Thẩm cô cô thấy Trần Thiện Chiêu đang định bàn chuyện chính sự với Chương Hàm, lập tức vẫy tay ra hiệu cho Bích Nhân, hai người tự ý thức lui ra ngoài, trả lại sự riêng tư trong phòng nghị sự to lớn.
Chương Hàm không chút chú ý tới hai người đã rút đi, hồi thần sau màn kinh hãi khi nghe tin tức, nhịn không được nắm chặt tay Trần Thiện Chiêu đang đặt trên vai mình.
“Không phải có tin Tri Vương điện hạ và Hàn Vương điện hạ sắp phải về đất phong sao?”
“Chưa phải ngay lúc này, đều dựa vào quyết định của Hoàng gia gia.
Huống hồ Thập thất thúc giống như ta đều là người yêu sách, hơn nữa tài xuất khẩu thành thơ của thúc ấy mọi người đều biết, loại biên soạn về thành tựu văn hoá giáo dục như vậy nếu có hoàng tử hoàng tôn lĩnh hàm, đương nhiên sẽ là giai thoại.” Trần Thiện Chiêu giải thích, cảm giác lòng bàn tay Chương Hàm hơi đổ mồ hôi, anh chàng cười khổ, “Từ nhỏ ta đã thích đọc sách, sau khi tới kinh thành rất ít chuyện ta có thể làm, vì thế càng thêm yêu thích si mê thư tịch.
Huống chi một nhiệm vụ rất tốt như vậy, nếu ta còn đưa đẩy chối từ thì phong hào con mọt sách phải thay người rồi.
Tuy nhiên khi nhận vụ này thì việc ta đi sớm về trễ chỉ sợ còn là nhẹ, để nàng một mình trong phủ ta thật không yên tâm.”
“Chàng nên không yên tâm chính là bản thân, lo lắng cho em làm gì!” Chương Hàm đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trần Thiện Chiêu, thấy đôi mắt sáng lấp lánh của chàng đang nhìn chăm chú vào mình, nàng bèn đứng lên bất chấp đôi tay Trần Thiện Chiêu vẫn đang ấn trên vai mình, nói từng câu từng chữ, “Vụ ở đê Thái bình là một tuồng kịch nhắm vào chàng, lúc này Thái tử điện hạ muốn biên soạn điển tích gì đó cũng nhắm vào chàng.
Nếu nói không yên tâm, phải là em không yên tâm cho chàng thì đúng hơn.
Huống chi sức khỏe của chàng...”
Trần Thiện Chiêu nhìn chằm chằm Chương Hàm hồi lâu, đột nhiên duỗi tay ôm thê tử vào lòng, khẽ cười nói: “Ta đã cho nàng biết rồi mà, ở trước mặt người khác ta là con mọt sách, nhưng không phải chỉ có thủ đoạn của con mọt sách.
Còn phần sức khỏe của ta, ta tự hiểu rõ trong lòng...!Vốn định không nói cho nàng chuyện xưa, nhưng ta biết từ sau ngày lại mặt nàng luôn lấn cấn lo lắng.
Thật ra không có việc gì đâu, chỉ là hồi nhỏ trong một lần theo phụ vương săn thú, một tên thích khách bắn tên hành thích nhưng lại lầm trúng ta đứng bên cạnh.”
Mặc dù chỉ nhẹ nhàng kể như một câu chuyện bâng quơ, nhưng trong phút chốc hắn cảm giác được người trong lòng lập tức cứng đờ.
Hắn không khỏi ôm chặt nàng hơn rồi nhẹ giọng kể tiếp: “Thích khách bị giết ngay tại chỗ, nhưng trên người không tra ra bất luận dấu vết gì, phụ vương ngầm sai người dò xét thật lâu cũng không có kết quả.
Trùng hợp lúc đó tiền Thái tử vừa qua đời, Hoàng gia gia bị bệnh một thời gian, tuy biết sự kiện như vậy vô cùng đáng giận, nhưng loại chuyện này khi đó lan truyền ồn ào huyên náo cũng không tốt, chỉ có thể ém nhẹm.
Cho nên kinh thành ít có người biết vụ này.
Các Thái y toàn tâm toàn sức chữa cho ta suốt một năm rưỡi, trong thời gian đó ta gần như chưa từng rời giường, cứ nằm đọc sách rau ráu hết quyển này đến quyển khác như nhai táo, cũng chính từ khi đó đã trở thành ham mê.”
“Vì sao chàng không nói sớm...” Chương Hàm nghẹn ngào bật ra một câu, “Nếu chàng sớm nói, em nhất định không để chàng cố gắng chống đỡ tới nghênh thân, lại còn cố...!Tương lai còn dài, sao chàng có thể ngốc như vậy!”
“Làm con mọt sách lâu rồi, tự nhiên có vài phần ngớ ngẩn.” Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười, âu yếm siết chặt vòng tay trên eo thon của thê tử, nhẹ nhàng ghé vào tai nàng thì thầm, “Nếu thật sự không tỉnh lại đúng lúc thì đành phải chịu, nhưng một khi đã tỉnh, làm thế nào ta có thể để nàng một mình cô đơn ở đàng kia? Còn phần đêm động phòng, đấy là thời khắc quan trọng nhất mở đầu cuộc sống phu thê, cho dù hoàn thành rồi mấy ngày này phải đau khổ chịu đựng, ta vẫn không hối hận.”
“Đồ ngốc...!Ngốc quá...”
Chương Hàm nhịn không được lặp đi lặp lại hai từ đơn giản.
Mãi đến bên tai nóng bỏng bởi hơi thở ngọt ngào kích thích từng tế bào của nàng, nàng rốt cuộc nhịn không được giãy ra khỏi lòng ngực phu quân, chợt nhón chân đặt lên môi chàng nụ hôn.
Được thê tử chủ động âu yếm, Trần Thiện Chiêu ngẩn ra rồi lập tức cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Lúc này không giống đêm động phòng hoa chúc có Trần Thiện Gia quấy rầy, hai người quấn lấy nhau cho đến khi cả hai đều thở không nổi mới đột nhiên tách ra.
Vẻ mặt Chương Hàm cố nhiên kiều diễm ướt át còn Trần Thiện Chiêu cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Nếu vài tiếng mắng ngu ngốc mà đổi được nụ hôn này, ta đã kiếm lời!”
Trần Thiện Chiêu cười trêu ghẹo, thấy Chương Hàm tức giận khẽ hừ một tiếng, hắn mới nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ này ta đáp ứng, tuy nhiên ta cũng xin phép được ở nhà tĩnh dưỡng thêm mấy ngày.
Dù sao cũng phải chắc chắn bên này nàng đã yên ổn thì ta ra ngoài mới yên tâm hơn chút.
Nhịn những kẻ khốn nạn nhảy nhót lung tung nhiều năm như vậy, khó được lần này nàng dùng cơ hội tốt để lấy cớ khuấy động can qua.
Không ai kiếm ra được sơ hở gì để bắt lỗi ta, khiến cho bọn họ hâm mộ ta có một Thế tử phi uy chấn bát phương!”
“Thế tử gia chàng đây có thể khiến biệt hiệu con mọt sách danh dương tứ hải, bộ không chịu được một thê tử lợi hại uy chấn bát phương?” Chương Hàm trắng mắt lườm Trần Thiện Chiêu một cái, nhưng cuối cùng vẫn tỉ mỉ sửa sang cho phu quân vạt áo bị xộc xệch vì màn âu yếm lúc nãy, sau đó mới nhỏ giọng hỏi, “Nếu một khi Thái tử điện hạ phải khẩn trương đối phó chàng đến thế, vậy có phải đối với phụ vương cũng...”
Không đợi Chương Hàm nói dứt câu, Trần Thiện Chiêu liền ngắt lời: “Trong lòng nàng hiểu rõ thì tốt rồi.”
Thấy Chương Hàm đột nhiên ngẩng lên nhìn mình, vẻ mặt Trần Thiện Chiêu lộ ra sự bất đắc dĩ thật sâu, khẽ thở dài: “Phụ vương trước đó cũng đã tranh giành, không hề giống như Thập thất thúc bình thản chưa từng tranh qua.
Ông là một người hùng tâm bừng bừng không cam lòng bình đạm, một khi đã như vậy, bất luận trong tương lai chính là Thái tử điện hạ đăng cơ cũng vậy, hoặc người nào khác đăng cơ cũng thế, đều rất khó dung nạp ông ấy.
Nếu không, một Thế tử con mọt sách như ta làm sao khiến nhiều người nhớ thương như vậy? Lại nói tiếp, lúc trước ta cứu nàng, cũng giúp phụ huynh mẫu đệ của nàng tránh thoát khỏi tay người khác, nhưng hôm nay người một nhà của nàng lại bị kéo lên thuyền của phủ Triệu Vương, nếu lỡ có một ngày...”
“Đừng nói nữa!”
Lúc này lại đổi thành Chương Hàm bật thốt lên ngắt lời Trần Thiện Chiêu.
Mặc dù trái tim đang đập bùm bùm có cảm giác như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ áp xuống sự khủng hoảng cố gắng bình tĩnh lại.
Từ năm tám tuổi nàng đã bắt đầu hiểu chuyện, dưỡng mẫu Cố phu nhân dùng phụ huynh áp chế nàng nhập phủ, nàng lừa Trương Xương Ung tranh thủ theo Trương Kỳ nhập kinh, khi Cố phủ gặp đại nạn nàng tiếp nhận một nhiệm vụ cược mạng từ Thái phu nhân...!bao gồm cả vụ tứ hôn lần này, nàng chưa bao giờ có sự lựa chọn thứ hai.
Thế nhưng ngay bây giờ, cho dù cuộc hôn nhân này không phải trong dự kiến của nàng, cho dù nàng chưa hề nghĩ đến có một trượng phu là Hoàng tôn, hơn nữa vừa nghe một lời cảnh báo động trời như vậy, không hiểu sao nàng lại không có bất kỳ cảm xúc hối hận nào.
“Tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới cùng chăn gối.
Gặp gỡ chàng đó là duyên phận của em, tương lai mặc kệ gặp phải chuyện gì, cùng lắm là họa phúc bên nhau mà thôi!”
Nghe lời chém đinh chặt sắt như thế, Trần Thiện Chiêu chỉ cảm thấy tảng đá lớn luôn đè ở đáy lòng rốt cuộc ầm ầm sụp đổ thành vô số mảnh nhỏ.
Gần như theo bản năng, hắn vươn tay vuốt ve vết bầm còn sót lại trên trán Chương Hàm.
“Hôm qua nàng không quan tâm đứng ra che chở cho ta, ta đã hiểu.
Hàm nhi, nàng hãy yên tâm, ta sẽ không bao giờ phụ nàng!”
Trong Đông Noãn các của Càn Thanh Cung, Hoàng đế nghe Thái tử trình bày xong về vụ biên soạn đại điển bèn trầm ngâm suy tư.
Thật lâu sau, ngài mới nhàn nhạt nói: “Đây là việc trọng đại cổ kim hiếm có, trẫm muốn cân nhắc lại.
Chỗ Thập thất lang và Thiện Chiêu, ngươi hãy đến thảo luận xem thế nào, coi hai đứa mê sách kia có ý tưởng gì.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn biên soạn, chỉ để hai đứa nó lĩnh hàm còn chưa đủ, ngươi là Thái tử cũng nên góp sức.”
“Vâng, nhi thần tuân chỉ.” Thái tử đã sớm nghĩ tới Hoàng đế sẽ phân phó như vậy, khom người thi lễ xong liền cung kính đáp ứng.
Sau khi Hoàng đế cho lui, hắn cẩn thận rút khỏi Đông Noãn các, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười.
Hoàng đế ngồi sau án thư chờ Thái tử vừa đi bèn sai người kêu Lý Trung tới.
Chờ Lý Trung vào phòng, ngài bình lui tất cả cung nữ thái giám, rất có hứng thú hỏi: “Hôm nay phủ Triệu Vương có động tĩnh gì?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, sau ngày hôm qua Triệu Vương Thế tử phi xử trí ba người, hôm nay lại không có động tĩnh gì.
Chỉ nghe nói Uyển Bình Quận vương được chi hai trăm lượng bạc, đến chợ ngựa chọn mã.”
“Nó thật biết cách thư giãn.”
Lý Trung biết Hoàng đế đang nhận xét về Chương Hàm chứ không phải Trần Thiện Duệ nên không hé răng.
Mãi đến khi thấy Hoàng đế có vẻ thất thần, ông mới thật cẩn thận mở miệng: “Theo nô tài biết, sau đêm động phòng, đã nhiều ngày Thế tử gia và Thế tử phi tuy nói mỗi đêm đều nghỉ ngơi cùng phòng, nhưng hình như...!hình như chưa từng có chuyện chăn gối.”
“Thăm dò vấn đề riêng tư đó làm gì?” Hoàng đế tức giận nhíu mày, thấy Lý Trung liên tục thỉnh tội, ngài thản nhiên ra lệnh, “Ngươi không cần bố trí nhiều người trong phủ Triệu Vương như vậy, chỉ để hai đứa canh cửa là được.
Đỡ phải để tức phụ nhi lợi hại của thằng bé ngốc kia dọn sạch một đám, lãng phí nhân tài.”
“Hoàng Thượng nhận xét quá đúng! Nô tài thật không ngờ được hôm qua sau khi về phủ, Triệu Vương Thế tử phi lại hành động một cách sấm rền gió cuốn như vậy.”
“Sấm rền gió cuốn cũng rất tốt, thằng bé ngốc kia không để ý tới trong phủ bị người xếp vào tai mắt, nhưng người bên cạnh nó đâu phải ai cũng ngốc.
Nếu tức phụ nhà hắn trực tiếp náo động đến chỗ của trẫm vì chuyện của nó, vậy thì chắc hẳn đã dọn sạch được mấy kẻ không an phận nhất.” Nói tới đây, Hoàng đế trầm ngâm một chút rồi cười nói, “Thằng bé ngốc kia được một thê tử lợi hại phụ tá.”
Nghe giọng điệu của Hoàng đế rõ ràng mười vạn phần hài lòng đối với Hoàng tôn tức này, Lý Trung đương nhiên hiểu ý, lập tức cười nói: “Tuy nói thủ đoạn của Triệu Vương Thế tử phi như sấm rền gió cuốn, thế nhưng lại là người tâm tư tỉ mỉ.
Hôm qua nô tài phụng chỉ đưa nàng trở về, nàng còn thưởng nô tài một đôi ấm tai.
Theo lý thì đây là đồ dành cho các đại thần dùng, nô tài không dám đi quá giới hạn, nhưng tóm lại tâm ý thật hiếm có.”
“Con bé đã thưởng cho ngươi thì ngươi cứ đeo.” Hoàng đế hờ hững xua tay, sau đó sực nhớ ra bèn phân phó, “Những khoảng điền trang kia, ngươi nhanh chóng đem khế đất đưa qua đi, địa tô năm nay cũng trực tiếp đưa đến phủ Triệu Vương.
Ngoài ra, đi Thái Y Viện nhìn xem có thuốc mỡ tiêu sưng giảm bầm gì tốt, hãy đưa đến cho thê tử lợi hại của thằng bé ngốc, miễn cho sau này lỡ để lại vết sẹo, thằng bé ngốc kia sẽ trở mặt oán trách trẫm!”
Lời tác giả: Cùng mọi người tâm sự một chút.
Mặc dù thành tích của quyển này ở trên mạng kém xa Quan Cái Mãn Kinh Hoa, cũng không bằng quyển Gian thần đang được nổi, nhưng không thể không công nhận, nam chính Trần Thiện Chiêu là nhân vật tôi vẫn luôn muốn viết, cho nên đã viết thật sự thư thái sảng khoái.
Thật ra mỗi lần tôi tuyển chọn nam chính cho mỗi bộ truyện đều do dự rất lâu, nhưng lần nào cũng để lý trí chiếm thượng phong.
Lần này dứt khoát không cho bất luận kẻ nào đoạt đất diễn của chàng Thế tử, rốt cuộc để chàng Trần Thiện Chiêu chiếm vai chính đoạt được mỹ nhân về! Bốn chữ "Họa phúc bên nhau", nói thì dễ nhưng làm rất khó..
Danh Sách Chương: