Đủ loại tin tức như thế đã khiến văn võ đại thần trước kia lo lắng sốt ruột vì Tần Vương tác loạn, phần lớn đều bình ổn quả tim luôn treo lơ lửng trong lòng. Ví dụ chứng minh hùng hồn nhất là trong kinh thành đã có nhiều nhà tổ chức đám cưới, không giống bầu không khí nặng nề chết chóc của mấy tháng trước.
Trong bầu không khí vui mừng này, hôn kỳ của Cố gia Tứ công tử cứ bị trì hoãn vì phải giữ tang, đương nhiên cũng khiến người thì thầm sau lưng, phần lớn lời bàn tán tập trung vào vụ tước vị Uy Ninh Hầu tạm thời đình chỉ kế thừa. Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng có đích tử chết sớm còn thứ tử thì bị xử tử, coi như đường hương khói đã chặt đứt, trong khi phủ Võ Ninh Hầu lại có nhiều nhi tử, chọn bất cứ ai cũng đủ khả năng kế tục tước vị. Do đó, Vương phu nhân biết cách dạy con cũng trở thành đề tài chính cho biết bao nhiêu người học hỏi. Bà bà dạy dỗ tức phụ, mẫu thân dạy dỗ nữ nhi, đa số đương gia chủ mẫu đều muốn tới cửa bái phỏng vị được Hoàng đế khen thưởng để lấy kinh nghiệm. Thế mà trong lúc này, Cố gia lại truyền ra tin tức Thái phu nhân và Vương phu nhân đều bệnh nặng chưa lành, không thể gặp khách lạ.
Chương Hàm biết rõ hai vị bà bà tức phụ của Cố gia đều là người có thể chịu đựng có thể bứt phá, cho nên cũng không cần lo lắng. Tuy tạm cư ở Nhu Nghi điện nhưng bình thường nàng cũng hiếm khi ra cửa, ngay cả Trần Thiện Chiêu xử lý chính vụ ở Cáo sắc phòng, nàng chưa bao giờ bén mảng tới đó, thậm chí không hề sai người tới hỏi thăm. Chỉ có ban đêm yên tĩnh, khi hai phu thê cùng chung chăn gối, Chương Hàm mới có thể bỏ xuống vẻ dè dặt trước mặt mọi người, còn Trần Thiện Chiêu mới tháo gỡ tầng tầng lớp lớp mặt nạ từ Hoàng tôn thư ngốc đến Thế tử ổn trọng có khả năng giám quốc.
Cuộc sống cứ vậy qua đi từng ngày. Hôm nay sau giờ Ngọ, Chương Hàm ngủ trưa thức dậy, theo thường lệ lười biếng nằm trên giường đọc sách trong Đông Noãn các phía sau chính sảnh của Nhu Nghi điện, đột nhiên thấy Phương Thảo hấp tấp vọt vào. Từ Quy Đức phủ đến Cố gia đến phủ Triệu Vương rồi đến trong cung, cô nàng vẫn không đổi được cá tính nóng nảy, lúc này cũng vẫn hào hứng trước sau như một.
“Thế tử phi, Thế tử phi, Thế tử gia đã về rồi ạ.” Nói tới đây, thấy Chương Hàm ngơ ngác chưa phản ứng kịp, Phương Thảo bèn cao giọng nhấn mạnh: “Thế tử gia về sớm hơn mọi ngày!”
Mấy chữ "sớm hơn mọi ngày" làm Chương Hàm bừng tỉnh ngộ ra. Từ khi nàng dọn tới Nhu Nghi điện, Trần Thiện Chiêu càng bận rộn hơn ở Cáo sắc phòng, mỗi ngày trời đêm lấp lánh sao sáng mới thấy bóng người. Cho dù nàng đau lòng cũng chỉ có thể dặn dò mấy nội thị theo hầu Trần Thiện Chiêu phải cẩn thận gấp bội, cộng thêm mỗi thời khắc phải chú ý ẩm thực của Trần Thiện Chiêu. Hôm nay mới sau giờ Ngọ, nha môn dĩ nhiên chưa tan sở, thế mà Trần Thiện Chiêu đột nhiên trở về là một chuyện vô cùng hiếm lạ.
Chương Hàm lập tức buông sách, vừa mang giầy xong là thấy Trần Thiện Chiêu hớn hở vào phòng. Còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện, phu quân đột nhiên vươn tay nắm chặt tay nàng, chẳng phân trần gì hết mà kéo nàng ra ngoài.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Chương Hàm đành phải đi theo Trần Thiện Chiêu ra ngoài điện, vừa hỏi một câu thì anh chàng quay đầu nhìn nàng hơi mỉm cười. Ngay sau đó, một người chợt nhảy ra bên cạnh Trần Thiện Chiêu khiến nàng giật bắn mình. Nhưng nghe được một tiếng "tỷ", nàng lập tức ngây ra như phỗng, đợi thấy rõ ràng cậu bé đã cao hơn một cái đầu là ai, rồi nhìn người phụ nữ trung niên đang được Bích Nhân dìu tới, nàng sững sờ đến mức không nhấc được chân. Nhìn tới nhìn lui một hồi, nàng mới tin tưởng chính mình không nhìn lầm người, bất giác nước mắt tràn mi.
“Nương... Tiểu đệ...”
Sau hai năm từ biệt nữ nhi, thậm chí một lần tin tức bị đoạn tuyệt, Lưu thị cho dù tưởng niệm thế nào cũng chỉ có thể trộm rớt nước mắt; còn Chương Sưởng tuy là con nít nên người nào cũng tìm mọi cách gạt hắn, nhưng hắn lại luồn lách tìm hiểu đủ loại tin tức trở về báo cho mẫu thân, căn bản không rảnh lo chuyện học hành. Khi biết được tin kinh thành đã bình ổn, hai mẫu tử lập tức bất chấp tất cả xin phép Triệu Vương Phi vội vàng chạy về đây.
Lưu thị nhìn con rể cầm tay nữ nhi đưa đến trước mặt mình, bà âu yếm ngắm cặp phu thê xứng đôi nhất trên đời, nhớ tới vài lần đến thăm cháu ngoại ở chỗ Triệu Vương Phi, thằng bé càng lớn càng giống hai đứa nó. Tuy mắt Lưu thị rưng rưng mờ lệ nhưng bà vẫn mỉm cười vươn tay kéo Chương Hàm vào lòng. Nghe tiếng khóc nức nở bên tai, bà cảm thấy tim như bị đao cắt nhưng kiệt lực khiến giọng nói có vẻ bình thản.
“Đều nhờ Thế tử gia dốc sức an bài nên ta và Sưởng nhi mới có thể tiến cung thăm con đấy.”
Chương Hàm khẽ vâng một tiếng, sau một hồi lâu, nàng mới buông lỏng vòng tay đang ôm mẫu thân, thối lui vài bước, cầm lấy chiếc khăn tay được ai đó chìa ra đúng lúc chậm chậm đôi mắt, chợt bừng tỉnh liếc xéo một cái. Quả nhiên, người chìa ra khăn tay không phải Trần Thiện Chiêu thì còn ai vô đây? Nhớ tới trước đó chẳng nghe được nửa điểm tiếng gió, nàng không khỏi có chút bực bội trong khi ông tướng Trần Thiện Chiêu lại mỉm cười, nháy mắt ra dấu cho Chương Hàm nhìn xung quanh.
Ngoài Phương Thảo lúc nãy vừa vào báo tin, trong sân viện đâu còn một bóng người?
“Tỷ tỷ, tỷ phu đã xin phép nương để cho tỷ bị bất ngờ.” Chương Sưởng lên tiếng bán đứng Trần Thiện Chiêu liền, sau đó còn thề thốt: “Tỷ không biết đâu, lúc nãy khi tỷ phu đến đón đệ và nương, chính tỷ phu đã đưa chủ ý cho đệ, bảo đệ núp lại rồi chờ tỷ phu kéo tỷ tới sân thì nhảy ra dọa tỷ giật mình.”
Trần Thiện Chiêu giận dữ: “Thằng nhóc thúi, ta chưa hề nói mấy chuyện này, đều là chủ ý của đệ mà!”
“Nào có, đệ đâu bao giờ muốn làm tỷ sợ!”
Thấy Chương Sưởng cười hì hì trốn ở sau lưng Lưu thị làm mặt ngoáo ộp với Trần Thiện Chiêu, còn Trần Thiện Chiêu thì mặt mày ỉu xìu, nghĩ đến tiểu đệ hiện giờ đã mười hai, Chương Hàm không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, tiến lên cốc đầu thằng bé một cái. Lưu thị bật cười kéo Chương Sưởng đi vào trong, nàng xoay người tới trước mặt Trần Thiện Chiêu.
“Thật sự chỉ vì cho em bị bất ngờ nên không nói sớm?”
“Ừ, sinh nhật nàng không phải hôm nay hay sao?” Bộ dạng bực bội đôi co với Chương Sưởng như hai cậu bé trong nháy mắt biến mất, thay thế là vẻ mặt mang đầy ý cười dịu dàng: “Sau khi nàng gả vào phủ đã lập tức tổ chức tiệc sinh nhật hai mươi tuổi cho ta, nhưng chờ đến phiên sinh nhật của nàng thì lại mang thai Thần Húc, không tổ chức đàng hoàng. Năm nay ta phải sắp xếp thật dụng tâm, lo lắng nhạc mẫu và Sưởng nhi không đến kịp nên ta giấu nàng.”
Sinh nhật? Là sinh nhật của nàng? Hôm nay sao?
Chương Hàm tức khắc ngây ngẩn cả người. Những năm lớn lên bên cạnh Cố phu nhân, tuy sinh nhật mỗi năm Cố phu nhân đều không thiếu ban thưởng, phòng bếp cũng sẽ làm mì trường thọ và mở tiệc nho nhỏ ăn mừng, nhưng vì Trương Du luôn châm chọc mỉa mai, còn nàng thì càng ao ước có được bát mì và đồ mới do mẫu thân tự tay làm, do đó vẫn chưa bao giờ thật sự cảm giác niềm vui trong ngày sinh nhật. Đến khi vào Cố gia, mừng sinh nhật gì đó thì càng thêm làm cho có. Lúc mang thai Thần Húc thì sợ náo nhiệt, chỉ ăn một chén mì thọ do Đan ma ma nấu cho, mấy nha hoàn hành lễ chúc mừng rồi tặng vài món quà nhỏ tự tay làm, bên ngoài có ai biết tin lập tức đến tặng quà thì nàng thậm chí còn chưa nhìn qua.
Nghĩ đến Trần Thiện Chiêu lại chặt chẽ ghi tạc trong lòng, nàng không khỏi ướt mắt, nghĩ thầm phải trêu ghẹo vài câu để khiến không khí sinh động nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Nàng cứ đứng ngẩn ngơ nhìn Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng bóp bóp vai nàng rồi ghé lại gần đặt ngón trỏ lên môi nàng: “Phu thê là nhất thể, đừng nói lời khách khí làm gì. Nàng cứ giữ nhạc mẫu và tiểu đệ ôn chuyện, chỉ cần đưa ra cung trước khi khóa cửa cung ban đêm là được. Ta và Tứ đệ muội đã an bài chỗ tá túc cho nhạc mẫu và Sưởng đệ xong xuôi, ở trong phủ Định Viễn Hầu.”
Chương Hàm lúc này mới nhớ ra vì sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng Vương Lăng, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy Trần Thiện Chiêu hình như có gì bất đắc dĩ vẫn chưa nói hết. Quả nhiên, nàng nghe Trần Thiện Chiêu rầu rĩ nói tiếp: “Bây giờ ta phải trở về Văn Hoa Điện gặp mấy đại thần, nếu không ta nhất định cùng nàng vào hàn huyên với nhạc mẫu... Tóm lại, ta tận lực về sớm một chút, nàng chờ ta nhé!”
Thế nhưng Chương Hàm chờ mãi đến khi trời tối, nàng đưa Lưu thị và Chương Sưởng ra cung mà vẫn chưa thấy Trần Thiện Chiêu trở về. Sau khi dọn vào Nhu Nghi điện nàng chưa bao giờ hỏi đến sự vụ bên ngoài, hôm nay rốt cuộc nhịn không được, thay xiêm y mang theo Phương Thảo và nội thị lặng lẽ vào Tả Thuận môn. Chờ tới Văn Hoa môn dẫn vào Văn Hoa Điện, nàng chỉ nói một tiếng là lập tức có người thông báo cho nội thị Thái Lượng hầu hạ bên cạnh Trần Thiện Chiêu chạy ra.
“Thế tử phi?”
“Bên trong thương nghị chuyện gì mà muộn như vậy? Thế tử gia dùng cơm chiều chưa?”
“Hồi bẩm Thế tử phi, nô tài đã nhắc nhở rồi ạ, nhưng Thế tử gia vẫn không có thì giờ để ý.” Mặc dù biết đây là quân quốc đại sự, nhưng Thái Lượng chỉ thoáng do dự một chút rồi nhỏ giọng bẩm báo: “Phía Bắc truyền đến tin tức, nói là... Triệu Vương điện hạ trúng phục kích.”
Câu cuối cùng giống như đại chuỳ đập thẳng vào tim Chương Hàm, cả người hít thở không thông. Nhìn chằm chằm Thái Lượng một hồi lâu, xác định đại sự như thế tất nhiên hắn không dám tùy tiện nói bậy, nàng tức khắc hít một hơi thật sâu.
Sau màn kinh biến, nghe tin Tần phiên tác loạn nên Triệu Vương mới suất binh đến Bắc Bình, tin chiến thắng của Trần Thiện Duệ truyền tới kinh thành sau khi Triệu Vương tiến vào Bắc Bình, kế tiếp lại nói đi Hà Nam thu thập binh quyền của Hà Nam Đô Ty và hộ vệ của Chu phiên, nếu hôm nay tin tức này là thật, vậy thì phần lớn là phát sinh ở Hà Nam. Nhưng chưa bàn đến Triệu Vương dẫn theo binh mã, nghe nói Định Viễn Hầu Vương Thành hình như còn phụng mệnh chọn thêm một trăm Trường Đao quân đi theo làm thân vệ, vậy thì với kinh nghiệm chiến trận lão luyện của Triệu Vương, sao có thể trúng phục kích?
“Rốt cuộc là tin đồn hay là quân báo?”
Thấy Chương Hàm lộ ra dáng vẻ lạnh lùng sắc bén hiếm có, Thái Lượng sợ tới mức run rẩy, cuống quít cúi đầu lắp bắp: “Nô tài nghe nói, dường như là... dường như là tin tức không biết từ chỗ nào đưa tới.”