Vừa nói xong gã đã đứng lên, dạo bước đi về phía Lục Diệp.
Dưới ánh lửa chập chờn, cái bóng của gã một mực nhảy nhót như quỷ ảnh.
Gương mặt Lục Diệp hiện lên một mảnh bối rối: "Ngài có ý gì?"
Dương quản sự thở dài: "Không ngại nói cho ngươi biết, người Hạo Thiên minh đã đến, sợ là mạch khoáng này tạm thời sẽ không giữ được, mà ta tới đây chỉ vì tránh tai họa thôi. Dù rất cảm tạ ngươi đã dẫn ta tới đây, nhưng ta không thể để cho ngươi còn sống mà trở về."
Lục Diệp lui lại từng bước một, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là thế. Trước đó khi hắn nhìn thấy Dương quản sự giết chết những quáng nô kia, trong lòng đã mơ hồ có chút suy đoán rồi.
Dương quản sự sợ tin tức gã tiến vào đường hầm mỏ sẽ bị lộ ra, đương nhiên muốn giết sạch tất cả người nhìn thấy gã.
Mà sở dĩ gã cảm thấy vui mừng sau khi nhìn thấy Lục Diệp ở lối ra của hầm mỏ, chỉ vì biết hắn có thể dẫn gã đi tìm một chỗ bí mật để ẩn thân.
Nếu gã núp ở nơi này thì dù người Hạo Thiên minh công chiếm khoáng mạch cũng không thể dễ dàng tìm ra gã, có xác suất rất lớn sẽ trốn được một kiếp này.
Cũng vhính vì ý thức được tình cảnh của mình, Lục Diệp mới muốn rời đi, nhưng Dương quản sự không hé miệng, hắn đâu dám chạy trốn?
"Vậy ta ở lại cùng ngài, ta không đi nữa." Phía sau lưng Lục Diệp đã chạm tới vách đá. Hắn không còn đường lui.
Thân hình Dương quản sự hơi dừng lại, giống như đang suy tính chuyện gì đó, nhưng rất nhanh gã lại lắc đầu nói: "Ta không mang nhiều thức ăn dự trữ, ta cũng không biết mình cần phải núp ở chỗ này bao lâu. Tuy Hạo Thiên minh không có khả năng nán lại lâu dài, nhưng có lẽ bọn họ sẽ ở nơi này chừng một hai tháng. Thời gian dài như vậy, kiểu gì ngươi chẳng chết đói, sao còn có thể theo giúp ta? Vì cảm tạ, ta tiễn ngươi một đoạn đường vậy!"
Khoảng cách giữa hai người chỉ có ba trượng.
Dương quản sự vừa dứt lời, đã vung một chưởng vỗ tới Lục Diệp.
Dù tu vi của gã không cao nhưng muốn giết một kẻ phàm phu tục tử như Lục Diệp lại dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua gã tuyệt đối không ngờ được, ngay trong chớp mắt khi gã ra tay động thủ, Lục Diệp đã mang theo cuốc chim đón đầu vọt tới rồi hung hăng nện một cuốc chim xuống đỉnh đầu gã.
Sự tàn nhẫn và quả quyết của Lục Diệp đã khiến Dương quản sự có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. . .
Chỉ là… chuyện phát sinh ngay sau đó, lại khiến gã hồn vía lên mây.
Gã chợt phát hiện linh lực vận chuyển bên trong linh khiếu của mình trở nên tối nghĩa, giống như có một luồng sức mạnh không tên nào đã giam cầm nó, khiến cho gã chỉ có thể thúc giục ra một tia lực lượng nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng cây cuốc chim kia đã đón đầu đánh tới, Dương quản sự muốn lui lại cũng không còn kịp nữa. Gã chỉ có thể rụt bàn tay đang chụp về phía Lục Diệp lại, ngăn ở trước mặt.
Một tiếng răng rắc vang giòn, cuốc chim chém xuống chính giữa cánh tay Dương quản sự, đánh gãy cánh tay gã.
Dương quản sự không nhịn được kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau.
Một kích thành công khiến cho chút khẩn trương trong lòng Lục Diệp chợt buông lỏng, xem ra những tin đồn hắn nghe được trước đó là thật.
Hắn vẫn còn một con đường sống.
Hắn đắc thế không tha người, từng bước ép sát, cuốc chim trong tay không ngừng vợt xuống, lại đánh cho Dương quản sự gần như không còn sức đánh trả.
Tuy Dương quản sự là tu sĩ Tà Nguyệt cốc nhưng tu vi lại không cao, mới phải đảm nhận chức quan nhàn tản quản lý khoáng mạch này.
Cả đời gã rất ít khi liều mạng chiến đấu hung ác với ai, chỉ đối phó với đám quáng nô. Nhưng đám quáng nô kia quá mức yếu ớt, gã chẳng cần làm gì nhiều, chỉ dựa vào tu vi bản thân tùy ý bóp nghiến xoa tròn là được.
Nhưng sau khi tu vi phải thừa nhận áp chế cực lớn, ngay lúc này, gã cũng không mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu.
Xui xẻo thay, gã lại gặp được hạng người lòng dạ độc ác như Lục Diệp, lập tức bị đánh đến đầu óc choáng váng.
Gã vừa tránh né thế công mạnh mẽ của Lục Diệp vừa đưa tay thăm dò túi vải bên hông mình, ngay sau đó khoát tay một cái, hàn quang thoáng hiện.
Lục Diệp giật mình, vội vàng ngừng thân hình lại, vung cuốc lên ngăn cản.
Đường hàn quang kia cắt ở phía trước cuốc chim, khiến chiếc cuốc chim được đúc từ tinh thiết trực tiếp bị gọt đi một nửa.
Lục Diệp đưa mắt nhìn thứ trong tay Dương quản sự, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào gã đã lấy ra một thanh trường kiếm!
Đó là vật được y lấy ra từ bên trong túi vải bên hông kia.
Dương quản sự hung hăng vung vẩy thanh kiếm trong tay, uy hiếp Lục Diệp không dám tùy ý tiến lên.
Cục diện trở nên bế tắc.
Tại chỗ sâu nhất trong hầm mỏ, một người dùng thân thể phàm nhân đang liều mạng giằng co cùng tu sĩ.
Người trước sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, người sau vẻ mặt đầy chật vật, đau đớn kịch liệt làm biểu cảm trên mặt gã trở nên nhăn nhó, khó coi.
"Nguyên Từ Lực Trường?" Dương quản sự cắn răng quát khẽ.
Chỉ một thoáng, dã đã hiểu rõ vì sao linh lực của mình bị giam cầm rồi.
Nơi này lại có lượng lớn nguyên từ khoáng thạch như vậy!