"Tin vui tin vui, vị Triệu Chỉ huy đã thu nhận quà lễ của tất cả mọi người, còn dứt khoát đáp ứng sẽ tới tham dự hội nghị, do đó ta mới hẹn các vị tụ họp ở đây hôm nay. Yên tâm đi, y sẽ không lỡ hẹn! Tuy nói y dính lên quan hệ với Đông Cung, nhưng chúng ta cũng đều xuất thân khoa cử, làm việc trong triều nhiều năm. Nếu y dám giở trò xiếc với chúng ta, chúng ta cũng có biện pháp làm y khốn đốn!"
Lời này khiến mọi người tức khắc an tâm hơn. Chờ những người này vào nhà ngồi xuống, lại lục tục có đám người khác kéo tới. Các quan viên kết bạn với nhau hôm tiệc cưới ở Cố gia chào hỏi lẫn nhau, thế nhưng phát hiện còn có vài gương mặt mới. Khi gã râu chuột tiến vào giới thiệu, biết được mấy gương mặt mới là đồng hương cùng khóa của gã, mọi người mới thoải mái tốp năm tốp ba thầm thì khe khẽ. Qua một hồi lâu, gã râu chuột lại đi ra ngoài, lát sau bên ngoài truyền vào giọng gã.
"Tới tới, người tới rồi!"
Hôm nay người chịu có mặt đều đã tặng quà lễ, hơn nữa cũng đều thăm dò xong lý lịch của Triệu Phá Quân. Biết anh ta xuất thân từ đội quân của phụ thân Thái Tử phi, hơn nữa được Hoàng đế Trần Vĩnh lúc ấy vẫn là Triệu Vương đề bạt chọn vào đội hộ vệ, xét về thâm niên thì còn lâu hơn phụ tử Chương gia, tâm tư hoài nghi đã sớm không còn. Ngay lúc này, thấy lão râu chuột đưa vào một thanh niên ngang tàng, tướng mạo uy vũ hùng tráng, không ít người đều thầm khen một tiếng "Đẹp".
Quả thật là một hảo hán, trách không được có lời đồn vị này rất được Liêu Vương Trần Thiện Gia thưởng thức! Bên ngoài đồn đãi Liêu Vương kính trọng Thái Tử điện hạ nhất, cho dù không thể leo lên Đông Cung nhưng được nhập vào vòng quan hệ của Liêu Vương cũng rất đáng giá!
"Triệu đại nhân, mọi người đều mong ngài như ngôi sao mong ánh trăng. Xin mời ngồi ghế trên!"
Liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, Triệu Phá Quân thấy những người này phân ra ngồi hai bên, tất cả đều mặc thường phục, khó có thể phân rõ quan phẩm cao thấp, chỉ thấy có già có trẻ. Mấy người già đều đã năm mươi sáu mươi, người trẻ nhất cũng qua ba mươi rồi, vậy mà ở trước mặt mình đều cung kính chẳng còn chút tôn nghiêm nào. Anh chàng khinh bỉ bọn họ từ đáy lòng, cười lạnh một tiếng rồi không chút khách sáo lập tức nghênh ngang ngồi vào ghế chủ vị. Lúc này, gã râu chuột đưa vào mới cùng ngồi xuống.
"Chúng tôi đã sớm ngưỡng mộ thanh danh của Triệu đại nhân, luôn nghĩ nổi tiếng không bằng gặp mặt, hiện giờ chân chính thấy được anh nhan, hóa ra ngài lại là tuổi trẻ anh hùng! Hôm nay khó khăn lắm mới mời được ngài quang lâm hàn xá, chỉ mong chiêu đãi không có gì thất lễ... Người đâu!"
Gã râu chuột cao giọng kêu, lập tức có mấy gã sai vặt đem từng bàn cao tiến vào, theo sát là mấy nha hoàn rất xinh đẹp bưng khay hoa quả bày trước mặt từng người, sau đó lại dâng lên hồ rượu. Gã râu chuột đích thân cầm hồ rót cho Triệu Phá Quân một chén rượu đầy rồi lại rót đầy cho mình, lúc này mới dùng hai tay nâng chén cung kính nói: "Kính cẩn dùng chén đầu tiên này, xin chúc Triệu đại nhân quan vận hanh thông, thanh vân thẳng tiến!"
"Mong được như lời chúc tốt đẹp của Vi Chủ sự." Triệu Phá Quân nhàn nhạt đáp, không cần suy nghĩ nâng chén uống một hơi cạn sạch. Cử chỉ hào phóng tức khắc khiến càng nhiều người thả lỏng, lập tức mọi người nối đuôi nhau kính rượu không ngừng. Triệu Phá Quân không cự tuyệt bất kỳ ai, uống rượu như uống nước, rót vào bụng một hơi mười mấy chén, cuối cùng buông xuống chén rượu trống trơn đặt tay lên trên miệng chén.
"Được rồi, chư vị kính rượu, ta cũng đã uống qua một vòng. Văn võ cư xử khác nhau, mọi người có chuyện gì không ngại nói thẳng."
Không ngờ Triệu Phá Quân uống rượu nhiều như vậy mà vẫn có thể bảo trì đầu óc thanh tỉnh, thậm chí phân rõ cụng chén với ai, gã râu chuột hơi do dự rồi lập tức mặt mày tươi cười nói: "Triệu đại nhân sảng khoái dứt khoát, vậy tại hạ sẽ nói thẳng. Những người ở đây tuy chức quan không cao nhưng đều là người có tâm làm chuyện gì thiết thực. Khổ nỗi trong triều luôn dựa theo quan chức để sắp xếp, chúng tôi khổ sở dốc sức làm việc nhiều năm, nhưng vì không người dẫn tiến nên vẫn luôn phí thời gian đến tận bây giờ. Biết Triệu đại nhân có con đường thông thiên, chúng tôi xin mượn chút oai vũ của Triệu đại nhân."
Triệu Phá Quân tức khắc nhíu mày thật sâu: "Con đường thông thiên? Ta kiếm đâu ra con đường thông thiên?"
"Triệu đại nhân, con đường thông thiên này rất đơn giản. Ngài và Thái Tử phi là đồng hương, nếu có thể dẫn kiến chúng tôi tiến Đông Cung, đối với ngài mà nói chính là giới thiệu nhân tài cho Thái Tử điện hạ; đối với chúng tôi mà nói chính là tìm được minh chủ biết thưởng thức, chẳng phải hai bên cùng có lợi?"
Gã râu chuột còn chưa kịp mở miệng, một lão quan trên năm mươi ngồi ghế thứ ba bên phải nhịn không được xen vào. Sau khi nói ra những lời này, lão đứng dậy hướng về phía Triệu Phá Quân chắp tay nói: "Triệu đại nhân, không dối gạt ngài, chúng tôi ở đây tất nhiên quan phẩm không cao, nhưng ít ra đều làm chủ sự hoặc giám sát ngự sử trong Lục Bộ và Đô Sát Viện, lão phu may mắn được giữ chức Viên ngoại lang của Lại Bộ Văn tuyển ty! Thái Tử điện hạ nhân hiếu hữu ái, tâm tư chúng tôi đều hướng tới, chỉ cầu có thể ở dưới trướng Thái Tử điện hạ làm chút chuyện thiết thực, vậy là ước nguyện đã đạt!"
Nếu có thể, Triệu Phá Quân quả thực muốn nhổ vào mặt lão già này. Biết rõ Trần Thiện Chiêu vị Đông Cung Thái Tử hiện giờ căn bản không có quyền lực thực tế, thế mà vẫn có thể mở miệng nói cái con khỉ khô gì mà "ở dưới trướng Thái Tử điện hạ làm chút chuyện thiết thực", quả thực là trợn mắt nói dối, tóm lại chỉ vì tâm tư muốn trèo cao đấy thôi! Triệu Phá Quân kiệt lực áp xuống lửa giận trong lòng, nhìn mọi người hùa theo bắt đầu mồm năm miệng mười khoe khoang tài cán, thổ lộ bản thân chân thật trung thành cỡ nào, càng nghe càng cảm thấy ghê tởm, cuối cùng nhịn không được giơ tay ngăn lại.
"Tốt, ta đã hiểu tâm tư của chư vị! Mời các vị ngồi, để ta suy nghĩ một chút."
Nhìn một đám người lúc này mới ngượng ngùng ngồi xuống, Triệu Phá Quân bèn cầm lên chén rượu thưởng thức một lúc lâu, sau đó dường như mới suy nghĩ ra một ý kiến hay, quét mắt liếc mọi người một cái rồi khẽ cười nói: "Chư vị đều mang con tim chân thành nhờ cậy, không phải ta không thể chuyển đạt thay. Chỉ là..."
Một câu "Chỉ là" tức khắc khiến người hồi hộp, lập tức có kẻ lên tiếng: "Triệu đại nhân có gì khó xử xin cứ nói ra, nếu có thể làm được thì chúng tôi nhất định tận tâm tận lực!"
"Rất đơn giản, nói miệng không có bằng chứng, muốn để ta làm trung gian truyền tin, dù sao cũng phải có bằng chứng mới được. Nếu không làm sao Thái Tử điện hạ chỉ có thể tin tưởng vào lời nói suông?"
Mọi người vốn tưởng rằng Triệu Phá Quân muốn lôi ra công phu "Sư tử ngoạm", lúc này nghe được bốn chữ "không có bằng chứng", tất cả đều hai mặt nhìn nhau. Nếu Triệu Phá Quân chỉ muốn thu lợi, vậy thì mọi người hùn lại là có thể thỏa mãn yêu cầu, nhưng nếu để bằng chứng giấy trắng mực đen tuồn ra ngoài, lỡ như rơi vào tay người khác thì không phải chuyện nhỏ, nói không chừng tiền đồ tánh mạng đều mất sạch! Vì thế, không khí trong phòng lập tức cứng đờ, thật lâu sau mới có người phát ra một tiếng ho khan.
"Lời nói của Triệu đại nhân không phải không có đạo lý. Nếu hôm nay tổ chức ở nhà tại hạ thì tại hạ sẽ dẫn đầu vậy! Chỉ không biết bằng chứng ở đây là chỉ cần ký tên hay muốn viết thứ gì khác?"
Triệu Phá Quân vốn tưởng rằng loại chuyện giấy trắng mực đen sẽ không được người dễ dàng đáp ứng, nhưng thấy gã râu chuột lại xung phong đứng ra đồng ý, anh nhớ tới lời dặn dò Chương Sưởng tiện thể chuyển giao, không khỏi thầm choáng váng, nghĩ bụng nếu không phải mình chuẩn bị tốt, chỉ sợ tự chui đầu vào rọ! Vì thế, anh chàng làm ra vẻ chần chờ một lát rồi mới trầm ngâm nói: "Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần giống như dâng thư trưng cầu dân ý, mỗi người viết xuống tên họ chức quan trên một tờ giấy đưa ta là đủ rồi. Huống chi có rất nhiều người ở đây nên ta cũng nhớ không nổi, nếu lỡ tiến cử thiếu người nào thật không công bằng."
Nghe nói không cần viết mấy câu thề thốt nguyện trung thành nguyện quy phục linh tinh gì đó, chỉ cần viết xuống tên họ chức quan, mọi người đồng loạt cảm thấy như trút được gánh nặng, tất cả đều nguyện ý. Vì thế, gã râu chuột lại xung phong nhận việc chuẩn bị giấy và bút mực, chờ khi mọi thứ được mang tới, gã là người thứ nhất chấm mực múa bút trên giấy để lại chức quan tên họ của chính mình. Có gã râu chuột khởi đầu, những người khác tự nhiên nối đuôi nhau viết xuống tên họ chức quan thâm niên, chỉ chốc lát tràn lan hai tờ giấy viết thư. Chờ đến khi nét mực khô rồi, gã râu chuột cầm hai tờ giấy rất ân cần dùng hai tay nâng lên trước mặt Triệu Phá Quân.
"Triệu đại nhân, ngài xem......"
Triệu Phá Quân chỉ nhìn lướt qua rồi tùy tay gấp lại nhét vào ngực áo, tiện đà đứng dậy: "Hôm nay nói tới đây thôi, các vị chờ tin tức của ta."
Thấy Triệu Phá Quân cầm hồ rượu rót đầy chén rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó cũng không ngồi xuống mà cứ thế xăm xăm đi ra ngoài, có người không khỏi nhìn ngây ngẩn -- -- Khí phách hào phóng như thế chỉ có nam nhi trong quân! Ngay cả gã râu chuột hôm nay may mắn làm chủ nhà, thấy người nói đến là đến nói đi là đi, chính mình chuẩn bị tốt mỹ nhân rượu ngon lại không có tác dụng, lúc này cũng có chút trở tay không kịp. Gã có tâm đuổi theo dặn dò vài câu, nhưng khắp nhà đều là người mắt to trừng mắt nhỏ, không nên bỏ ra ngoài. Thế nhưng gã vẫn không yên tâm, giãy giụa hồi lâu rốt cuộc cáo tội một tiếng rồi vội vàng đuổi theo.
"Triệu đại nhân, Triệu đại nhân..."
Nhưng gã vừa tới cửa, những người khác lập tức đều âm thầm đuổi theo sát phía sau gã. Một đoàn người ra tới sân, gã râu chuột thấy Triệu Phá Quân không lập tức lên ngựa mà đi đến trước một chiếc xe ngựa không biết đậu trước cửa nhà gã khi nào. Triệu Phá Quân khom người hành lễ, đôi tay trình lên tờ giấy kia. Thấy tình cảnh này, gã râu chuột chỉ cảm thấy một ý niệm bỗng nhảy ra, trong chớp mắt cũng không biết nói là hoảng sợ hay mừng như điên.
Chẳng lẽ người trong xe ngựa... chính là vị Thái Tử phi điện hạ trong truyền thuyết?
Nhưng còn chưa đợi gã ổn định tâm tình, trong xe ngựa truyền ra một tiếng cười lạnh, nghe không giống thanh âm của thiếu phụ trẻ tuổi, ngược lại như giọng của một thanh niên. Chốc lát, mành xe ngựa bị người vén lên, chỉ thấy ngồi trong đó quả thật là một thanh niên. Mọi người ở đây hơn phân nửa đều không biết anh ta là ai, nhưng vẫn có người kinh ngạc hô lên.
"Chính là Liêu Vương!"
Trần Thiện Gia nhìn lướt qua đám quan viên một lòng muốn đầu cơ, trong lòng tràn ngập khinh thường. Tuy nhiên nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay là do mẫu hậu đích thân giao phó, anh chàng bèn thu lại vẻ mặt hung tợn, nhưng thốt ra vẫn là bốn chữ rít qua khẽ răng: "Tự nghĩ thông minh!"