Là một tu sĩ trên mỏ tên là Chu Thành, nằm dưới quyền quản lý của Dương quản sự, chức vị thấp hơn rất nhiều so với Dương quản sự, có lẽ tu vi cũng không bằng người kia.
Lúc này dường như gã đang bị thương, mùi máu tanh kia truyền tới từ trên người gã.
"Ngươi tới đây!" Chu Thành thấp giọng bắt chuyện với hắn.
"Vâng!" Lục Diệp lập tức lên tiếng rồi cất bước đi về phía Chu Thành, càng chạy càng nhanh.
Chu Thành lập tức phát hiện ra có chút không đúng, nguyên nhân là do Lục Diệp có cầm theo một thanh kiếm trong tay. Gã không khỏi cau mày nói: "Người tìm thấy thanh kiếm này ở đâu?"
Theo gã quan sát, thanh kiến này chính là phối kiếm của tu sĩ Tà Nguyệt cốc, nếu bị Lục Diệp cầm trên tay thì rất có vấn đề. (phối kiếm: kiếm được chế tạo riêng, đặc trưng của một môn phái nào đó)
Lục Diệp không hề đáp lại, khoảng cách giữa hắn và Chu Thành chỉ còn ba trượng.
Rốt cục Chu Thành cũng cảm nhận được sát ý của Lục Diệp, gã lập tức đứng lên, cắn răng quát khẽ: "Ta làm thịt tiểu súc sinh ngươi!"
Sau khi nói xong, gã nhanh chóng rút kiếm đâm về phía Lục Diệp. Trường kiếm kia được rót vào linh lực, dù đang ở trong bóng tối nhưng nó vẫn nở rộ hào quang nhàn nhạt.
Một kiếm này không có đặc biệt, chỉ là rót linh lực vào trường kiếm, tăng lên sát thương mà thôi, và đương nhiên đối mặt với một phàm nhân như Lục Diệp, Chu Thành cảm thấy gã hoàn toàn có thể nắm quyền sinh sát trong tay.
Trước kia Dương quản sự cũng từng nghĩ như vậy, và lúc này, thi cốt của gã đã bắt đầu mục nát rồi.
Kiếm quang nhanh chóng phóng đại ở trong mắt Lục Diệp. Hắn toàn lực thúc giục Linh lực của bản thân, tụ lên hai mắt. Ngay lúc ấy, dường như toàn bộ thế giới cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Không giống với lúc mượn nhờ Nguyên Từ Lực Trường đánh lén Dương quản sự, đây là lần đầu tiên Lục Diệp chém giết chính diện cùng tu sĩ, hắn không được phép do dự và lùi bước.
Cũng may tu vi của tu sĩ này không cao, còn bị trọng thương trên người. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Lục Diệp dám động sát tâm.
Khi trường kiếm của đối phương sắp vọt tới bên người, Lục Diệp bỗng nghiêng người bước lướt, vô cùng sát sao tránh được công kích kia. Ngay sau đó trường kiếm trong tay vung ngược lên trên, đồng thời trên trường kiếm có một đồ án huyền ảo phức tạp hiển hiện.
Phong Duệ gia trì!
Lục Diệp không rõ tu vi Chu Thành cao bao nhiêu, nhưng tóm lại là mạnh hơn hắn rất nhiều.
Tuy Chu Thành đã bị thương nhưng người này cũng không phải loại tu sĩ một khiếu như hắn có thể tùy ý ứng phó được.
Có sát tâm phải có thủ đoạn tương ứng phụ tá mới hoàn thành nổi ý tưởng này, mà Phong Duệ chính là thủ đoạn của Lục Diệp!
Trước đó, trong lúc rảnh rỗi hắn đã từng thí nghiệm, đạo Phong Duệ linh văn này không chỉ có thể gia trì lên trên bàn tay hắn, nó còn có thể gia trì lên trên vũ khí, và hiệu quả khi gia trì lên vũ khí sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt khi quang mang kia nở rộ, Chu Thành không khỏi thất thần, gã cũng không ngờ Lục Diệp đã thành tu sĩ!
Song kiếm chạm vào nhau, tạo ra một tiếng răng rắc vang giòn.
Chu Thành lại kinh ngạc phát hiện, trường kiếm của gã đã bị chặt đứt.
Điều này trực tiếp dọa cho gã sợ hãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, ở lúc đối địch mà vũ khí gãy trước chính là một loại đả kích cực lớn.
Ngay thời điểm Chu Thành chấn kinh, kiếm thứ hai của Lục Diệp đã tới.
Sau khi chặt đứt phối kiếm của gã, hắn lập tức rút kiếm chém tới cổ Chu Thành.
Hắn vốn không hiểu bất kỳ một loại kiếm pháp nào, cũng không nắm giữ chiêu số huyền diệu gì, chỉ có thể dùng một chiêu chém tới đơn giản này.
Chu Thành sợ đến mức hồn vía lên mây.
Giờ phút này, khoảng cách giữa hai bên quá gần, gã muốn thối lui đã không còn kịp nữa. Chu Thành chỉ có thể toàn lực thúc giục linh lực còn sót lại không nhiều của bản thân để hộ thể. Theo đạo lý, dựa vào tu vi của gã hoàn toàn có thể ngăn chặn công kích của một vị tu sĩ một khiếu như Lục Diệp, kể cả trên tay đối phương có vũ khí cũng không thể phá linh lực phòng hộ của gã.
Nhưng trên thực tế, lúc thanh trường kiếm kia rơi xuống, linh khí hộ thể của Chu Thành lại chẳng phát huy ra tác dụng vốn có của nó. Thanh trường kiếm trong tay Lục Diệp đã phá vỡ tầng phòng hộ kia, sau đó trực tiếp chém trên cổ gã.
Âm thanh lợi khí xuyên vào da thịt vang lên, Lục Diệp cảm nhận được trên mặt mình bị mấy giọt máu tươi ấm áp bắn vào.
"Khốn nạn!" Chu Thành giận dữ, nhất thời không quan sát kỹ lại bị một tên quáng nô ti tiện như Lục Diệp đả thương thành dạng này. Gã đưa tay bổ một chưởng về phía Lục Diệp.
Nhưng Lục Diệp đã sớm buông trường kiếm trong tay, sau đó chạy vào chỗ sâu trong đường hầm mỏ, không thèm quay đầu lại.