Mặc dù đã nhiều năm qua Vương Lăng chưa từng khuyên can Trần Thiện Duệ nửa chữ, nhưng rốt cuộc Trần Thiện Duệ cũng không phải kẻ ngốc. Biết bao nhiêu lần mỗi khi đến thời khắc mấu chốt Đỗ Trung đều đến khuyên giải mình, có đôi khi dĩ nhiên thật sự tiện thể mang theo tin tức quan trọng, nhưng có đôi khi lại khiến hắn phán đoán sai lầm.
Cho nên ngay lúc này, đối mặt với gã đầu lĩnh mật thám được phụ hoàng giữ lại kinh thành, rõ ràng dùng để giám sát trên dưới trong kinh, Trần Thiện Duệ chăm chú quan sát gã một hồi lâu rồi đột nhiên cười thâm trầm nói: "Đỗ Trung, ta nhớ rõ lúc xưa ngươi không ở dưới trướng ta, không hề thân cận hơn đám người Chu Phùng Xuân. Nhưng ngay cả Chu Phùng Xuân cũng chưa từng kính cẩn cho ta đủ loại chủ ý giống ngươi. Hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm, lần trước Tam ca xin ra trận đi Bắc Bình, hiện giờ uy chấn Liêu Đông, ngươi còn chê huynh ấy là mãng phu, còn chê cười Đại ca xui xẻo?"
Trần Thiện Duệ đột nhiên nhắc lại chuyện xưa khiến tim Đỗ Trung hơi thót lại. Nhưng gã nổi tiếng là kẻ khôn khéo, thậm chí sắc mặt cũng chưa thay đổi chút nào, chỉ cười khổ thở dài một hơi: "Yến Vương điện hạ, ngài có điều không biết, Thái Tử điện hạ vẫn luôn phê bình kín đáo đối với ti chức, thậm chí vài lần ở trước mặt Hoàng Thượng đề cập đến chuyện Thái Tổ hoàng đế phế Cẩm Y Vệ. Ti chức đánh giặc võ dũng hữu hạn, hiện giờ chỉ biết tận trung với Hoàng Thượng, nhưng vì sao Thái Tử không chấp nhận được ti chức, có phải vì những chuyện ti chức điều tra được? Còn phần ti chức nhận xét Liêu Vương mãng phu, hiện giờ ti chức vẫn nói như vậy -- -- Liêu Vương muốn kiến công lập nghiệp chỉ vì chính bản thân, nhưng Liêu Đông xa xôi như vậy còn có thể hồi triều hay không, còn có thể trợ lực cho Thái Tử điện hạ? Liêu Vương cao hứng đắc ý hiện thời nhưng không nghĩ tới lâu dài, đây chính là mãng phu. Thái Tử điện hạ còn coi đệ đệ như vậy là tâm phúc, chính là xui xẻo!"
Sau khi miệng lưỡi khẳng định vấn đề này, gã quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt muốn bao nhiêu thành khẩn có bấy nhiêu: "Nếu Yến Vương điện hạ không tin ti chức, ti chức có thể để lại công văn nguyện trung thành với điện hạ! Nếu điện hạ cảm thấy như thế vẫn không đủ làm tin, ti chức nguyện ý báo cho điện hạ mấy chuyện xấu không muốn người biết trước đây. Nếu những chuyện này lan truyền ra ngoài, chẳng những ti chức thân bại danh liệt, ngay cả tính mạng có lẽ mất luôn!"
Mặc dù Trần Thiện Duệ đã bắt đầu hồ nghi Đỗ Trung, nhưng nghe mấy lời thề thốt như vậy, tiến tới lại nghe Đỗ Trung thì thầm vài chuyện xác thật mình chưa từng nghe qua, tuy hắn nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn tin lời gã. Nghe kể trước đây Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Đằng Xuân bị giết có bàn tay Trần Thiện Chiêu nhúng vào, hắn cảm thấy vị Đại ca luôn thích làm việc quang minh chánh đại nếu có căm thù loại người mật thám này đến tận xương tuỷ cũng không kỳ quái. Mà gã Đỗ Trung bản lĩnh đánh giặc thì tầm thường, giả sử tương lai Đại ca đăng cơ tất nhiên không dung thứ cho gã, do đó gã muốn đầu nhập vào phe mình nguyện trung thành cũng là lẽ thường. Tất nhiên thằng khốn này chẳng phải người tốt gì cho cam, nhưng chính nhân quân tử hay tiểu nhân bàng môn tả đạo đều cần thiết như nhau. Nếu không làm gì còn chủ nghĩa trung hòa? Vì thế, hắn trầm mặc một hồi lâu rồi nhướng mày.
"Vậy ngươi vừa mới nói một đống chuyện giật gân, rốt cuộc là có ý gì? Nếu ngươi muốn xúi giục ta đi đoạt binh quyền, nhân lúc còn sớm hãy câm miệng cút đi!"
"Sao ti chức dám xúi giục điện hạ làm những chuyện đại nghịch bất đạo?" Đỗ Trung biết công phu miệng lưỡi của mình cuối cùng vẫn không uổng phí, cười ha hả nói: "Mặc dù hiện giờ các cửa thành đều tăng mạnh phòng thủ, nhưng tất nhiên đâu phải không ai có thể ra vào. Tỷ như điện hạ muốn sai người đến chỗ du hành bẩm báo sự tình cho Hoàng Thượng, chẳng lẽ những thủ vệ kia dám ngăn cản? Điện hạ chỉ cần bẩm báo toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ phát sinh trong kinh thành, Hoàng Thượng là minh quân, tất nhiên có sự quyết đoán. Nếu Thái Tử điện hạ thật sự sai người ngăn cản Yến Vương điện hạ truyền tin về phương Bắc, đủ có thể xác định đang lập mưu gây rối, vậy thì tại sao điện hạ không thể mô phỏng cách làm của Hoàng Thượng năm đó để đảo ngược tình thế?"
Bốn chữ "Đảo ngược tình thế" vô cùng nghiêm trọng, Trần Thiện Duệ nghe xong sững sờ ngẩn ngơ rồi lập tức lạnh lùng quát lớn Đỗ Trung cuồng vọng lớn mật, nhưng kế tiếp lại lướt qua đề tài này, chỉ bàn luận một chút tình trạng bố phòng trong ngoài kinh thành.
Mãi đến đêm khuya, Đỗ Trung mới lặng lẽ rời khỏi Hàn Giang quán. Mỗi lần gã ra vào phủ Yến Vương đều có tên sai vặt tiến lên hành lễ rồi dẫn dường, nhưng lần này chỉ đi một lát trong vương phủ thì gã cảm thấy không thích hợp, lập tức phóng lên chộp lấy cổ tay tên sai vặt.
"Ngươi là người nào, muốn dẫn ta đến đâu?"
Tên sai vặt giật nảy mình, xoay người đang muốn trả lời thì nghe sau lưng truyền đến một thanh âm lạnh buốt: "Hắn chỉ phụng mệnh hành sự, còn người muốn gặp Đỗ Trung ngươi, chính là ta!"
Đỗ Trung sửng sốt, khi thấy đằng trước xuất hiện hai nha hoàn cầm đèn lồng dạt ra hai bên, ở giữa tiến đến một bóng người luôn thích mặc xiêm y đỏ thắm, tất nhiên gã cuống quít lùi ra phía sau một bước, cúi người thật sâu thi lễ: "Ti chức Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung, bái kiến Yến Vương phi."
"Ngươi không cần báo danh, ta cũng biết ngươi là Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung. Những năm gần đây, người ra vào phủ Yến Vương nhiều nhất đâu ai khác ngoài ngươi?" Khóe miệng Vương Lăng nhếch lên, trên mặt lộ ra một tia cười mỉa mai: "Đỗ đại nhân ban ngày phải vội vàng hối hả ngược xuôi vì Hoàng Thượng, buổi tối còn lén lút tới cửa thăm thân vương, cũng thật sự ngày đêm làm lụng vất vả không được nhàn rỗi nhỉ!"
Thấy Vương Lăng chỉ vô cùng đơn giản đứng yên tại chỗ nhưng khí thế lại cực kỳ bức người, Đỗ Trung tức khắc cảm thấy cả người lùn đi ba phần. Gã vừa lúng ta lúng túng khiêm tốn nói từ không dám, ập vào mặt là tiếng quát to.
"Ngươi thật sự cho rằng chính mình ngày đêm làm lụng vất vả? Trước đây mỗi một sự việc, ngươi cho rằng ta không biết chính là ngươi đứng giữa châm ngòi mưu đồ gây rối? Lúc xưa điện hạ vô cùng kiêu ngạo tự phụ công huân hiển hách, nếu không phải bị ngươi đâm thọc xúi giục, đâu đến nỗi sáu năm qua ở kinh thành chẳng làm nên trò trống gì? Hiện giờ kinh thành mới vừa nổi lên lời đồn đãi tứ phía, ngươi lại lén lút tới gặp kiểu này, ngươi cho rằng ta không biết ngươi có tâm tư gì? Nhớ trước đây khi Thái Thượng Hoàng còn sinh thời, Binh Bộ thị lang Lục Hữu Cung vọng ngôn về việc sắc lập Hoàng thái tôn đã bị Đại tẩu mắng đến mức á khẩu không trả lời được, ta thấy ngươi và hắn chính là một lũ đầu cơ giống nhau! Người đâu, bắt lấy hắn cho ta!"
Lời này vừa hô lên, hai bên trái phải của Vương Lăng xuất hiện bốn gia tướng cường tráng. Đỗ Trung tức khắc cả kinh toát mồ hôi lạnh toàn thân. Hắn theo bản năng phóng về hướng chân tường, tiện đà cúi người rút ra chủy thủ phòng thân giấu ở cẳng chân, sau đó giận dữ la to: "Yến Vương phi, ti chức tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, cô muốn thế nào?"
Thanh âm của hắn xé tan bầu không gian yên tĩnh vào đêm ở phủ Yến Vương, thế nhưng Vương Lăng dường như chẳng chột dạ chút nào, chậm rãi tiến lên vài bước lạnh lùng nói: "Mệnh quan triều đình? Hoàng Thượng cho ngươi chức quan không phải để ngươi nhảy nhót lung tung châm ngòi thổi gió, cũng không phải kêu ngươi lén lút làm khách trong đêm! Ta muốn thế nào đấy à, ngươi đụng chạm đến Yến Vương phi ta đây, đương nhiên ta lột hết cái vỏ quan gia của ngươi, ném ngươi ra đường cho mọi người chiêm ngưỡng cái bản mặt này! Người đâu, bắt lấy hắn lột áo quăng ra ngoài cho ta!"
Mới đầu Đỗ Trung vừa kinh vừa giận, bây giờ nghe Vương Lăng nói vậy, rốt cuộc trong lòng hắn sinh ra một nỗi sợ hãi khó có thể diễn tả.
Cô ả này quả thực điên rồi, làm vậy đối với ả có chỗ tốt gì cho cam, khiến mọi người đều biết đầu lĩnh mật thám chuyên làm việc cho Hoàng đế đi lại thân mật với Yến Vương thì ích lợi gì, nào có thê tử không biết suy nghĩ cho trượng phu đến thế? Sớm biết như vậy, hắn không nên chỉ khuyên Trần Thiện Duệ mau chóng nạp thiếp sinh nhi tử thứ xuất, trái lại phải nhanh chóng giải quyết cô ả Vương phi chỉ có mỹ danh mà không thể giúp bất luận chuyện gì đây này -- Lão cha Định Quốc công uy danh thì cứ nằm chết dí ở Ninh Hạ không chịu về lại kinh thành; cô ả Vương Lăng thanh danh cũng tốt, thế nhưng chính mình không thể sinh đẻ cũng không biết tìm người khai chi tán diệp cho trượng phu, ngược lại vẫn luôn câu kết với Đông Cung làm bậy -- loại thê tử này quả thực là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường đi lên vị trí tối cao của Trần Thiện Duệ!
Thấy bốn gia tướng đồng loạt áp lại gần, rõ ràng Vương Lăng nói được làm được xác thật muốn bắt mình khai đao, Đỗ Trung rốt cuộc bất chấp hậu quả, nghiến răng kề chủy thủ vào sát cổ mình, khàn giọng kêu to: "Yến Vương phi, cô không nên khinh người quá đáng, bức ta nóng nảy thì cùng lắm cắt cổ chết tốt! Đến lúc đó ở thời điểm mấu chốt bực này mà ta bị bức tử ở phủ Yến Vương, để xem cô giải thích với Hoàng Thượng thế nào? Cho dù cô có quan hệ tốt với Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi điện hạ, bọn họ cũng không bảo hộ được cô!"
Đối mặt với một màn bất thình lình, bốn gia tướng tức khắc ném chuột sợ vỡ đồ không dám tiến lên. Thế nhưng Vương Lăng đột nhiên cười khẩy một tiếng rồi cứ thế bước tới phía trước đối mặt thẳng với Đỗ Trung. Nàng cao cao tại thượng nhìn xuống gã Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ mặt xám như tro tàn, cười lạnh thách thức: "Ở trước mặt ta chơi cái chiêu dọa cắt cổ này, ngươi không phải đứa thứ nhất! Có bản lĩnh thì ngươi cứ việc đâm xuống ta xem. Ta cũng không ngại thông báo ngươi biết, bà cô này chưa bao giờ bị dọa sợ! Ngươi chỉ cần dám thọc một dao, sau này nếu phụ hoàng bắt ta đền mạng cho ngươi, ta cũng vui vẻ chấp nhận!"
Đỗ Trung vốn tưởng rằng chiêu này đương nhiên khiến Vương Lăng biết khó mà lui, không ngờ cô ả khó chơi ngoài sức tưởng tượng. Gã vừa thầm nguyền rủa Trần Thiện Duệ biến đâu mất sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, vừa mau chóng cân nhắc kế thoát thân. Gã xuất thân bần hàn, dốc sức làm nửa đời người mới có chức quan và uy phong như hiện giờ, đâu thể nào bỏ tất cả để tự sát, đâu thể nào chết một cách không ý nghĩa như vậy? Gã nghĩ rồi lại nghĩ, sau khi tính toán vị trí của Vương Lăng và bốn gia tướng, rốt cuộc gã khẽ cắn môi xác định một biện pháp chẳng đặng đừng.
"Được, được, nếu Yến Vương phi điện hạ đã quyết tâm đến thế, ta đây đành phải bỏ luôn cái mạng này, còn không phải đằng nào cũng chết..."
Sau vài câu kéo dài thời gian, Đỗ Trung đột nhiên gầm lên một tiếng, lập tức chồm người húc thẳng về phía Vương Lăng. Nhưng còn chưa đụng tới thân hình đỏ rực với cái bụng phồng to, gã chỉ cảm thấy một bóng đen đột ngột xẹt qua trước mặt, kế tiếp bị một cú đá bay ra ngoài, cả người chết ngất. Lúc này gã mới nghe được giọng nói muộn màng của Trần Thiện Duệ.
"Vương Lăng, nàng đang làm gì vậy?"