Thổ tài chủ nói: "Thương minh mà, đương nhiên lấy mua bán làm gốc, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó, hoan hỉ đón khách từ Cửu Châu, vui mừng nhận nhân tài khắp hướng. Thế nhưng xin đạo hữu yên tâm, tuy Thiên Cơ Thương Minh ta gia đại nghiệp lớn (cơ nghiệp to lớn), nhưng vẫn duy trì một triết lý không lừa gạt già hay trẻ, cho nên bất cứ loại khách nhân nào đến làm ăn, chúng ta đều đối xử bình đẳng, tuyệt đối sẽ không bởi vì tu vi cao thấp mà đối đãi khác nhau.”
Đến lúc này Lục Diệp mới kịp phản ứng.
Thổ tài chủ này là người của Thiên Cơ Thương Minh, có lẽ đối phương nhìn thấy hắn có dáng vẻ nông dân vào thành cho nên mới đến làm quen, xem có thể mua bán gì hay không.
"Lão đệ rất nghèo." Lục Diệp lắc đầu.
Thổ tài chủ cười ha hả: "Rồng không thể bơi nước cạn, thế nhưng ta thấy đạo hữu phẩm tướng bất phàm, ngày sau tất thành đại khí (thành công chỉ là vấn đề sớm hay muộn), hiện giờ nghèo khổ một chút cũng không sao, sẽ có lúc đạo hữu phong sinh thủy khởi (thuận buồm xuôi gió). ”
"Mượn lời may mắn của lão huynh!" Lục Diệp gật đầu, đương nhiên là hắn sẽ không tin gia hỏa này thật sự đã nhìn ra cái gì, nếu không sai, gã đụng phải bất kỳ người xa lạ nào cũng sẽ nói như vậy, chỉ gọi là kết thiện duyên mà thôi
"Nếu đạo hữu muốn tới Thương Minh, chỉ cần đi về phía này, tìm tòa kiến trúc bắt mắt nhất là được." Thổ tài chủ chỉ cho Lục Diệp một phương hướng, sau đó lại ôm quyền thi lễ: "Vậy không quấy rầy đạo hữu nữa!”
Gã vừa dứt lời, đã thoải mái rời đi.
Nói chuyện với nhau một phen, ít nhiều Lục Diệp cũng có chút để ý tới Thiên Cơ Thương Minh, hơn nữa không thể không nói, tuy rằng thổ tài chủ kia đến bắt chuyện, nhưng từ đầu đến cuối cũng không làm Lục Diệp thấy phản cảm, mặc dù gã nhận định Lục Diệp là tán tu, cũng lựa lời nói thích hợp, rất dễ dàng lưu lại ấn tượng tốt cho người khác.
Ngược lại hắn có thể đi xem một chút.
Hiển nhiên Lục Diệp không có tài lực để mua thứ gì, nhưng trên tay hắn còn đồ có thể bán ra, có lẽ nên tới Thiên Cơ Thương Minh đổi chút linh đan gì đó.
Thế nhưng tạm thời không vội, hắn mới tới phường thị này, cần phải quen thuộc hoàn cảnh và bầu không khí Tu Hành giới trước tiên mới là điều quan trọng.
Thanh Vân phường thị là một phường thị nhỏ, phường thị dạng này ở toàn bộ Linh Khê chiến trường đếm không xuể, các tu sĩ luôn cần nơi giao dịch cùng nghỉ ngơi, loại phường thị tụ tập tự phát hình thành này liền theo đó ra đời.
Bởi vì không có người quản lý phường thị, cho nên tất cả mọi thứ trong phường thị đều có vẻ rất lộn xộn, nhất là những kiến trúc kia, phong cách kiến trúc đến từ các nơi trong Cửu Châu tản loạn sừng sững, làm cho phường thị thoạt nhìn giống như một nồi lẩu thập cẩm.
Những kiến trúc này đều do tu sĩ quanh năm cư ngụ ở nơi này dựng lên, kỳ thật ở phụ cận Thanh Vân sơn có không ít tài nguyên tu hành, tỷ lệ an toàn cũng rất cao, hiển nhiên có thể làm cho rất nhiều tu sĩ cấp thấp chạy theo như vịt, nhất là những tán tu không môn không phái kia.
Mỗi một tòa kiến trúc đều là mặt tiền của một gian cửa hàng, bày bán các loại vật tư tu hành, thậm chí còn có trà lâu tửu quán.
Tu sĩ cấp thấp cũng cần ăn uống, hơn nữa bởi vì nhu cầu hàng ngày của các tu sĩ nhiều hơn một phần so với phàm nhân, cho nên không thể tránh khỏi những nghề nghiệp này.
Lục Diệp đi qua từng gian cửa hàng, chỉ nhìn nhưng không mua, chủ yếu là không có tiền mua, hắn đã dần dần hiểu rõ phương thức giao dịch giữa các tu sĩ.
Lục Diệp không biết thế giới phàm tục của Cửu Châu dùng hệ thống tiền tệ nào, nhưng thông thường tu sĩ đều giao dịch bằng linh thạch. Đhây là đồng tiền chính của Tu Hành giới, đều có tác dụng lớn đối với tu hành hàng ngày hoặc là chiến đấu, thậm chí linh thạch còn có tác dụng quan trọng trong quá trình vẽ bùa bày trận của tu sĩ, chính bởi nguyên nhân này cho nên linh thạch mới được coi là tiêu chuẩn để so sánh giao dịch giữa tu sĩ.
Lục Diệp chưa từng thấy linh thạch. Kỳ thực lúc kiểm tra thiên phú cao thấp trước kia, vị tam sư huynh của Thanh Ngọc môn nọ cũng từng bố trí linh thạch ở trên pháp trận, chẳng qua lúc ấy hắn không quá để ý đến nó thôi.
Giờ phút này hắn mới biết, linh thạch kia là một loại tinh thể trong suốt, kích thước một khối chừng móng tay, hơn nữa còn chia phẩm chất cao thấp. Có điều tu vi của tu sĩ bên này đều rất thấp, cho nên bọn họ toàn dùng linh thạch hạ phẩm.
Như vậy xem ra, có lẽ vẫn còn các loại linh thạch có cấp bậc cao hơn.
Trong phường thị có nhiều tiệm thuốc nhất, mặt hàng bán ra cũng chính là linh đan diệu dược tu sĩ cần dùng. Trong tay Lục Diệp không có tiền, chỉ có thể xem náo nhiệt.
Dau khi hắn dạo qua một dãy cửa hàng, ít nhiều đã có chút quen thuộc đối với giá cả hàng hóa bày bán ở nơi này.
Ngoại trừ những cửa hàng có đồ đạc mua bán, trong phường thị còn có một con đường tụ tập rất nhiều tán tu, bọn họ bày một cái sạp đơn sơ ở ven đường, đặt thứ mình cần bán trên sạp, nếu có người vừa ý món nào sẽ đi qua mặc cả.
Con đường này vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt hơn những con đường mà Lục Diệp từng đi qua, thứ gì cũng có người bán, giống hệt như khai trương chợ bán thức ăn.