Hạ điểm kỳ vọng tới thấp nhất, nghĩa là hãy lựa chọn tông môn phẩm cấp thấp nhất, đừng chần chừ, nghĩa là chỉ lựa chọn một cái mà thôi.
Nếu như Lục Diệp hiểu không sai, vậy câu cuối cùng mà Bàng Đại Hải nói với hắn, chính là ý này.
Bây giờ mấu chốt của vấn đề là, hắn có nên tin gã hay không?
Lục Diệp suy nghĩ một lát rồi hạ quyết tâm, buông bút lông trong tay xuống, giao tờ giấy và ngọc bài của chính mình cho tu sĩ râu cá trê kia: "Sư huynh, ta đã chọn xong."
Tu sĩ râu cá trê nhíu nhíu mày: "Không suy nghĩ kỹ thêm một chút?
Lục Diệp cúi đầu nhìn lại rồi dứt khoát nói: "Không cần.
Thiên phú của bản thân hắn thấp có chút doạ người, chỉ sợ chọn tông môn khác cũng vô dụng, còn không bằng ký thác hi vọng vào một nhà Bích Huyết tông cuối cùng.
Nói nữa, Bàng Đại Hải không cần phải cố ý đùa cợt hắn, nói thế nào hắn cũng cho gã hai khối khoáng thạch rồi.
"Được." Tu sĩ râu cá trê gật gật đầu, thu hồi "Nguyện vọng" và ngọc bài của Lục Diệp, sau khi cúi đầu nhìn một chút, chợt nói: "Hóa ra ngươi chính là Lục Nhất Diệp kia?"
"Sư huynh, ta tên là Lục Diệp!" Khóe mắt Lục Diệp nhảy một cái.
"Ta đã biết, Lục Nhất Diệp*!" Tên tu sĩ râu cá trê cười mỉm nhìn hắn, gằn một chữ nhất (một) kia rất nặng. *Lục Nhất Diệp - Lục một lá
Lục Diệp muốn mở miệng mắng người. Chẳng phải thế sao? Hắn còn chưa hành tẩu giang hồ đã có biệt hiệu, về sau biết lăn lộn như thế nào?
Còn nữa, đến cùng là ai tuyên dương thiên phú một lá của hắn ra ngoài?
Một lát sau, tu sĩ râu cá trê đã thu thập xong toàn bộ nguyện vọng của tất cả mọi người, sau đó gã lập tức bay lên trời, hóa thành một đạo lưu quang chuyển hướng về sườn núi phía Đông.
Chỗ kia có một dãy cung điện, vốn là nơi cư trú của tu sĩ Tà Nguyệt cốc. Nhưng giờ phút này, nó đã thành nơi ở tạm của tu sĩ Hạo Thiên minh, không ngừng có tu sĩ ra ra vào vào, còn có số lớn vật tư bị thu lấy chồng chất ở chỗ này, đang chờ đợi phân phối.
Tu sĩ kia đi thẳng một đường, trực tiếp tới chỗ sâu nhất trong cung điện, có một nữ tu sĩ đang trông coi nơi cửa ra vào đại điện kia,.
Nữ tử thấy gã vừa đến chợt hỏi: "Đã xong rồi?"
Tu sĩ râu cá trê trả lời: “Tất cả đều ở nơi này."
"Giao cho ta đi, các vị đại nhân vẫn đang thương nghị chuyện rút lui, chờ các ngài bàn bạc xong, ta sẽ nộp lên."
"Chúng ta chuẩn bị rút lui khỏi chỗ này?" Rõ ràng là tu sĩ râu cá trê có chút ngoài ý muốn khi nghe tin tức đó.
Nữ tu sĩ nói: "Phản ứng của Vạn Ma lĩnh nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng, đã có mấy tông môn đang tập kết nhân thủ, cho nên chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này."
Tu sĩ râu cá trê gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Mặc dù lần này có không ít người của Hạo Thiên minh tới đây, nhưng dù sao nơi đây cũng được coi là địa bàn của Vạn Ma lĩnh, một khi hai bên giao phong lần nữa, đối phương có thể liên tục tăng thêm nhân thủ, mà bọn họ thì không. Đến lúc đó thế cục chỉ càng thêm bất lợi cho bọn họ.
Tà Nguyệt cốc đã bị đánh xuống, bọn họ cũng kiếm được cực nhiều chỗ tốt, lúc này cũng là thời điểm nên rời đi.
Râu cá trê nhanh chóng đưa một chồng giấy cho nữ tử, rồi rời đi.
Nữ tu sĩ kia đợi thêm một lúc ở bên ngoài, mới nghe được một giọng nói trung khí mười phần từ bên trong truyền ra: "Đưa vào đi."
Nghe vậy, nàng lập tức đẩy cửa đại điện, bước vào.
Trong đại điện chỉ có mười người, đại biểu cho mười đại tông môn tiến đánh Tà Nguyệt cốc lần này.
Đứng đầu là một vị nam tử có vẻ mặt nghiêm nghị, không giận tự uy, rõ ràng là Bàng Chấn xuất thân từ Chính Khí môn, đồng thời cũng là phó minh chủ của Hạo Thiên minh. Gã cũng là người có tu vi cao nhất bên trong đám người có mặt tại nơi này, tu vi đã đạt tới Thần Hải cảnh.
Nữ tử kia đi tới trước mặt Bàng Chấn, cung kính buông một chồng giấy trong ngực xuống, mở miệng nói: "Đệ tử xin cáo lui!"
Chờ sau khi nàng đi ra, Bàng Chấn mới vươn tay chạm vào chồng giấy trước mặt, rút ra một tấm, sau đó giao chồng giấy còn lại cho người nói chuyện của Thanh Ngọc môn.
Đối với đám người Lục Diệp, mỗi một tờ giấy này đều liên quan đến tương lai và ước vọng của bọn họ, nhưng đối với những người như Bàng Chấn, mấy thứ này chẳng đáng để chú ý quá nhiều.
Mỗi lần bọn họ đánh hạ một địa bàn do Vạn Ma lĩnh chiếm cứ, đều sẽ giải cứu ra một đám người, lại thu nhận một vài người có tư chất và thiên phú tu hành từ trong những người này.
Đây vốn là chuyện đã được ước định từ lâu.
Trên thực tế, mỗi một tông môn bọn họ đều có trên vạn đệ tử, thêm một người không nhiều, bớt một người không ít, bởi vậy nếu không phải gặp được đối tượng có tư chất hoặc thiên phú đặc biệt xuất sắc, chẳng ai có thời gian nhìn nhiều hơn vài lần.
Và thật rõ ràng, ở trong một nhóm người này, Lục Diệp chính là người không đáng để bọn họ chú ý nhất.