Lục Diệp vội vàng đáp: "Vâng!"
Chưởng giáo lại ôm quyền: "Vậy lão phu cáo từ trước."
"Mời!" Nam tử trung niên kia đưa tay ra dấu.
Chưởng giáo lật bàn tay một cái, không biết móc ra một đồ vật từ nơi nào, sau đó tiện tay ném đi, giữa màn linh quang vừa hiện, trên boong thuyền đã có thêm một cỗ chiến xa hai ngựa.
Hai con ngựa kéo xe toàn thân trắng như tuyết, cực kỳ thần tuấn, nhẹ nhàng khịt khịt cái mũi, bốn móng lại không ở yên, liên tục giẫm đạp tứ tung.
Còn không chờ Lục Diệp nhìn cho rõ, thân hình đã không tự chủ được bay vào trong buồng xe, là chưởng giáo thúc giục linh lực bọc lấy hắn.
"Mở trận!" Nam tử trung niên kia hét to một tiếng, theo tiếng ra lệnh của đối phương đại trận phòng hộ trên Phi Long thuyền mở ra một lỗ hổng, cuồng phong gào thét xông vào, thổi y phục của đám người trên boong thuyền bay phất phới.
Chưởng giáo và nam tử trung niên kia ôm quyền tạm biệt lẫn nhau.
Hai con ngựa kéo xe ngửa đầu hí vang, trên móng ngựa xuất hiện linh quang bao bọc, chúng xông ra ngoài từ lỗ hổng trên đại trận phòng hộ, lấy tốc độ cực nhanh lao về phía phương xa.
Nam tử trung niên đưa mắt nhìn cỗ chiến xa hai ngựa kéo kia dần dần biến mất trong tầm mắt, sau đó xoay người, nhanh chân đi vào bên trong khoang phòng, vứt xuống một câu: "Gọi đồ hỗn trướng Bàng Đại Hải tới gặp ta!"
"Rõ!" Mấy tu sĩ Hạo Thiên minh nhận lệnh, trên mặt còn lộ rõ vẻ tươi cười trên nỗi đau của người khác. Dù bọn họ không biết Bàng sư đệ đã làm ra chuyện gì khiến phó minh chủ tức giận, nhưng nhìn bộ dạng của đối phương, sợ là lần này Bàng sư đệ sẽ phải gầy đi mấy cân thịt.
Trên chiến xa, Lục Diệp tràn đầy phấn khởi nhìn chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Hắn đi vào Cửu Châu được hơn một năm nhưng cho đến mấy ngày gần nhất mới phát hiện, Cửu Châu trong hiểu biết của hắn căn bản không phải là bộ mặt thật của thế giới này. Thế giới này có quá nhiều thứ hắn không thể tưởng tượng nổi.
Giống như Phi Long thuyền trước đó, lại ví như chiến xa hai ngựa kéo này, loại chênh lệch cực lớn về nhận thức này khiến hắn thực sự cảm nhận được một điều...
Đây là một thế giới tu hành, và chuyện bái nhập vào Bích Huyết tông chỉ mang tới cho hắn một chút vốn liếng để dung nhập vào thế giới tu hành này mà thôi. Nhưng theo tu vi không ngừng tăng cường, rốt cuộc những điều thú vị của thế giới này cũng sẽ hiện ra trước mắt hắn, từng chút một.
Nếu không cả một đời đào quặng trên khoáng mạch, sao có thể nhìn thấy những thứ nhiều màu nhiều sắc như vậy?
"Hai con ngựa này. . . không phải vật sống?" Lục Diệp đứng trên càng xe, đưa thay sờ sờ cái mông một con ngựa phía trước, lại phát hiện không có cảm giác chạm đến máu thịt, ngược lại chúng nó lạnh buốt giống như sờ phải một khối kim loại.
Hắn lại nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, hai con ngựa này thực sự không có hơi thở mà vật sống nên có, chỉ là chúng được chế tạo sống động như thật, mang tới cho người ta một loại ảo giác rằng chúng là vật còn sống.
Sau lưng thùng xe được thiết kế theo kiểu cửa đẩy, phía trên thùng xe có một chiếu ô lớn. Chiếc ô kia đang xoay tròn theo gió, có từng đạo linh quang như sợi tơ rủ xuống, ngăn trở cuồng phong trên bầu trời.
Chưởng giáo đang ngồi trong thùng xe, nghe vậy cười nói: "Đây là tạo vật của các yển sư, chuyên dùng thay đi bộ."
"Yển sư?" Lục Diệp hiếu kỳ.
"Là một loại ngoại thu, am hiểu chế tạo khí cụ, ngày sau có cơ hội ngươi sẽ được tiếp xúc với bọn họ."
Lục Diệp cũng không dám hỏi thêm gì nữa, lại tràn đầy phấn khởi quan sát xung quanh một hồi. Lúc lâu sau, hắn mới ngoan ngoãn đi vào trong thùng xe ngồi xuống.
Thùng xe rất rộng rãi, ba năm người ngồi lên cũng không thành vấn đề.
Và đương nhiên hắn sẽ không ngu đến mức ngồi ngang hàng với chưởng giáo, hắn vẫn hiểu đạo lý tối thiểu nhất là phải tôn sư trọng đạo. Vì vậy hắn chọn chỗ ngồi là phía trước thùng xe của chưởng giáo, đối lập với hướng người đang ngồi.
"Trước đó tu hành như thế nào?" Chưởng giáo mở miệng hỏi.
"Coi như thuận lợi." Lục Diệp trả lời, thông qua tu hành lúc trước, hắn xác nhận được một chuyện, đó chính là hình như hắn có thể cắn thuốc tu hành mà không mang đến tai hoạ ngầm quá lớn.
Mấy ngày trước đó, hắn đã phục dụng hơn mười hạt Uẩn Linh đan, mở ra khiếu thứ ba rồi, không nói đến hiệu suất tu hành của những người khác như thế nào, ít nhất là bọn họ không thể liên tiếp phục dụng linh đan giống hắn được.
Tình huống đan độc lắng đọng, dẫn đến linh lực tối nghĩa không rõ cũng không xuất hiện trên người hắn như chưởng giáo đã nói.
Cũng có thể do thời gian chưa tới, và dù sao hắn cũng chỉ phục dùng hơn mười hạt Uẩn Linh đan cho nên vẫn cần thời gian đi quan sát thêm mới có thể xác định được.
Hắn đang suy nghĩ có nên nói tình huống khai khiếu của mình cho chưởng giáo nghe hay không. Ngay lúc hắn còn đang do dự lại nghe chưởng giáo hỏi: "Bên trong lục tu, ngươi muốn đi con đường nào?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, cái gọi là lục tu này chính là nội dung mà Bàng Đại Hải đã đề cập tới trước đó.