• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái chớp mắt tiếp theo, sóng chấn động cuồng bạo quét sạch, đại điện vốn đã cũ nát, lập tức hóa thành đổ nát thê lương, duy chỉ có cột thủy tinh kia vẫn còn bình yên vô sự.

Đột nhiên đôi con ngươi của đại hán khôi ngô co lại. Gã nhìn qua một thân cơ bắp gồ ghề lộ ra rõ ràng trên lớp y phục nát vụn trên người chưởng giáo trước mặt, lại nhìn thấy chưởng giáo chỉ dùng một tay cũng có thể tiếp nhận được quả đấm của mình, khóe mắt giật giật kịch liệt: "Sao có thể?"

Mọi người đều biết, Bích Huyết tông Đường Di Phong đi con đường pháp tu, thế nhưng giờ phút này xem ra lão hoàn toàn không phải pháp tu, rõ ràng là thể tu mà!

Vả lại tu vi Đường Di Phong để lộ ra, cũng tuyệt đối không đơn giản như trên tình báo nói.

"Nhiệm vụ thất bại, tình báo có chỗ sai, rút lui!" Nam tử gầy gò tinh thông thuật pháp kia hét lớn một tiếng.

Nữ tử yểu điệu đã nhào đến bên người chưởng giáo nhưng không có chút do dự nào, thân hình nhanh chóng thối lui, đã không còn mục tiêu nhiệm vụ, hiển nhiên nếu bọn họ chiến đấu sống chết cùng Đường Di Phong, sẽ rất thiệt thòi.

Răng rắc!

Cùng với một tiếng vang nhỏ, nắm đấm của tráng hán khôi ngô đang nằm gọn trong lòng bàn tay chưởng giáo kia đã bị bóp gãy mấy cái xương, gã cũng rất khí phách, không hề rên lên một tiếng, nhưng ngay lập tức, một nắm đấm khác đã đánh tới từ vị trí gã không cách nào ngờ nổi, hung hăng nện lên cằm gã.

Nam tử khôi ngô bay lên tận trời, trước mắt tóe sao kim.

"Đã vuốt râu hùm còn muốn đi?" Chưởng giáo cụp mắt xuống, vừa dứt lời, thân hình đã xuất hiện ở giữa không trung, một cước đá nghiêng ra ngoài.

Bính một tiếng, thân ảnh đã ẩn nặc của nữ tử yểu điệu đang bỏ chạy về phía nơi xa bị đá trúng. Nàng kêu thảm rồi ngã xuống ngọn núi bên dưới.

Chưởng giáo lại đưa tay, một bảo vật như sợi dây thừng bay tới, trói nam tử gầy gò kia lại.

. . .

Trước đó một lát.

Bàng Chấn đang ngồi ngay ngắn bên trong khoang Phi Long thuyền, trước mặt có một bóng dáng mập mạp đang quỳ. Người nọ chính là Bàng Đại Hải, gia hỏa này đang đưa hai tay nắm lỗ tai của mình, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đáng thương.

Bàng Chấn vỗ bàn, tức giận nói: "Đồ hỗn trướng, có biết ngươi đã làm gì hay không?"

Bàng Đại Hải ủy khuất nói: "Chẳng phải ta chỉ chỉ điểm Lục Nhất Diệp kia một chút, để hắn chọn Bích Huyết tông của Đường lão thôi sao?"

"Vậy ngươi có biết đây là trái với minh quy hay không?" Bàng Chấn giận sôi.

Lúc Bàng Đại Hải chỉ điểm Lục Diệp và Dư Hiểu Điệp, cũng không cố kỵ người bên ngoài, cho nên mặc dù người khác không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng rất nhiều người đều thấy được.

Sau đó kiểm chứng, rất dễ dàng có thể dò ra Bàng Đại Hải.

Qua nhiều năm như vậy, Đường lão đã theo Hạo Thiên minh xông pha rất nhiều nhiệm vụ, cũng giải cứu rất nhiều người bị nô dịch, nhưng ở thời điểm lựa chọn tông môn, rất ít kẻ trong đám người có tư chất và thiên phú tu hành được giải cứu kia, lựa chọn Bích Huyết tông, chớ đừng nói tới chuyện chỉ lựa chọn duy nhất.

Lần này lại có một ngoại lệ.

Bàng Chấn cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, không biết có phải ai đó đã âm thầm chỉ điểm hay không, kết quả sau khi tra một cái, lại tra ra người trong nhà mình.

“Vậy phải làm thế nào bây giờ, nếu không thúc phụ cứ trừng phạt ta theo minh quy?" Bàng Đại Hải nhìn Bàng Chấn, đôi mắt nhỏ nháy nháy.

"Đồ hỗn trướng, nếu không phải nể mặt mẫu thân ngươi, ta đã một tay đập chết ngươi rồi!" Trong khi nói chuyện, Bàng Chấn đã nhấc tay muốn đập, Bàng Đại Hải không nhịn được rụt cổ lại, thấy bàn tay Bàng Chấn không thực sự đập xuống, lại cười.

Bàng Chấn nhìn dáng vẻ cười đùa tí tửng của gã, càng thêm tức giận, mở miệng nói: "Cũng may ngươi còn biết chừng mực, tiểu tử kia chỉ có thiên phú một lá cho nên tương lai cũng sẽ không có thành tựu gì quá lớn. Theo ý tứ của Đường lão, chờ sau này sẽ tìm cơ hội đưa hắn qua tông môn khác tu hành, hi vọng sẽ không chọc phải chuyện gì lớn."

Bàng Đại Hải cau mày nói: "Thúc phụ, Bích Huyết tông đã 30 năm không thu đệ tử, nếu tiếp tục không thu, thì theo minh quy toàn bộ tông môn sẽ bị xóa tên. Đường lão và Thủy Uyên sư tỷ đều không tệ, ta cũng nhìn không được, mới đi chỉ điểm Lục Nhất Diệp kia. Thế nhưng xin hỏi thúc phụ, rút cuộc là năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những người kia lại muốn chèn ép Bích Huyết tông đến bước này?"

"Việc ngươi không nên biết thì đừng nên hỏi, ngươi nhớ kỹ, vũng nước này rất sâu, không phải một Vân Hà cảnh như ngươi có thể nhúng tay vào, về sau không được tự mình chủ trương."

"Vâng!" Bàng Đại Hải vội vàng đáp, trong lòng biết coi như đã vượt qua một kiếp này, sau đó gã thản nhiên đứng lên từ dưới đất.

"Ai bảo ngươi đứng lên?" Bàng Chấn vừa trợn mắt.

Phù phù. . .

Bàng Đại Hải dứt khoát quỳ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK