Tu sĩ lui tới mặc trang phục muôn hình muôn vẻ, làm cho Lục Diệp nhìn hoa cả mắt, có một số nữ tu còn ăn mặc cực kỳ mát mẻ, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, quả nhiên là một phong cảnh mỹ lệ, bổ mắt.
Lúc này hắn mới biết, hóa ra tập tục của Cửu Châu lại cởi mở như thế.
Nhưng trên thực tế loại suy nghĩ này chỉ là suy nghĩ lệch lạc của hắn mà thôi.
Phải biết rằng, Cửu Châu là một thế giới rất lớn, phong thổ các nơi trên chín đại châu lục không hề giống nhau, có một số địa phương sở hữu phong tục như thế, chứ không phải mặc ít thì nghĩa là tính cách cởi mở.
"Tiểu tử, mau nhường đường, mau nhường đường.” Bỗng nhiên một âm thanh hùng hậu vang lên phía sau Lục Diệp.
Hắn xoay người nhìn lại, đập vào mắt là một bộ ngực lông đen tua tủa rắn chắc. Hắn tập trung tinh thần nhìn lại, hai khối cơ ngực to lớn còn đang run rẩy, lộ ra cảm giác lực lượng nổ tung.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng dáng khôi ngô đến không tưởng tượng được đã đứng ở phía sau mình, và chiều cao của hắn chỉ có thể đến ngực đối phương.
Trên trán người nọ có hai cái sừng trâu cong cong, khiến Lục Diệp nhìn có chút trợn tròn mắt.
"Hô..." Trong lỗ mũi của bóng dáng khôi ngô kia phun ra hai luồng nhiệt khí cuồn cuộn, đối phương nhìn xuống Lục Diệp: "Ngươi đang chắn đường đấy!”
Lục Diệp vội vàng nhảy sang một bên, giơ tay đè chặt chuôi kiếm.
Thế nhưng rất nhanh vẻ cảnh giác của hắn đã bị xua tan, bởi vì bên người tráng hán sừng trâu kia còn có một nữ tử thân hình xinh xắn, trên trán nữ tử kia có hai lỗ tai lông xù dựng thẳng, nhìn qua giống như tai mèo. Có lẽ nàng là đồng bạn của tráng hán sừng trâu kia.
"Meo ~". Nữ tử kia buồn cười nhìn Lục Diệp, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, sau đó còn nháy mắt với hắn, tản ra mị ý vô hạn.
Oa nha ...
Lục Diệp nhìn tới mức hoa tâm nở rộ.
Dưới ánh mắt chăm chú lưu luyến không rời của hắn, rất nhanh tráng hán sừng trâu và nữ tử tai mèo đã biến mất trong đám người.
"Đó là yêu tu chưa hóa hình hoàn chỉnh." Bỗng nhiên một âm thanh vang lên bên người hắn.
Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người mập mạp đang đứng bên cạnh, tươi cười nhìn hắn, con mắt hơi nheo lại.
Y phục trên thân người này khảm vàng bội ngọc, trên tay còn đeo mấy cái nhẫn ngọc, thoạt nhìn không giống tu sĩ, trái lại giống như là một thổ tài chủ. (Kẻ giàu xổi).
"Yêu tu?" Lục Diệp nhướng mày.
Hắn từng nghe tới yêu tu, lúc trước chưởng giáo đã nhắc tới khái niệm này, rất nhiều yêu tu có ưu thế tự nhiên về thể chất, cho nên thích hợp đi theo con đường thể tu, rất nhiều tông môn cũng sẽ thu yêu tu làm đệ tử.
Chỉ là trước kia hắn chưa từng nhìn thấy yêu tu. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nên không tránh khỏi cảm thấy mới lạ.
"Đúng, nhưng chờ tu vi bọn họ cao hơn một chút, những đặc thù của yêu thú kia sẽ chậm rãi biến mất, xem ra đạo hữu cảm thấy hứng thú đối với loại yêu tu đáng yêu kia?" Khi thổ tài chủ nói chuyện, đối phương còn vươn hai ngón tay vẽ một cái trên đỉnh đầu của mình.
Lục Diệp chần chờ một chút nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy yêu tu.”
"Hóa ra là như vậy, đạo hữu là tán tu đúng không?" Thổ tài chủ cười ha hả hỏi, sở dĩ gã có suy đoán như vậy, chủ yếu là vì Lục Diệp chỉ đi có một mình.
Thông thường, nếu đệ tử xuất thân từ tông môn tiền vào Linh Khê chiến trường, tuyệt đối không thể đi một mình như vậy, ít nhất bọn họ sẽ cùng hành động với một ít sư huynh đệ đồng môn, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, cũng giống như hai yêu tu kia vậy, kỳ thật bọn họ đều đến từ một tông môn.
Lục Diệp thuận miệng đáp: "Có thể coi là như vậy."
Chưởng giáo từng dặn dò hắn, tuyệt đối không nên tiết lộ thân phận đệ tử Bích Huyết tông của mình với bất cứ kẻ nào, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện nói lung tung.
Thổ tài chủ lập tức thở dài một tiếng: "Làm tán tu thật không dễ dàng, lão ca cũng xuất thân từ tán tu, hiểu rất rõ tình cảnh của lão đệ." Sau đó lời nói của gã vừa chuyển, lại cười hắc hắc nói: "Nếu đạo hữu có hứng thú đối với loại đáng yêu kia, có thể đến Thiên Cơ Thương Minh ta một lần, chỉ cần đạo hữu đưa ra giá tiền thỏa mãn, hắc hắc, chuyện gì cũng dễ nói. ”
Lục Diệp nghiêm mặt nói: "Lão huynh hiểu lầm rồi, đệ không phải loại người đó!”
"Hiểu rồi hiểu rồi." Thổ tài chủ liên tục gật đầu: "Đương nhiên, nếu đạo hữu muốn mua đan dược, linh khí, linh phù, tình báo, địa đồ hoặc có thứ gì tốt muốn bán, đều có thể tới Thiên Cơ Thương Minh ta, cam đoan có thể thỏa mãn nhu cầu của đạo hữu. ”
Lục Diệp nghi hoặc khó hiểu: "Thương Minh của lão huynh là cái gì?"
Dường như phạm vi buôn bán của Thương Minh này có liên quan rất rộng. Và điều khiến hắn để ý chính là, Thương Minh này lại lấy hai chữ Thiên Cơ để đặt tên. Điều này có vẻ hơi bất thường.