• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đao này cũng không phải khảm đao chính thống, nó dài hơn thanh kiếm bình thường một chút, nhưng thân đao lại rất hẹp, giống như Tú Xuân đao trong truyền thuyết.

Lục Diệp vung lên vài cái, lại phát hiện thứ này dùng rất thuận tay.

Kết quả này cũng không tệ, dù sao thanh kiếm kia đã không thể dùng được nữa, vừa chuyển tay, hắn lại có được một thanh vũ khí mới, đỡ phải tốn thời gian đi mua.

Hắn thử rót linh lực bản thân vào trong đao, trên trường đao lập tức hiện lên vầng sáng nhàn nhạt, vầng sáng kia không hiện lên vẻ sắc bén, trái lại làm cho người ta có một loại cảm giác nặng nề.

Càng khiến Lục Diệp cảm thấy ngạc nhiên chính là, dường như hắn lại cảm nhận được bên trong thân đao có ẩn giấu thứ gì đó.

Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận thông qua linh lực bản thân đang chảy xuôi, dần dần thăm dò tình huống bên trong thân đao.

Bên trong thanh đao này lại có một đạo linh văn!

Đây là... linh khí? Lục Diệp lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Hắn đã ra vào trong phường thị mấy lần, đương nhiên là hiện giờ kiến thức cũng hơn xa lúc mới tiến vào Linh Khê chiến trường. Cho nên hắn đã nghe nói đến thứ gọi là linh khí.

Đó là vũ khí chuyên dụng của các tu sĩ, một thanh linh khí thượng hạng thường thường có thể mang đến trợ giúp thật lớn cho chủ nhân.

Thanh kiếm của Lục Diệp trước đó là một thanh phàm khí, ngoại trừ được chế tạo sắc bén một chút thì không có gì đặc biệt, nhưng linh khí lại khác, tùy loại linh văn khắc ở trong đó, sẽ khiến mỗi một thanh linh khí mang theo một điểm độc đáo của riêng mình.

Trong thanh đao này có linh văn, khi Lục Diệp thúc giục linh lực rót vào trong đó sẽ dễ dàng kích phát được lực lượng linh văn, khiến thanh đao này được ban cho đặc tính của linh văn kia.

Hắn thử một lát, đã xác định được tác dụng của linh văn kia chính là gia cố thân đao, như vậy ở thời điểm tranh đấu với địch sẽ giữ cho thanh linh khí này khó bị tổn hại.

Lục Diệp giật mình hiểu ra, trách không được lúc trước hắn dùng Phong Duệ linh văn gia trì trường kiếm của mình, lại không thể chém đứt thanh đao này của đối phương...

Đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn, mặc dù gia cố thân đao nghe có vẻ vô dụng, nhưng trên thực tế lại là một đạo linh văn cực kỳ thực dụng, huống chi bản thân Lục Diệp đã nắm giữ Phong Duệ linh văn, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng Phong Duệ gia trì thanh linh khí này, làm cho độ sắc bén tăng lên trên phạm vi lớn.

Có một thanh linh khí như vậy trong tay, ít nhất thực lực của Lục Diệp cũng có thể tăng lên một hai phần, nếu lại gặp phải địch nhân, hắn hoàn toàn có thể ra sức chém, không cần lo lắng vũ khí sẽ bị tổn hại.

Thế nhưng linh khí chỉ có một đạo linh văn, hẳn là linh khí cấp thấp nhất.

“Vào đi!” Lục Diệp tra trường đao vào vỏ, lại khoanh chân ngồi xuống lần nữa.

Một bóng dánh nho nhỏ chậm rãi bay vào từ cửa động, chờ đến trước người Lục Diệp, lại lộ ra nụ cười lấy lòng hắn, ngoan ngoãn nói: “Thi thể của một người khác cũng đã được xử lý xong.”

Lục Diệp tiện tay ném ra một cái túi trữ vật, chính là đồ của Liễu Như Nhân.

Y Y nhận lấy, sau khi kiểm tra một phen lại kinh ngạc nói: “Nhiều như vậy?”

Bên trong chỉ tính riêng linh đan đã có hơn một bình, ngoài ra còn mấy khối linh thạch nữa.

“Những thứ này được chia đều, hôm nay phải đa tạ các ngươi.” Lục Diệp khẽ gật đầu với nàng.

Tuy hắn có đủ linh phù, cũng có nắm chắc có thể dựa vào bản thân giết nam tử trắng nõn kia, nhưng nếu thật sự làm như vậy, hắn cũng không có cách mở túi trữ vật của bọn họ ra. Bên cạnh đó cũng phải chấp nhận một số rủi ro khác.

Lúc ấy hắn đi tìm hổ lớn và Y Y chính vì trong lòng nghĩ tới chuyện mượn thế, cũng may đầu óc Y Y rất linh hoạt, hắn chỉ nói một câu, nàng đã biết nên làm như thế nào.

Lần phối hợp này cũng nhẹ nhõm vui sướng.

Trong túi trữ vật của nam tử trắng nõn không có quá nhiều thứ tốt, thứ duy nhất đáng giá chính là vũ khí của gã, còn Liễu Như Nhân lại có chút giàu có, nhưng không đến mức nứt đố đổ vách.

Hơn nữa vào thời khắc cuối cùng, nàng đã kích phát tấm linh phù trong tay, nếu không phải hổ lớn thay hắn đỡ thương, chắc chắn Lục Diệp sẽ phải đối mặt với uy năng của nó, cũng tăng thêm rất nhiều hung hiểm.

Đồ đạc chia đôi, nhưng linh khí Lục Diệp tự cầm, cho nên vẫn là hắn được lợi.

Y Y không ngờ Lục Diệp sẽ hào phóng như vậy, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn hắn, cuối cùng nói một tiếng cảm tạ, rồi chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.” Lục Diệp gọi nàng quay lại.

Y Y quay đầu nhìn hắn.

“Chắc là ngươi cũng nghe được những lời nữ tử kia nói trước khi chết?”

“Ừm.”

“Tuy việc này là do nàng tự tiện hành động lén lút, chết không có gì đáng tiếc, nhưng dù sao nàng cũng là người của Thiên Cơ Thương Minh, ta không biết sau khi nàng chết thì Thương Minh bên kia sẽ có phản ứng gì, nhưng tốt nhất là các ngươi nên đổi địa bàn, dù sao nơi này cũng ở quá gần Thanh Vân phường thị, lỡ như Thương Minh bên kia muốn điều tra nguyên nhân cái chết của nàng, rất dễ dàng tra tới trên đầu các ngươi.”

“Còn ngươi thì sao?" Y Y hỏi.

“Ta sẽ sớm rời khỏi nơi này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK