Mục lục
Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiện Duệ và Vương Lăng tới cực nhanh. Vừa bước vào cửa, Trần Thiện Duệ có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Thiện Gia trách: “Tam ca, đã bao nhiêu năm mà huynh vẫn giữ nguyên tính tình nghĩ gì làm đó! Hoàng gia gia cố ý đổi tiệc giao thừa từ buổi tối thành giữa trưa, còn không phải vì để Thập thất thẩm và Đại tẩu có thể thanh tịnh tĩnh dưỡng cho tốt hay sao?”

“Tứ đệ đừng trách Tam đệ, ta đã đáp ứng rồi. Muốn thanh tĩnh khi nào chẳng được, nhưng hôm nay mà yên lặng quá thì đâu còn không khí Tết!”

Chương Hàm cười cắt lời Trần Thiện Duệ. Chờ Kim cô cô mang một khay gỗ đỏ phủ lụa trắng lại đây, nàng tháo xuống chiếc vòng bạch ngọc từ khi Trần Thiện Chiêu đeo cho nàng ở Ngọc Hư Quan chưa từng rời cổ tay, cũng tháo ra chiếc nhẫn ngọc duy nhất đặt trên khay gỗ, rửa sạch tay rồi nhìn Vương Lăng cười: “Tứ đệ muội cũng phải góp phần đấy nhé. Tuy đây là tập tục ăn Tết của dân gian, nhưng lại thắng ở chỗ náo nhiệt vui vẻ. Hơn nữa nhào bột trộn nhân đều có phòng bếp làm rồi, chúng ta chỉ ngồi xuống cùng gói sủi cảo cho vui mà thôi.”

Vương Lăng ngẫm lại hai phu thê ở Bằng Dực quán xác thật cũng cảm thấy quạnh quẽ. Mặc dù trước đây chưa bao giờ làm thử, cô nàng do dự một chút cũng gật đầu đáp ứng tham gia, cùng Ngụy thị tháo trang sức rửa tay. Khi Phương Thảo vội vàng sai người đi phòng bếp thông báo, bên ngoài Trần Thiện Ân và Lục thị cũng cùng nhau vào cửa.

Trần Thiện Ân nhìn thấy trong phòng có một đống người, sửng sốt xong còn chưa kịp mở miệng thì Lục thị đã cướp lời: “Ôi trời, ta đang định nói đêm giao thừa mà ai lo phận nấy thật sự có chút cô đơn, ý kiến này tới quá đúng lúc. Dân gian làm nhân chỉ có thịt heo cải trắng, chúng ta không ngại chuẩn bị đa dạng hơn, nào là thịt heo rau hẹ, thịt heo rau cần, thịt dê hành lá... Có đủ loại nhân như vậy, đến lúc đó mỗi người chọn nhân mình thích mà ăn.”

“Vâng vâng, Nhị tẩu nói đúng!”

Trần Thiện Gia tán thành ngay, Chương Hàm cười kêu làm thêm vài loại nhân nữa. Trần Thiện Chiêu thấy náo nhiệt như thế cũng cười xăn lên tay áo, dứt khoát nói: “Nếu đã như thế, để ta tới cán bột!”

“Đại ca, huynh thật sự biết làm sao?”

Giọng thiếu nữ trong trẻo vang lên, chính là Hàm Ninh Quận chúa đưa hai đệ đệ chưa phong vương Trần Thiện Quân và Trần Thiện Kiến lại đây. Trần Thiện Chiêu thấy mấy đệ đệ đều dùng ánh mắt không hề tín nhiệm nhìn mình, anh chàng tức giận nói: “Muốn làm thì có gì khó, xem vài lần là biết ngay, không tin chờ lát nữa mọi người cứ mở mắt cho to mà nhìn ta này!”

Các chủ nhân đã có hứng thú, bọn hạ nhân đương nhiên nguyện ý hùa theo. Hơn nữa Lục thị lại sai người truyền lời sau bữa tiệc giao thừa sẽ có phát thưởng, thế là bọn họ tất nhiên càng thêm ra sức nịnh bợ. Thực mau, một đám người trong phòng đùa giỡn một lúc thì từng chậu bột và nhân đã chuẩn bị xong được đưa vào bày đầy bàn gỗ lim. Thấy mặt bàn không đủ lớn, Trần Thiện Chiêu sai người đến phòng bếp khuân đến một cái phản tròn, huynh đệ tẩu tỷ muội ngồi vây quanh. Mọi người không ai động thủ, toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm Trần Thiện Chiêu, thấy chàng ta căng da đầu cầm chày cán bột, lật tới lật lui một hồi rồi mời Đan ma ma lại đây, mọi người tức khắc cười vang, giọng Trần Thiện Duệ lớn nhất.

“Đại ca, hoá ra huynh cũng chỉ được cái miệng...”

“Ít nói nhảm, có bản lĩnh đệ tới thử xem!”

“Thử thì thử, đâu thể nào khó hơn luyện kiếm?”

Nhìn hai huynh đệ xem Đan ma ma làm mẫu xong lập tức tiến lên thử sức, bộ dáng cực kỳ giống Chương Thịnh năm xưa nhìn muội muội làm sủi cảo xong nhất định muốn ra tay, kết quả làm ra những viên sủi cảo vỏ dày cui đã vậy còn thành hình tứ giác cổ quái, Chương Hàm rốt cuộc nhịn không được phải phì cười. Vương Lăng ngồi bên cạnh cũng đang cười nghiêng cười ngả đến mức chúi vào lòng Ngụy thị, ngay cả Lục thị cũng che miệng cười trộm. Còn phần Hàm Ninh Quận chúa và hai cậu bé thì chạy tới chạy lui đụng chỗ này một ít sờ chỗ kia một tí rồi ồn ào phê bình, chỉ trong chốc lát quần áo đã dính đầy bột mì nhưng vẫn chơi không biết mệt.

Rốt cuộc, nhìn vài cái sủi cảo thảm không nỡ nhìn dưới bàn tay "khéo léo" của hai chàng, Chương Hàm thật sự nhịn không được, đằng hắng thật mạnh rồi nói: “Được rồi, Thế tử gia, Tứ đệ, nếu hai vị cứ làm tiếp thì chỉ tổ phí nguyên liệu. Đôi tay hai vị cầm bút cầm kiếm còn được, chứ cầm chày cán bột không phải một chốc một lát có thể thành thạo! Tam đệ muội, tịch thu "vũ khí" trong tay họ thôi!”

Ngụy thị đáp vâng, cười tủm tỉm thu lại chày cán bột từ hai huynh đệ cầm đến giao cho Chương Hàm. Không ngờ Chương Hàm chỉ lấy một cây, còn một cây khác thì nhét vào tay cô nàng.

“Hôm nay nếu là muội đề nghị, chúng ta hãy làm gương cho hai vị một văn một võ này mở rộng tầm mắt.”

Ngụy thị nghe vậy hoảng hốt, thấy mọi người đều nhìn mình tức khắc có chút ngượng ngùng. Nhưng nhìn Chương Hàm không nói hai lời đã bắt tay vào làm, cô nàng do dự một chút rồi theo sau. Hiển nhiên, từng miếng vỏ bánh lớn nhỏ dày mỏng gần như giống y như đúc từ tay hai người cứ thế tuôn ra, không hề chậm hơn tốc độ của Đan ma ma lúc nãy khiến Trần Thiện Chiêu và các huynh đệ tỷ muội tức khắc há hốc miệng mà xem. Ngụy thị nhìn sang Lục thị và Vương Lăng: “Nhị tẩu, Tứ đệ muội, lúc này có thể gói sủi cảo rồi đấy.”

Nhìn Vương Lăng có chút do dự cầm một miếng vỏ bánh, Đan ma ma vội vàng tiến lên chỉ điểm mấy chiêu, còn Lục thị nhanh chóng gói được vài cái nhưng cái nào nhìn cũng như ông bụng phệ đứng không vững. Lục thị vốn có chút xấu hổ, nhưng nhìn Vương Lăng nãy giờ mới gói được một cái mà nhân còn lòi ra, hình dạng càng thảm không nỡ nhìn, nhất thời có chút tự đắc. Chờ đến khi mấy huynh đệ đều tham gia náo nhiệt, hơn nữa bị mấy đứa trẻ quấn quanh nghịch ngợm, làm ra những cái sủi cảo dạng gì cũng có xấu không thể tưởng, Lục thị càng thấy không bị áp lực.

Mình ở nhà tuy chỉ thoáng học qua trù nghệ trước khi xuất giá, đặc biệt là mì phở, nhưng tóm lại so với những vị này vẫn khá hơn nhiều!

Hãy vào ủng hộ người làm truyện là bà còm ở wattpad. Khi Trần Vĩnh và Phó thị thật cẩn thận đỡ Hoàng đế xuống xe ngựa ở nhị môn đã là giờ Hợi nhị khắc, qua thời gian giới nghiêm. Bởi vì đã sớm phái người tới âm thầm thông báo cho các tâm phúc từ Bắc Bình trở về chuẩn bị sẵn sàng, tiền viện dĩ nhiên không truyền ra chút tiếng gió nào. Tuy nhiên, một đường vào nhị môn đi về hướng hậu viện vẫn kinh động người hầu. Khi đoàn người vừa qua tam môn đã thấy toàn bộ phủ Hoàng tôn ra đón.

“Hoàng gia gia, phụ thân, mẫu thân, sao các ngài đều đến thế ạ?”

Trần Thiện Chiêu dẫn đầu vừa hành lễ vừa thầm may mắn rốt cuộc có người nhanh nhẹn tới báo tin. Ở phía sau chàng ta, tất cả mọi người vừa hối hả chạy ra cũng lộn xộn hành lễ không ngừng. Chờ khi Trần Vĩnh nhìn thoáng qua Hoàng đế rồi lên tiếng miễn, thấy một đàn con cái đứng dậy, trên mặt trên người đều dính đầy bột lem luốc, ông tức khắc nhíu mày. Phó thị giành trước lên tiếng hỏi: “Xem các con đều tập trung một chỗ, chắc là đang bận rộn gói sủi cảo?”

“Hồi bẩm mẫu thân, là Tam đệ đề nghị ạ.”

Trần Thiện Chiêu nghĩ tới cảnh hỗn loạn đêm nay, thay vì phí công uốn ba tấc lưỡi giải thích lòng vòng thì thôi cứ trực tiếp bán đứng Trần Thiện Gia. Trần Thiện Gia thấy vẻ mặt Hoàng đế nhìn không ra hỉ nộ, phụ thân hình như hơi giận, mẫu thân thì trông vẫn tốt, bèn căng da đầu bẩm: “Tôn nhi chỉ nhớ tới khi còn nhỏ ở Bảo Định phủ, phụ thân đi đánh giặc còn mẫu thân cùng các nữ đầu bếp làm sủi cảo đón giao thừa, cảm thấy vô cùng náo nhiệt. Nếu Tết nhất mà ai lo phận nấy thì đâu nếm trải được không khí vui mừng đón năm mới...”

“Nói rất có lý.”

Hoàng đế nhàn nhạt buông một câu khiến Trần Vĩnh vốn định trách mắng Trần Thiện Gia đành phải nuốt xuống. Hoàng đế nhìn lướt qua đám con cháu đông đúc rồi bảo: “Đã tụ họp thì cứ an tâm ở lại, đưa trẫm đi xem thành quả của mấy đứa nào!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Trần Vĩnh và Phó thị đỡ Hoàng đế tới minh gian chính phòng, thấy trên mặt phản lớn bày sủi cảo đủ loại kiểu dáng. Tuy Hoàng đế thời trẻ cũng xuất thân tầm thường, Trần Vĩnh và Phó thị đều trải qua cuộc sống đơn giản, nhưng vẫn không thể không trố mắt xem cái đống trên phản: có cái trực tiếp vo thành hình tròn, có cái bảy cạnh tám góc tạo hình kỳ lạ, có cái bẹp bẹp khiến người hoài nghi bên trong có bao nhiêu nhân, cũng có cái giống lão bụng phệ nằm bất động... Mà ở trong phòng ánh đèn sáng choang nhìn càng rõ ràng hơn so với ánh đèn lồng hay đèn ngói mờ mịt bên ngoài, một đám người trên người trên tóc trên mặt dính bột mì tèm lem, nhìn vừa hài hước vừa thú vị hết sức, đến cuối cùng Hoàng đế nhịn không được phải phì cười.

“Mấy đứa bay... Thật mệt mấy đứa nghĩ ra trò này, một đám cành vàng lá ngọc mười ngón không dính nước mà cũng muốn gói sủi cảo! Người đâu, múc nước cho trẫm rửa tay!”

Thấy Hoàng đế rửa tay xong, gạt qua Trần Vĩnh và Phó thị đang nâng đỡ tự mình tới ngồi trên phản tròn. Ngài nhặt một miếng vỏ bánh đã cán tốt, cầm đôi đũa chọn nhân, chỉ nháy mắt đã gói được một cái sủi cảo ra hình ra dạng, từ trên xuống dưới đều trợn mắt há hốc mồm. Hoàng đế không chút để ý tới đám con cháu đang nghẹn họng nhìn trân trối, trầm ngâm gói cái thứ hai, lúc này động tác thậm chí thành thạo hơn, buông xuống là sủi cảo đã đứng ngay thẳng. Mãi đến lúc này, Hoàng đế mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Đã bao nhiêu năm... không ngờ có một số việc vẫn khắc vào đầu, giống như bản năng không thể quên được.”

Cảm thán một câu không đầu không đuôi như vậy, ngài nhìn đống sủi cảo hình dạng lung tung rối loạn trên phản rồi phân phó: “Lúc nãy ai gói cái nào thì lát nữa ăn cái đó, miễn cho phí phạm nguyên liệu. Phần còn dư lại thì người nào chân chính biết gói hãy ngồi xuống làm, người khác đứng bên cạnh xem là được!”

Phó thị mỉm cười tiến lên, dẫn theo Chương Hàm và Ngụy thị nhanh nhẹn bắt tay vào gói, Lục thị đứng một bên làm trợ thủ. Trong chốc lát, trên phản bày ra từng hàng sủi cảo xinh đẹp. Hoàng đế ngơ ngẩn, phảng phất được trở về năm tháng khốn đốn chỉ có đêm giao thừa mới có thể ăn sủi cảo, dường như thấy được nàng và mình hai người ngồi bên nhau vui vẻ chờ sủi cảo ra lò. Không biết từ khi nào mà những ngày tuy nghèo khổ nhưng hạnh phúc kia đã bị đánh vỡ?

Là do thảm họa binh đao khiến thế đạo càng ngày càng loạn, quan bức dân phản, các nơi đều đột nhiên khởi nghĩa vũ trang phản kháng; cũng vì người thân của ngài bị giết toàn bộ nên ngài mới tập họp một đội nghĩa quân nho nhỏ, giãy giụa trong thời loạn một hồi đã khiến lòng dạ trở nên sắt đá. Chỉ là hôm nay, trong buổi tối giao thừa đột nhiên thấy lại thời khắc toàn gia tụ họp chờ ăn sủi cảo, ngài bỗng có cảm giác tìm lại được món đồ quý giá mà mình đã làm mất suốt bao nhiêu năm.

Từng gương mặt kia, ít nhất trong thời khắc này, tràn đầy sự tập trung và vui vẻ thuần túy. Không khí trong phòng cũng khác hẳn với vẻ lãnh đạm của các buổi tiệc giao thừa trong cung luôn mang theo vài phần hiệu quả và ích lợi che giấu không được.

Khi chén sủi cảo đầu tiên nóng hôi hổi được dâng lên trước mặt, Hoàng đế xua tay ngăn lại nội thị định thử độc, trực tiếp cầm đôi đũa gắp một cái chậm rãi nhấm nháp. Hương vị thơm ngọt lan tràn khắp miệng, ngài chợt cảm thấy đôi mắt hơi cay cay. Thật lâu sau, Hoàng đế mới nhìn về phía Trần Vĩnh đứng bên cạnh.

Ngay lúc này, ngài thật có chút hâm mộ nhi tử của mình: “Thằng Tam, ngươi có người vợ tốt và những đứa con ngoan, đây là điều may mắn nhất của ngươi.”

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo khắp nơi vang vọng tận trời cao, bóng dáng Hoàng đế bị ánh đèn chiếu vào giấy Cao Ly dán cửa sổ, trông có vẻ già nua và tiêu điều.

Pháo trúc giòn tan đón giao thừa

Gió xuân ấm chén rượu Đồ tô

Ngàn nhà vạn gia chờ trời sáng

Thay thẻ đào mới cầu bình an.

Lời tác giả: Quyển thứ năm Điện Tiền Hoan xong rồi, tiến độ thật mau. Trong quyển này, nửa phần trước vô cùng căng thẳng, nửa phần sau dần dần chậm lại, đến cuối cùng kết thúc bằng bài thơ Nguyên Nhật của Vương An Thạch. Tôi rất hài lòng với chương kết thúc liền mạch lưu loát này. Kế tiếp là quyển cuối cùng Nghiệp Đế Vương, hy vọng hai trăm ngàn chữ cuối cùng có thể hoàn thành một cách tốt đẹp.

Bài thơ Nguyên Nhật (Tết Nguyên Đán) của Vương An Thạch

Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ,

Xuân phong tống noãn nhập đồ tô.

Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật,

Tổng bả tân đào hoán cựu phù.

Bộc trúc = Pháo trúc: người xưa nhồi lưu huỳnh, than hoa vào ống tre, đốt có tiếng nổ, để xua tà ma vào ngày cuối năm.

Đồ tô: một loại rượu thuốc, có tác dụng phòng chữa bệnh, thường uống vào ngày Tết.

Đào phù = Thẻ đào: miếng gỗ đào - loại gỗ được cho là kỵ ma quỷ - có vẽ hình, viết chữ. Vào ngày đầu năm, người xưa thường treo Thẻ đào mới, thay cho chiếc năm cũ để cầu một năm an bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK