Nàng đã ở bên cạnh nhìn nửa ngày, đương nhiên đã đoán ra mục đích của hắn?
"Đúng." Lục Diệp gật đầu: "Vậy sư tỷ có biết giá trị của mấy thứ này không?"
Nữ tu lắc đầu nói: "Ta không có nghiên cứu gì đối với khoáng thạch, không hề nhận ra lai lịch của những viên đá trên sạp hàng kia, cho nên cũng không biết giá trị của chúng. Thế nhưng nếu ngươi thật sự muốn bán thì có thể tới Thiên Cơ Thương Minh, mặc dù bọn họ thu mua với giá cả hơi thấp một chút so với giá bình thường, nhưng về tổng thể lại không lừa già gạt trẻ. Chủ yếu là tu sĩ nơi này không quá giàu có, sư đệ bán chút đồ nhỏ thì không có vấn đề gì, nhưng như Nguyên Từ Quáng của ngươi, chẳng bao nhiêu người có tài lực thu mua đâu. Cũng vì vậy, bọn họ mới không thể đưa ra giá cao được."
Kỳ thật Lục Diệp cũng phát hiện ra vấn đề này, thế nhưng hắn vốn không có ý định bán quáng thạch của mình ở chỗ này, nên mới không quan tâm lắm.
Giờ phút này nghe nữ tu nói, tất nhiên là biết nghe lời nói phải, mở miệng tạ ơn: "Đa tạ sư tỷ đã chỉ điểm."
"Vậy chúc sư đệ may mắn!" Nữ tu ấy dịu dàng cười cười với Lục Diệp, sau đó chỉ rời đi vài bước, đã dung nhập vào dòng người không thấy bóng dáng.
Không bao lâu sau khi nữ tu ấy rời đi, Lục Diệp cũng thu quầy hàng.
Hắn bày sạp ở chỗ này vốn không phải vì bán đồ, chủ yếu là muốn thuận tiện quan sát những tu sĩ khác hơn, tìm ra biện pháp phán đoán thực lực của bọn họ.
Hôm nay dưới sự chỉ điểm của nữ tu, hắn đã đạt thành mong muốn, đương nhiên không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Sau một nén ngang, Lục Diệp đứng trước một tòa kiến trúc hình tròn khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lên.
Trong các phường thị bố trí lộn xộn, không có quy luật này, một tòa nhà như vậy tuyệt đối là một tiêu chí bắt mắt nhất.
Đây chính là Thiên Cơ Thương Minh. Chỉ tính riêng một tòa kiến trúc này thôi, trong lúc vô hình đã biểu hiện ra nội tình thâm hậu và tài lực khổng lồ của bọn họ.
Tấm biển hiệu của Thương Minh treo bên trên cửa chính, cửa lớn mở rộng như miệng thú, một đống tu sĩ ra ra vào vào không thể đếm xuể, hai bên cửa lớn có dán một bộ câu đối vàng rực rỡ, bên trái viết ‘Quảng ngênh Cửu châu khách’ (Vui mừng đón khách quý Cửu Châu), bên phải viết ‘Hỉ nạp bát phương tài’ (Sung sướng thu tiền tài tám phương) biểu hiện tiêu chí vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi!
Lục Diệp theo dòng người đi vào trong đại điện, ly kỳ chính là, mặc dù có rất nhiều tu sĩ ra vào, nhưng bên trong đại điện lại cực kỳ yên tĩnh.
Lập tức có một nữ tu với khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu bước ra nghênh đón hắn. Nàng uyển chuyển thi lễ với Lục Diệp, nói: "Bái kiến sư huynh."
Lục Diệp trả lễ lại rồi không nhịn được nhìn đôi lỗ tai lông xù trên đầu đối phương.
Đây cũng là một yêu tu, hơn nữa còn là yêu tu vẫn chưa hóa hình hoàn toàn, theo lời nói của tu sĩ béo kia, sau khi những yêu tu này có được tu vi cao thâm, mấy đặc điểm của yêu thú sẽ chậm rãi biến mất, dần dần giống y hệt người bình thường khác.
Cho nên cũng không kỳ quái khi nhìn thấy rất nhiều yêu tu có đặc thù yêu thú ở chỗ này, bởi vì tu vi của tu sĩ ở nơi này cũng không cao.
Mặc dù nữ yêu tu đã phát hiện ra ánh mắt của Lục Diệp, nhưng nàng lại không cảm thấy kinh ngạc, tự nhiên cũng không biểu hiện ra thái độ gì khác thường, vẫn dịu dàng hỏi: "Xin hỏi sư huynh muốn mua hay bán? Hoặc là đến đây dạo chơi? ”
Xem ra lựa chọn khác nhau sẽ có sự đối đãi khác nhau, Lục Diệp lấy lại bình tĩnh, nói: "Bán.
Nữ yêu tu tràn đầy tươi cười, đưa tay ra hiệu: "Mời sư huynh đi bên này."
Lục Diệp lập tức bước theo nàng về phía đó, dường như bên kia có rất nhiều gian phòng, loáng thoáng có thể nhìn thấy trong những gian phòng kia đang có bóng người ngồi thương lượng.
Một lát sau, Lục Diệp ngồi trong gian phòng, bốn phía có bình phong chặn tầm mắt theo dõi, nữ yêu tu kia đã không còn bóng dáng, nhưng trước khi đi, nàng có dặn dò Lục Diệp cứ ngồi chờ ở chỗ này, rất nhanh sẽ có quản sự tới giao dịch với hắn, còn nói, nếu hắn có điều gì phân phó, có thể lắc cái chuông ở một bên, tự nhiên sẽ có người đến bắt chuyện.
Trên bàn được đặt một ấm trà pha sẵn, Lục Diệp tự mình rót một chén, uống một ngụm, lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ vì dường như trà này không phải trà bình thường, trong nước trà ẩn chứa một ít linh lực, tuy không nhiều lắm nhưng đúng là có thật.
Phát hiện này khiến Lục Diệp càng thêm cảm nhận được sâu sắc về tài lực khổng lồ của Thiên Cơ Thương Minh. Đây chỉ là nước trà chiêu đãi khách nhân thôi, cũng không biết một ngày bọn họ phải tiêu hao bao nhiêu, nếu không có chút nội tình, làm sao mà chịu được mức tiêu phí như vậy?
Hắn lập tức há miệng uống từng ngụm, nhưng uống cạn cả một bình vẫn chưa thấy có ai tới bắt chuyện với hắn.
Lục Diệp cũng không vội, nhẹ nhàng lắc cái chuông bên cạnh.
Lập tức có thị nữ của Thiên Cơ Thương Minh đi vào: "Khách nhân có điều gì dặn dò? ”
Lục Diệp chỉ vào cái bình rỗng trên bàn: "Tiếp chén!”