Lục Diệp vốn ở chỗ sâu trong sơn động còn hổ lớn ngăn chặn ngoài cửa hang, nhưng tình huống bây giờ đã xoay ngược lại.
Mà một phen giao thủ này lại khiến Lục Diệp phát hiện, mặc dù thực lực của con hổ lớn không cao nhưng cũng không quá thấp, xem ra còn mạnh hơn hắn một chút.
Chỉ là trong tay hắn có lợi khí, đã thế còn có thể gia trì linh văn lên trên, cho nên đã chiếm chút lợi thế nhỏ.
Có điều nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, tất nhiên sẽ là kết cục lưỡng bại câu thương.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Diệp dứt khoát đưa tay lục lọi túi trữ vật, lấy ra một tờ linh phù.
Thực lực không đủ, bù đắp linh phù.
Ba mươi tấm linh phù mà chưởng giáo đã chuẩn bị cho hắn cũng không phải đồ chơi, và Lục Diệp cũng không định tiết kiệm. Không dùng lúc này thì chờ đến khi nào?
Thế nhưng không đợi hắn kích phát linh phù, đã có một giọng nói êm tai vội vã vang lên: "Đầu hàng, tha mạng!"
Sắc mặt Lục Diệp trầm xuống, trước khi quyết đấu sinh tử mà nghe được loại lời nói này tuyệt đối sẽ làm ảnh hưởng đến chiến ý, linh lực trên bàn tay đang nắm linh phù của hắn phun trào. Lục Diệp quát khẽ: "Cút ra đây!"
Chỉ thấy trên vách đá ở chỗ sâu trong sơn động, bên cạnh hổ lớn có một bóng người chậm rãi đi ra, bóng người kia không phải thực thể, ngược lại có chút giống như dùng linh lực hội tụ mà thành.
Sau khi bóng dáng kia xuất hiện, nàng mới chậm rãi trở nên ngưng thực, dần dần biến thành y hệt người bình thường.
Đó rõ ràng là một thiếu nữ tư thái yểu điệu, dung mạo tú lệ, mái tóc màu đen rủ xuống vòng eo, trên người mặc một bộ váy trắng, khóe mắt có một nốt ruồi, càng làm tăng thêm một tia mị hoặc, nhìn dáng vẻ của nàng khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Sau khi thiếu nữ đi ra, nàng lập tức đứng bên cạnh hổ lớn, hướng ánh mắt sợ hãi nhìn qua Lục Diệp, dáng vẻ như đã làm sai chuyện gì rồi.
Lục Diệp nhíu mày: "Ngươi là cái thứ gì?"
Lấy ánh mắt của Lục Diệp căn bản không thể nhìn ra, rút cuộc thiếu nữ kỳ quái này là người hay quỷ, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của đối phương, có thể thấy khả năng là người cực thấp.
Gia hỏa này có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở sau lưng hắn thi triển đánh lén, vả lại thân thể nàng như có như không, còn có thể tự do xuyên thẳng qua trong vách đá. Rõ ràng không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Đây là lần đầu tiên Lục Diệp đụng phải loại vật kỳ quái này, không tránh khỏi càng thêm cảnh giác, nhất là khi đối phương đứng cùng phe với con hổ lớn kia.
Mặc dù giờ phút này hắn chiếm cứ ưu thế về địa lợi, nhưng bất cứ sự chủ quan nào cũng có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục.
Theo suy nghĩ của hắn, trước mắt đã chiếm cứ thế chủ động, tốt nhất là trực tiếp vận dụng linh phù giết con hổ lớn kia cho xong việc. Nhưng trong thời gian ngắn, hắn lại không biết nên đối phó với thiếu nữ xuất quỷ nhập thần kia ra sao, không khỏi cảm thấy khó nghĩ.
Dường như vấn đề của Lục Diệp có chút khiến thiếu nữ kia khó xử, đối phương do dự nửa ngày mới mở miệng nói: "Ta tên là Y Y. . ."
"Ai hỏi ngươi tên gì?" Lục Diệp giương linh phù trong tay lên, không cần nói cũng biết hắn đang uy hiếp đối phương. Cử động này khiến cho hổ lớn cúi rạp người xuống, thấp giọng gào thét.
Thiếu nữ tên Y Y vội vàng trấn an hổ lớn, cục diện trước mắt người ta là dao thớt bọn họ là thịt cá, muốn sống phải ngoan ngoãn phối hợp mới được.
"Ngươi đã từng nghe tới câu ‘vi hổ tác trành’ (Trành ở đây là trành quỷ, một loại quỷ chuyên dụ người tới cho hổ ăn thịt) chưa?" Y Y hỏi lại.
Lục Diệp gật đầu.
Y Y nói: "Trong quá trình trưởng thành của một vài loại yêu tu chủng hổ, chúng sẽ thức tỉnh một loại thần thông, có thể chuyển hóa hồn phách người vừa chết thành Trành quỷ."
"Cho nên. . . ngươi là Trành quỷ?" Lục Diệp nhíu mày, hắn từng nghe đến chuyện vi hổ tác trành, nhưng đó chỉ là một câu thành ngữ. Hắn không hề nghĩ rằng khi thành ngữ này đến thế giới tu hành lại có loại giải thích kỳ diệu như thế.
"Không phải." Thiếu nữ Y Y lắc đầu, tóc đen bay bổng.
"Ngươi đùa ta?"
"Cũng không phải." Y Y có chút lo lắng nói: "Là như thế này, Trành quỷ sẽ chịu sự điều khiển từ yêu tu chủng hổ chuyển hóa nó, mà không có linh trí và suy nghĩ của mình, nhưng ta không giống vậy. Ngươi nhìn ta đi, ngoại trừ ta không có thân thể huyết nhục, còn lại giống hệt người sống."
"Vậy rút cuộc ngươi là cái gì?"
"Trành linh?" Y Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói.
Lục Diệp không nói nữa, ánh mắt lưu chuyển ở giữa Y Y và hổ lớn, hơi híp mắt lại: "Vậy nếu như ta giết con hổ này, ngươi cũng sẽ tiêu tán theo?"
"Đúng. . . không đúng!" Y Y kêu to, nàng đã nhận ra sát cơ của Lục Diệp: "Đừng giết chúng ta, chúng ta biết sai rồi. . . chúng ta lấy tiền mua mệnh!"