Lục Diệp thưởng thức một lúc, đã dần dần hiểu được cách dùng Thập Phân đồ này. Sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm vị trí của Bích Huyết tông, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện, vị trí của mình tuyệt đối đừng cách trụ sở của tông môn quá xa. Nếu như quá xa hắn cũng không biết mình phải bôn ba bao lâu mới có thể trở về.
Bích Huyết tông là tông môn cửu phẩm, đương nhiên trụ sở sẽ ở vòng ngoài. Điều này giảm bớt độ khó khi tìm kiếm. Hắn điều tra từng chút một, ánh mắt xẹt qua hết cái tên này đến tên khác.
Trong tích tắc nào đó gần như hắn đã cho rằng mình tìm được ba chữ Bích Huyết tông rồi, nhưng khi nhìn kỹ lại, hóa ra nó là Bích Tâm tông, khiến hắn giận gần chết.
Qua nửa vòng, Lục Diệp vẫn không tìm được tông môn. Lúc này, tâm trạng hắn đã khẩn trương đến cực hạn lại chợt buông xuống, bởi vì điều này có nghĩa là tình huống đã kém tới mức không thể kém hơn được nữa rồi.
Lại thêm một lúc, hắn vẫn không tìm được, nhưng tâm trạng bỗng trở nên sung sướng, bởi vì như vậy đã chứng tỏ khoảng cách giữa hắn với Bích Huyết tông không quá xa.
Cuối cùng ánh mắt Lục Diệp dừng ở một vị trí nào đó trên bản đồ, nơi ấy có ba chữ lớn, chính là Bích Huyết tông mà hắn đang nghìn tìm vạn kiếm nãy giờ.
Tìm thấy rồi!
Lục Diệp thoáng lấy lại bình tĩnh, sau đó thu nhỏ bản đồ, so sánh khoảng cách giữa mình và Bích Huyết tông.
Vị trí của hắn nằm tại hướng chính Nam hơi chếch về phía Tây của bản đồ, mà vị trí của tông môn lại là một điểm nằm ở hướng chính Tây hơi chếch về phía Bắc.
Nói cách khác nếu hắn muốn đi tới trụ sở của Bích Huyết tông, phải đi về phía Tây, ngang qua một phần tư vòng cung vùng biên giới chiến trường.
Tình hình không tốt cũng không xấu, mà nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Trong quá trình tìm kiếm trụ sở của Bích Huyết tông, Lục Diệp chú ý tới một chuyện, đó chính là màu phông chữ trong bản đồ chia làm bốn loại, theo thứ tự là đỏ, vàng, xanh, trắng.
Thanh Vân phường thị số ba được dùng chữ màu vàng đánh dấu, mà Bích Huyết tông lại được đánh dấu bằng chữ màu xanh.
Như vậy xem ra, phông chữ màu lam đại diện cho trận doanh Hạo Thiên minh, màu đỏ là Vạn Ma lĩnh, còn màu vàng là khu vực trung lập, về phần màu trắng... Lục Diệp suy đoán đó là nơi vô chủ, đại đa số núi non sông ngòi đều dùng phông chữ màu trắng để đánh dấu.
Toàn bộ bản đồ, phông chữ màu đỏ và màu xanh xen kẽ với nhau, rắc rối phức tạp, nếu so sánh bản đồ với một bàn cờ, thì những điểm màu đỏ và màu xanh đánh dấu trụ sở tông môn là quân cờ của trận doanh hai bên. Nhiều năm xung đột gút mắc đã khiến quân cờ hai bên hóa thành hai con rồng lớn trên bàn cờ này, điên cuồng giảo sát lẫn nhau.
Bây giờ Lục Diệp còn chưa được tính là đã thực sự dung nhập vào chiến trường này, nhưng chỉ từ xu thế của quân cờ hai bên trên bản đồ, hắn cũng cảm nhận được mức độ hung hiểm của cuộc chiến trận doanh này.
Chỉ là đại thế trong thiên hạ tạm thời không liên quan đến hắn, hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Linh Khê nhị tầng vô danh, trước mắt hắn chỉ muốn nhanh chóng đi tới trụ sở của Bích Huyết tông mà thôi. Đó mới là điều quan trọng.
Lục Diệp nhìn về phía chiến trường trên Thập Phân đồ, cẩn thận quy hoạch lộ tuyến, chậm rãi đưa ra phương án suy tính.
Ánh sáng ngoài cửa động chợt tối sầm lại, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên đã thấy hổ lớn cất bước vào, Y Y hiện ra từ trên đầu nó, vui vẻ nói: "Ngươi chưa đi ư?”
Buổi sáng nàng đã tới đây một lần, nhưng không gặp Lục Diệp, nàng còn cho rằng hắn đã rời đi.
"Chuẩn bị đi rồi, có việc gì không?" Lục Diệp thu Thập Phân đồ lại, thứ này liên quan đến việc hắn có thể thuận lợi trở về trụ sở của Bích Huyết tông hay không, đồng thời cũng là món đồ quý giá nhất trên người hắn, đương nhiên phải bảo quản cẩn thận.
"Muốn nói chuyện với ngươi." Y Y bay lên, ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Lục Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ căng thẳng.
Lục Diệp không hiểu gia hỏa này mang ra tư thế đàm phán để làm gì, hắn nhíu mày nói: "Nói đi?"
Y Y nói: “Sau khi rời khỏi nơi này, ngươi sẽ đi đâu?"
"Chuyện này không liên quan đến ngươi."
"Được rồi." Y Y cũng biết câu hỏi của mình hơi vô dụng.
Hai bên không quen không biết, mà mấy lần tiếp xúc trước đó cũng không tính là quá vui vẻ, lần hợp tác duy nhất chính là giết nam tử trắng nõn và Liễu Như Nhân kia… Tóm lại là nàng không có tư cách để hỏi Lục Diệp sẽ đi đâu.
Lục Diệp nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của nàng, có chút bực bội nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Vẻ mặt của Y Y càng lúc càng xoắn xuýt, hổ lớn tiến lên, lấy đầu thúc thúc vào lưng nàng, Y Y mới cắn răng nhìn Lục Diệp, nói: "Có thể dẫn chúng ta đi cùng không?"
"Cái gì?" Lục Diệp hoài nghi mình đang nghe lầm.
"Dẫn chúng ta đi với." Y Y lặp lại.