• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ở trong hầm mỏ, hắn đã lục lọi mấy lần nhưng vẫn không thể tìm thấy vị trí khiếu thứ hai. Nếu có thể bái nhập vào tông môn, hắn hoàn toàn có thể mời trưởng bối trong tông ra tay chỉ điểm, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.

Dù từ đầu đến cuối, người Bích Huyết tông kia vẫn không lộ diện, khiến cho hắn vô cùng nhàm chán ngồi đây. Bởi vậy, trong lúc nhàm chán, Lục Diệp đã chuẩn bị thử tìm kiếm khiếu thứ hai thêm một lần nữa, nhiều nhất chỉ khiến hắn lãng phí một chút linh lực, lỡ như vận khí tốt, mèo mù vớ được cá rán thì hắn lời lớn rồi.

Lại thêm một canh giờ trôi qua, Lục Diệp mở mắt, sắc mặt hơi có chút phiền muộn, quả nhiên loại vận khí này không có liên quan gì tới hắn. Vừa rồi hắn đã thử một lần, cuối cùng vẫn thất bại.

Cũng may những ngày gần đây, hắn vẫn còn rất nhiều đồ ăn, có cả Khí Huyết Đan bổ dưỡng nữa, khiến cho khí huyết bên trong thể nội luôn tràn đầy, hoàn toàn có thể luyện hóa một chút khí huyết, bổ sung tổn thất.

Càng ngày càng nhiều tu sĩ lui tới trong sơn cốc, rất nhiều tu sĩ đang tập kết trên phạm vi lớn. Nhìn tình huống này, thật giống như bọn họ đang muốn rút lui khỏi nơi đây?

Về chuyện này, trước khi Dương quản sự chết, gã đã từng nói với hắn rồi. Hạo Thiên minh không thể nắm giữ nơi này quá lâu, nhiều nhất chỉ một hai tháng sẽ phải rút lui.

Nhìn tình huống trước mặt, xem ra những gì Dương quản sự nói đúng là sự thật.

Cho nên nếu lúc đó Dương quản sự có thể giết chết Lục Diệp, rồi trốn ở trong đường tối kia, thì gã vẫn có cơ hội rất lớn sẽ tránh được một kiếp.

Chỉ tiếc gã không ngờ nổi, một kẻ phàm phu tục tử như Lục Diệp lại dám tính toán và dẫn gã tới chỗ có Nguyên Từ Lực Trường bao phủ, để một thân tu vi cuả gã khó có thể phát huy ra, cuối cùng chết không rõ ràng.

Bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến một tiếng gào to, Lục Diệp lần theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy ở bên kia có một tu sĩ trung niên đang lơ lửng giữa không trung, linh lực phun trào quanh người, từ lòng bàn tay bay ra một vật.

Khoảng cách quá xa nên Lục Diệp không thấy rõ thứ đó rốt cuộc là cái gì, nhưng một màn khiến cả đời hắn cũng khó mà quên được đã xuất hiện.

Đồ vật từ lòng bàn tay tu sĩ trung niên kia bay ra ngoài, lại đón gió mà lớn dần. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, nó đã hóa thành một con quái vật khổng lồ, vắt ngang giữa không trung.

Thật rõ ràng đó là một chiếc thuyền lớn!

Thuyền lớn trôi nổi giữa không trung!

Trên thuyền lớn có ba tầng, kéo dài gần trăm trượng, thân thuyền đen kịt một mảnh, cũng không biết nó được đúc nên từ loại tài liệu gì, chỉ thấy tạo hình thân tàu rất mượt mà, trên thân thuyền được cố định một vài thứ khó hiểu gì đó mang tới cho người ta một loại cảm giác âm u.

Lục Diệp chưa từng được thấy cảnh tượng như vậy, hắn không khỏi giật mình, sững sờ tại chỗ.

Và không chỉ có một chiếc thuyền lớn. Không biết tu sĩ trung niên kia dùng biện pháp gì chỉ thấy gã lại lấy ra một chiếc thuyền lớn khác, lần lượt có mấy chiếc thuyền lớn xuất hiện.

Ngay sau đó lập tức có người cao giọng nói: "Các tông lên thuyền!"

Tu sĩ các đại tông môn đã sớm tụ tập cùng một chỗ, đồng loạt hóa thành quang mang đủ mọi màu sắc, đám sau nối tiếp đám trước chui vào mấy chiếc thuyền lớn kia.

Từ xa nhìn lại sẽ thấy một cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.

Sau khi khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, cảm xúc trong lòng Lục Diệp lập tức bành trướng.

Hắn tới đây đã hơn một năm, dù biết nơi này là thế giới tu hành, nhưng cả ngày hắn đều làm bạn với khoáng thạch, người bên cạnh chỉ là những quáng nô thân phận đê tiện, ăn bữa nay lo bữa mai.

Gần như hắn chưa từng nghĩ tới, con đường tu hành sẽ dùng phương thức chói lọi nhiều màu như vậy hiện ra ở trước mắt hắn.

Điều này đã vượt ra khỏi phạm trù mà hắn có thể hiểu được, cũng khiến hắn ý thức được rõ ràng hơn, thế giới này hoàn toàn không giống với thế giới cũ của hắn.

"Rất hùng vĩ phải không?" Ngay lúc hắn đang hoa mắt nhìn tình huống bên kia, bỗng nhiên bên cạnh lại vang lên giọng nói của một người.

Lục Diệp định lên tiếng theo bản năng, cũng may hắn đã kịp phản ứng và quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, đã có một lão giả không quá già đứng bên người hắn.

Lão giả không quá già kia mỉm cười vuốt râu, mắt nhìn mấy chiếc thuyền lớn lơ lửng trên bầu trời rồi từ từ nói: "Đây là Phi Long thuyền của Hạo Thiên minh, lợi khí công thành nhổ trại, sẽ không tùy tiện xuất động."

Lục Diệp nhìn dung mạo của lão giả không quá già kia, hắn nhận ra lão chính là lão đầu đã mang hắn rời khỏi hầm mỏ. Lúc này, hắn nhớ lại cách mà người khác xưng hô với lão, liền vội vàng hành lễ: "Đường lão."

Đường lão mỉm cười xem như đáp lại rồi gọi: "Chúng ta cũng đi thôi."

"Cho tiểu nhân hỏi chúng ta sẽ đi đâu?" Lục Diệp không hiểu.

Đường lão đưa tay chỉ về một hướng: "Lên thuyền!"

Lục Diệp do dự nói: "Thế nhưng tiểu nhân đang chờ sư huynh sư tỷ Bích Huyết tông ở chỗ này . . ." Nói đến đây hắn thoáng ý thức được điều gì đó, lại ngạc nhiên hô lên: "Đường lão là người Bích Huyết tông?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK