Hắn còn dành thời gian lấy ra trường kiếm cắt mấy miếng thịt sói lớn nhét vào trong túi trữ vật.
Trải qua chuyện này, Lục Diệp đã học được một bài, lúc vận dụng linh phù luôn không được đắc ý quên hình, phải thường xuyên chú ý tới phần tiêu hao linh lực của bản thân.
Lần này chỉ là giết sói, lần sau nếu như đụng phải tu sĩ đối địch nào đó, một khi linh lực hao hết, hắn chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Hơn nửa ngày sau, Lục Diệp ngồi xếp bằng trong một cái sơn động âm u khô ráo, dưới mông bày ra một cái bồ đoàn.
Ở giữa rừng hoang, thứ không thể thiếu nhất chính là các loại sơn động có thể cung cấp chỗ dung thân này. Sau khi Lục Diệp kiểm tra một phen, hắn đã phát hiện nơi này chính là một sơn động vô chủ, cư trú ở chỗ này cũng không cần lo lắng sẽ bị con mãnh thú nào đó trở về quấy rầy.
Về phần hoàn cảnh trong sơn động, trước mắt cũng không phải thời điểm nên đi chú ý điều này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Diệp cảm thấy hẳn là hắn sẽ phải ở chỗ này ở một đoạn thời gian khá lâu.
Lúc trước hắn từng dò xét hoàn cảnh xung quanh một lần, nơi này không có vết tích của hung thú quá mạnh mẽ nào đó, ngược lại có rất nhiều tẩu thú cỡ nhỏ.
Chuyện này chính là một tin tức tốt với hắn, về sau nếu đói bụng, hắn có thể ra ngoài đi săn bất cứ lúc nào, không đến mức chẳng có gì mà ăn.
Trước mặt Lục Diệp bày biện một đống lớn đồ vật linh ta linh tinh, hắn đang kiểm kê lại gia sản của mình.
Ba cái túi trữ vật, theo thứ tự là của Dương quản sự, Chu Thành, và cái cuối cùng được chưởng giáo cho hắn. Thứ này cũng không quá đáng giá, gần như trong tay mỗi một tu sĩ mà Lục Diệp từng gặp, đều có một cái, đôi khi còn có nhiều hơn.
Trên người chưởng giáo thì không có, thế nhưng chắc chắn là người có thủ đoạn trữ vật khác. Đây cũng không phải là chuyện hắn có thể biết được.
Hai mươi lăm hạt Uẩn Linh đan, hai mươi hạt trong đó là chưởng giáo cho hắn, năm hạt lấy được từ trong túi trữ vật Dương quản sự và Chu Thành, vốn còn có sáu hạt, nhưng sau khi giết sói Lục Diệp đã phục dụng một hạt rồi.
Tổng cộng có mười sáu hạt Khí Huyết đan, hơn phân nửa là từ chưởng giáo cho, gần một nửa khác lấy được từ trong túi trữ vật của Dương quản sự và Chu Thành.
Tám hạt Liệu Thương đan.
Hơn ba mươi khối nguyên từ khoáng to to nhỏ nhỏ, còn có một chút khoáng thạch khác nhưng Lục Diệp không biết tên.
Một bản thoại bản! (thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Một bộ Kim Thiền Tiêu Dao quyết!
Gần ba mươi tấm linh phù các loại.
Năm bộ y phục đủ loại kiểu dáng.
Những đan dược linh ta linh tinh được cất giữ bên trong túi trữ vật của Dương quản sự và Chu Thành trước đó đã không thấy tăm hơi, có lẽ lúc ở bên trên Phi Long thuyền đã bị chưởng giáo tịch thu.
Chắc mấy bình đan dược kia không phải là vật tốt lành.
Đối với một tiểu tu sĩ mới mở ra ba khiếu, những vật này tuyệt đối là một món tài sản khổng lồ.
Tạm thời hắn không dùng được khoáng thạch và linh phù, nếu muốn tăng cao tu vi chỉ có thể dựa vào Uẩn Linh đan và Khí Huyết đan.
Lục Diệp cất giữ khoáng thạch và đại đa số linh đan linh phù vào trong túi trữ vật chưởng giáo cho hắn, sau đó lại giấu kỹ bên trong người, đồng thời chia những thứ còn sót lại thành hai phần, bỏ vào trong túi trữ vật Dương quản sự và Chu Thành, một phần thắt ở bên hông, thuận tiện lấy ra dùng mọi lúc, còn một phần khác lại giấu trong ngực, dùng để dự bị.
Sau đó hắn lại đổi một bộ y phục sạch, bộ hắn mặc trước đó đã sớm rách rưới, sau khi đánh nhau với Dương quản sự còn dính vết máu, nếu không phải tạm thời không có y phục để thay thì hắn đã sớm ném nó đi rồi.
Y phục mới hoàn cảnh mới, Lục Diệp chợt cảm thấy thần thanh khí sảng (tinh thần thoải mái).
Sau khi chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, hắn lấy ra một viên Uẩn Linh đan, nhét vào trong miệng rồi luyện hóa dược hiệu.
Rất nhanh phần bụng đã sinh ra nhiệt lưu nhưng đan lực vẫn đang phát tán, chuyển hóa thành linh lực của Lục Diệp, tràn vào bên trong linh khiếu.
Linh khiếu vốn không quá tràn đầy đã dần dần bắt đầu chật kín.
Thế nhưng rất nhanh Lục Diệp đã phát hiện ra một chuyện kỳ quái, đó chính là có một ít tồn tại kì lạ ở bên cạnh mình, những tồn tại kia nhìn không thấy sờ không được, thế nhưng đâu đâu cũng có nhưng chỉ lúc Lục Diệp tĩnh tâm, mới có thể cảm thụ được.
Điều này khiến hắn hồi tưởng lại lúc hắn ngồi ở trên trận pháp mâm tròn kiểm tra thiên phú cao thấp trước đây.
Chúng là. . . Linh khí?
Một trong phương pháp tu hành chủ yếu nhất của tu sĩ chính là phun ra nuốt vào linh khí, linh thạch sẽ có lúc hao hết, linh đan không nên phục dụng quá nhiều nếu không đan độc sẽ lắng đọng, mà luyện tinh hóa khí thì hiệu suất không cao, cho nên nhiều khi tu hành chính là phun ra nuốt vào linh khí trong thiên địa.
Linh khí trong thiên địa đâu đâu cũng có, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Thế nhưng từ khi Lục Diệp khai khiếu đến nay, hắn chỉ cảm thụ được linh khí tồn tại ở thời điểm kiểm tra thiên phú, nguyên nhân chủ yếu bởi vì linh lực của linh thạch bên trên trận bàn đã nồng đậm tới mức hóa thành sương mù.
Ngoại trừ lần đó, hắn vẫn không cảm nhận được dấu vết linh khí tồn tại.
Cho tới giờ khắc này!