Không thể không thừa nhận, đây là một con yêu thú có tu vi trong người, nếu như có thể giết nó ăn luôn, lợi ích mà hắn đạt được chắc chắn sẽ hơn dã thú phổ thông rất nhiều. Có lẽ cơ duyên khiến bản thân hắn mở ra chín khiếu đang nằm trên người con hổ lớn này.
Lục Diệp cũng không phải một người thích an phận thủ thường, bằng không lúc trước hắn cũng không dẫn Dương quản sự tới trong hầm mỏ tràn ngập Nguyên Từ Lực Trường kia.
Hắn sẽ phòng ngừa chu đáo khi ở bên cạnh nguy hiểm tiềm ẩn, đồng thời cũng sẽ cố gắng nắm chắc khi gặp được kỳ ngộ.
Đồng thời khi Lục Diệp kích phát Hỏa Xà phù, ánh lửa lượn lờ đánh tới con hổ lớn kia, hắn cũng cầm kiếm giết ra.
Nhưng hắn vừa có động tác, đã cảm thấy đầu vai trầm xuống, tựa như có thứ gì đó đang đè thân thể hắn lại, khiến cả người hắn trầm xuống, suýt nữa đã té quỵ dưới đất.
Ngay lúc ấy, bên tai hắn truyền đến một tiếng rít, chỉ một thoáng hắn lại có cảm giác vừa bị người cầm chùy hung hăng đập xuống đầu, cả người đều hoa mắt chóng mặt, trước mắt toát ra sao Kim.
Hắn dùng một tay chống kiếm, ráng chống đỡ thân thể không ngã, đồng thời thúc giục linh lực bên trong tám đại linh khiếu bảo vệ quanh thân.
Chỉ trong nháy mắt, tựa như bên ngoài thân thể hắn có một tầng ánh lửa đang thiêu đốt, trong ngọn lửa kia còn lộ ra một tia màu vàng.
Ngũ hành của hắn là chủ Hỏa phụ Kim, cho nên linh lực trong cơ thể sẽ thể hiện ra đặc điểm của hai loại chúc hành này.
Ngay lúc ấy, một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, cảm giác nặng nề ở trên bả vai Lục Diệp lập tức biến mất không còn, mặc dù trong đầu hắn vẫn còn chút chóng mặt, nhưng đã khôi phục lại không ít.
Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy không sao hiểu nổi chính là vừa rồi bản thân hắn lại bị người đánh lén!
Và hắn dám chắc rằng, người đánh lén hắn không phải con hổ lớn kia, mà là một người hoàn toàn khác!
Phải biết hắn vẫn một mực ở lại dưới đáy sơn động này, mà con hổ lớn kia đã ngăn ở lối ra của sơn động, từ đầu đến cuối hắn đều giao lưu với nó, căn bản không có bóng dáng người bên ngoài.
Cho nên hắn căn bản không nghĩ tới sẽ có người đánh lén phía sau lưng mình, cũng may thực lực người đánh lén này chẳng ra sao cả, hắn chỉ cần thúc giục linh lực hộ thân đã có thể bức lui đối phương.
Ngay lúc tiếng kêu thảm thiết thê lương kia truyền ra, Lục Diệp lập tức quay đầu, khóe mắt liếc qua, hắn thoáng nhìn thấy một cái bóng rất khó định nghĩa vừa chui vào trong vách đá, biến mất không còn.
Nhưng lúc này, hắn không có thời gian truy cứu thân phận kẻ đánh lén kia, đã ngửi được một cơn gió tanh cuốn đến. Con hổ lớn nọ đã nhào đến trước mặt.
Hỏa Xà phù không thể giết chết đối phương, chỉ thiêu đốt bộ lông bên ngoài của nó đến khét lẹt. Nhờ vậy có thể thấy, quả thật con hổ lớn này có tu vi.
Giờ phút này, dù Lục Diệp muốn vận dụng linh phù cũng không kịp nữa rồi, hắn đã bỏ lỡ thời cơ xuất thủ tốt nhất, chỉ có thể hung hăng bổ ra một kiếm, đồng thời thúc giục linh lực gia trì Phong Duệ Linh văn vào trường kiếm!
Trong khoảng thời gian này, hắn đã cầm thanh trường kiếm của Dương quản sự giết qua không ít hung thú, đáng tiếc bởi vì chưa từng học kiếm pháp gì, cho nên về cơ bản, chiêu thức của hắn đều lấy chém xuống làm chủ.
Trường kiếm được Phong Duệ gia trì trở nên vô cùng sắc bén, lúc đối chiến với Chu Thành, phối kiếm với phẩm chất cùng loại của đối phương đã bị một kiếm của Lục Diệp chém đứt.
Thế nhưng, dường như xương cốt của con hổ lớn này lại kiên cố hơn kiếm của Chu Thành, một kiếm của Lục Diệp chém lên vai nó, lại không thể triệt để chặt đứt thân thể, thậm chí còn bị một loại lực va chạm thật mạnh đánh ngược lại làm thân hình bất ổn.
Lục Diệp thuận thế lui lại mấy bước, rút trường kiếm về, máu hổ vẩy ra.
Không chờ hắn có động tác gì, trước ngực đã tê rần. Hắn cũng bị vuốt hổ quét trúng, đi một lớp da thịt.
Đau đớn không hề ảnh hưởng đến Lục Diệp, ngược lại còn khiến cho ý thức của hắn càng thêm tỉnh táo. Ở trong không gian chật hẹp này, một người một hổ tranh đấu cực kỳ hung hiểm, bắt cứ lúc nào cũng có thể phân ra sinh tử.
Thế nhưng lần giao thủ này lại khiến trong lòng Lục Diệp càng thêm an tâm, bởi vì phán đoán của hắn là chính xác.
Tu vi của con hổ lớn này thực sự không cao thâm như trong tưởng tượng.
Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể chống lại nó, thậm chí chỉ cần vận hành thoả đáng, chuyện giết được nó chỉ trong tầm tay!
Hổ lớn rít gào, lại nhảy phốc về phía Lục Diệp. Cùng lúc đó bỗng nhiên bên trong hang núi lại vang lên một hồi âm thanh quỷ khóc sói gào, quấy nhiễu tâm thần hắn.
Đây là địch nhân núp trong bóng tối kia gây ra.
Lục Diệp không để ý tới kẻ địch trong âm thầm này, chỉ nhìn chằm chằm vào động tác của hổ lớn. Trong nháy mắt, con hổ nhảy tới trước mặt, hắn trực tiếp hạ thấp người, đạp chân xuống, thân hình trượt ra qua từ dưới bụng nó.
Ngay trong khi hai bóng dáng đan xen vào nhau, trường kiếm của Lục Diệp chợt đâm ngược lên trên, cắm thẳng vào chính giữa phần bụng non mềm của hổ lớn.
Hắn vốn cho rằng một kiếm này có thể đâm xuyên qua bụng hổ, ai ngờ đột nhiên chỗ bụng đối phương sinh ra một đoàn hào quang màu vàng sậm, dù trường kiếm có Phong Duệ gia trì cũng chỉ phá được tầng tia sáng phòng hộ kia, không thể làm trọng thương con hổ nọ.
Lúc hắn đứng người lên, vị trí song phương giao chiến đã đổi chỗ.