Lục Diệp nhìn linh quang trên người các tu sĩ lui tới một hồi, lại quay đầu nhìn mình, dùng chuyện này để so sánh, hắn đã phỏng đoán ra đại khái tu vi cảnh giới của những tu sĩ này.
Nhìn chung, tu sĩ Linh Khê nhị, tam tầng chiếm đa số, nhất tầng lại ít một chút, hơn nữa phần đông những người xuất hiện ở nơi đây đều là tán tu.
Tuy chỉ cần tu vi đến cảnh giới Linh Khê nhất tầng đã có tư cách hành tẩu du lịch trên chiến trường, nhưng đương nhiên dưới điều kiện tiên quyết là các tông môn lớn nhỏ có dư lực, bọn họ sẽ chờ cho đến khi tu vi của các đệ tử nhà mình cao hơn một chút mới cho bọn họ rời khỏi trụ sở tông môn, làm như thế cũng có thêm một phần vốn liếng bảo mệnh.
Chẳng qua những tán tu kia thì ngược lại, bọn họ vốn không nơi nương tựa, không có người che chở cho. Và tuy chiến trường nguy hiểm thật nhưng khắp nơi đều là kỳ ngộ, muốn sống thoải mái đương nhiên phải sớm ra ngoài dốc sức mà làm.
Điều này giống như sự khác biệt giữa một hài tử nhà nghèo và một hài tử nhà giàu.
Nơi này cũng có Linh Khê tứ tầng, thế nhưng tỷ lệ không quá nhiều, thường thường trong mấy chục tu sĩ mới xuất hiện một hai người.
Lục Diệp còn nhìn thấy một tu sĩ dường như có cảnh giới Linh Khê ngũ tầng, bởi vì cảm giác của người nọ cực kỳ nhạy bén. Khi Lục Diệp nhìn gã, gã lập tức quay đầu nhìn lại, hai tròng mắt đỏ tươi giống như một đôi mắt thú, làm cho người ta có cảm giác áp bách cực lớn.
Trong lúc nhất thời, cả người Lục Diệp phát lạnh.
Hắn quan sát một phen như vậy cũng khiến trong lòng ít nhiều đã có chút hiểu ra.
Lúc này, hắn lại nhớ về Dương quản sự và Chu Thành đã bị chính mình giết chết trong hầm mỏ lúc trước, lúc ấy hắn chỉ biết tu vi của bọn họ không cao, nhưng căn bản không biết rút cuộc là tu vi của bọn họ đã đạt tới mức nào.
Lúc này xem ra, có lẽ Dương quản sự đã đạt tới tu vi Linh Khê tam tầng, còn Chu Thành nhiều nhất chỉ là Linh Khê nhị tầng.
Nhưng trong hai người này, một bị Nguyên Từ Lực Trường quấy nhiễu, khó có thể phát huy ra linh lực của bản thân, một bị trọng thương, cuối cùng để cho Lục Diệp chiếm lợi, hiện giờ chỉ sợ cỏ trên mộ đã cao ba trượng rồi.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Lục Diệp cứ cảm thấy linh quang trên người hắn đã trở nên trong suốt hơn một chút so với tu sĩ Linh Khê nhất tầng khác.
Hắn đang quan sát như vậy chợt trước mặt lại có một người ngồi xổm xuống. Người nọ cầm một khối quáng thạch trên quầy hàng của Lục Diệp, hỏi: "Thứ này bán như thế nào? ”
Lục Diệp đâu có biết nên bán như thế nào? Hắn đặt những quáng thạch này ở đây, chỉ vì ném đá dò đường, cho nên hắn chuẩn bị từ ngữ kĩ càng rồi nói: "Đạo hữu cứ ra giá, thích hợp thì bán.”
Đồng thời hắn cũng điều tra tu vi của đối phương, căn cứ theo linh quang trên người, đối phương hẳn là một tu sĩ cảnh giới Linh Khê nhị tầng, thế nhưng dường như linh quang của người này đục ngầu hơn những người khác nhiều.
Lục Diệp đột nhiên tỉnh ngộ, đây có phải là tình huống linh lực tối nghĩa như chưởng giáo nói hay không? Nếu đúng như vậy, chắc chắn rằng một đoạn thời gian gần đây, người trước mặt này đã dùng quá số lượng linh đan, làm trong cơ thể ứ đọng đan độc.
Người nọ liền báo ra một con số: "Hai khối linh thạch!”
"Không bán!" Mặc dù Lục Diệp không biết rốt cuộc quáng thạch này của hắn có giá trị bao nhiêu, nhưng lại có thể xác định được người trước mặt có ôm tâm lý nhặt của hời hay không, cho nên hắn không cần suy nghĩ nhiều đã lên tiếng từ chối.
Người nọ cũng không tức giận. Đúng là khi đi ngang qua nơi này, gã nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lục Diệp mới quyết định lại đây xem có thể chiếm được chút lợi nào hay không, sau khi đã xác nhận đối phương không phải người có thể tùy tiện lừa gạt được, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đi kết thù với Lục Diệp.
Người này lập tức buông quặng xuống rồi rời đi.
Sau đó lại lục tục có người tới hỏi giá, Lục Diệp đều bảo người ta tự mình báo giá, nhưng không có một lần giao dịch thành công.
Khiến cho Lục Diệp để ý chính là, khối Nguyên Từ Quáng kia bị hỏi nhiều nhất, người khác ra giá cũng là cao nhất, giá cả đủ để nâng lên tới hai mươi khối linh thạch, là giá do một tu sĩ Linh Khê từ tầng báo ra.
Xem ra thứ này thực sự có giá trị không nhỏ, khó trách dù là Dương quản sự hay là Chu Thành đều lợi dụng chức vụ của mình nhằm giấu riêng một ít.
Đối với tu sĩ cấp bậc như bọn họ, món đồ này cũng là một khoản tài phú không nhỏ.
Lục Diệp bên này chưa hề khai trương nhưng đồ đạc trên quầy hàng của nữ tu bên cạnh lại đang không ngừng giảm bớt. Nàng bán thảo dược mà bản thân thu thập được từ trong Thanh Vân sơn, nhu cầu của mọi người về loại mặt hàng này cực lớn, gần như không đến nửa ngày đã bán sạch sẽ.
Nữ tu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trước khi đi, nàng còn hỏi Lục Diệp: "Ngươi muốn biết giá trị của những khoáng thạch này phải không?"