• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chừng một chén trà nhỏ sau, nàng rời khỏi Thương Minh, mỗi khi có người quen vẫy gọi nàng, nàng đều mỉm cười đối mặt.

Trong Thanh Vân sơn, Lục Diệp đang chạy như bay về phía sơn động, hắn không biết có phải là ảo giác của mình hay không nhưng sau khi rời khỏi Thanh Vân phường thị hắn đã có một loại cảm giác kỳ quái.

Nhưng rốt cuộc là kỳ quái như thế nào thì hắn lại không nói ra được.

Mãi đến khi hắn đi lượn quanh mấy vòng lớn trong rừng rậm vừa rồi, bỗng nhiên lại phát hiện có một bóng dáng lui tới gần chỗ hắn, nhưng không chờ hắn thấy rõ bóng dáng kia đã biến mất không thấy.

Mình bị theo dõi? Lục Diệp lập tức trở nên cảnh giác.

Mỗi lần hắn ra vào phường thị đều cực kỳ cẩn thận, nhất là thời điểm trở về, hai lần trước không có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng lần này lại bị tu sĩ theo dõi một cách vô cớ, điều này khiến cho hắn có chút khó hiểu, không rõ người đuổi theo mình là chuyên môn tới tìm hay là gặp gỡ ngẫu nhiên.

Nếu như là trường hợp sau thì tốt, nhưng nếu là trường hợp trước, vậy thì có chút ý vị sâu xa.

Cũng may tốc độ của đối phương không quá nhanh, nếu Lục Diệp toàn lực thi triển thì người nọ muốn đuổi kịp hắn cũng có chút khó khăn, như vậy xem ra, tu vi của đối phương cũng không quá cao.

Chuyện này cũng không khó để hiểu, đa số tu sĩ lui tới ở vòng ngoài chiến trường, đều có tu vi không quá cao.

Hắn còn đang nghĩ đến như vậy, bỗng nhiên phía sau có linh lực bắt đầu phun trào, ngay sau đó một luồng hàn ý đánh tới. Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cây băng lăng phá không đánh tới, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mắt.

Lục Diệp kinh hãi, vội vàng xoay người rút kiếm chém ra, đồng thời thúc giục linh lực. Trường kiếm phá vỡ băng lăng kia, ý lạnh tan ra thấm vào trên mặt hắn.

Vì chịu ảnh hưởng của lực trùng kích đến từ băng lăng, Lục Diệp đứng không vững, thân thể không ngừng lảo đảo vài bước, hắn thuận thế quay cuồng một chút, lúc này mới ổn định lại thân hình, có điều tư thế chật vật vô cùng.

Nhưng không chờ hắn đứng thẳng lại, kẻ đánh lén kia đã nhào tới gần. Đó là một nam tử lớn hơn hắn mấy tuổi, mặt trắng không râu, trên hai lỗ tai có treo hai cái bông tai to bằng nắm tay, có chút hương vị phong tình dị vực.

Vũ khí trong tay gã như đao như kiếm, dài hơn một chút so với kiếm bình thường, mà chiều rộng lại chỉ bằng một nửa chiều rộng của thân đao thường thấy, thoạt nhìn khá tương tự như Tú Xuân đao (绣春刀) trong truyền thuyết.

Thừa dịp Lục Diệp vừa mới đứng thẳng, nam tu trắng nõn kia đã bổ xuống một đao.

Trong lúc vội vàng, Lục Diệp căn bản không kịp thúc giục Phong Duệ linh văn gia trì trường kiếm, chỉ có thể nâng kiếm lên ngăn cản.

Keng một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi, cánh tay Lục Diệp tê dại, trường kiếm trong tay gần như suýt rơi ra ngoài, hắn cũng bị một đao này đè ép thân hình nhún xuống, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất.

"Ồ?" Nam tử trắng nõn kia có vẻ ngoài ý muốn, không ngờ Lục Diệp có thể ngăn cản được một kích đã súc thế của gã.

Ngay khi gã cảm thấy kinh ngạc, trường kiếm trong tay Lục Diệp đã gạt vũ khí của gã ra, một kiếm đâm vào ngực gã.

Nam tử trắng nõn kia không hề sợ hãi, trường đao nhẹ nhàng rung lên vài cái, Lục Diệp còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, liền cảm thấy cánh tay đau đớn, trường kiếm đâm ra cũng trở nên vô lực, bị đối phương dễ dàng tránh thoát.

Một kiếm này đâm vào không khí, khiến cho thân hình Lục Diệp nghiêng về phía trước, một tia đao quang in vào mắt làm khắp người hắn phát lạnh, chỉ cảm thấy khí tức tử vong đập vào mặt.

Keng... một tiếng, trường đao bổ vào ngực Lục Diệp, nhưng không có cảm giác chém trúng thân thể, ngược lại chỉ đánh bay hắn ra bên ngoài.

Lại nhìn Lục Diệp, trên người hắn đang được một tầng kim quang bao phủ, cũng chính là thứ này đã bảo vệ hắn, giúp hắn tránh khỏi vận rủi trọng thương!

Tình huống này là do hắn phát hiện ra mình không phải đối thủ của nam tử nọ, cho nên vội vàng lấy ra một tấm linh phù dùng để phòng ngự vỗ lên người.

"Kim Thân phù?" Tròng mắt nam tử trắng nõn có chút đỏ lên, cũng không phải gã ghen tị Lục Diệp có linh phù để dùng, mà do linh phù này vốn là chiến lợi phẩm của gã, lại bị Lục Diệp lãng phí một cách vô ích như vậy, làm gã đau lòng.

Thế nhưng qua một màn này lại khiến gã xác định được, tình báo mà gã nắm trong tay không hề sai lầm.

Quả nhiên tán tu cảnh giới Linh Khê nhị tầng này sở hữu tài lực vô cùng phong phú, bằng không sao hắn lại có linh phù để sử dụng?

Phải biết rằng, giá trị của bất cứ tấm linh phù nào cũng là mười mấy, hai mươi khối linh thạch. Khi tu sĩ cấp thấp tranh đấu rất ít xuất hiện tình huống sử dụng linh phù, đại bộ phận người đều không có tài lực gì, nhiều nhất chỉ chuẩn bị một hai tờ dùng lúc khẩn cấp thôi.

Nam tử trắng nõn nhìn ánh vàng bao phủ trên người Lục Diệp, lập tức bay ra phía sau mấy trượng, một tay cầm đao, một tay bấm quyết, theo khóe miệng gã gợi lên một tia trào phúng, bằng mắt thường cũng có thể thấy được linh lực đang hội tụ trên đầu ngón tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK