• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin đừng giết ta, van xin ngươi đừng giết ta!” Gương mặt Liễu Như Nhân tràn đầy nước mắt, nàng không ngừng cầu xin.

Lục Diệp cúi mặt xuống, lạnh lùng hỏi: “Ai sai khiến ngươi?”

“Không ai sai khiến, là do ta bị ma quỷ ám ảnh tâm thần, thấy tài phú nảy sinh ý định...” Dưới trạng thái hoảng sợ cực độ, đương nhiên là Liễu Như Nhân biết cái gì thì nói cái đó, thậm chí không chờ Lục Diệp tiếp tục đặt câu hỏi, nàng đã nói lung tung một hồi về tiền căn hậu quả.

“Vậy sao...” Lục Diệp giơ kiếm sắc trong tay lên.

Liễu Như Nhân nhận thấy sát khí của Lục Diệp, vội vàng hét lớn: “Đừng giết ta, ngươi muốn cái gì ta cũng đáp ứng!”

Trường kiếm hạ xuống, hổ lớn né tránh đúng lúc, lưỡi kiếm được gia trì linh lực xẹt qua cái cổ trắng nõn thon dài của Liễu Như Nhân.

Một chút ánh vàng bay ra từ trên mu bàn tay trắng như tuyết của Liễu Như Nhân, bay vào trong tay phải của Lục Diệp.

Thi thể không đầu co giật, phần cỗ còn có máu tươi tuôn ra như đài phun nước, một lát sau mới ngừng.

Y Y ở một bên, mí mắt khẽ giật giật, tất cả chuyện ngày hôm nay làm cho nhận thức của nàng về Lục Diệp được đổi mới, lúc này nàng mới hiểu, trước kia hổ lớn không chết trên tay tên này là do vận khí tốt.

Gia hỏa này cũng không phải hạng người dễ nói chuyện.

Lục Diệp khom lưng, tháo túi trữ vật bên hông Liễu Như Nhân xuống, lại đưa tay sờ soạng trên người nàng một lần. Hắn làm như vậy đương nhiên không phải muốn sàm sỡ, mà chỉ muốn xem trên người nàng có ẩn giấu túi trữ vật nào khác hay không.

Trên người hắn có túi trữ vật được cất giấu... Suy mình ra người, hắn cảm thấy người khác cũng có thể làm vậy.

Đáng tiếc Liễu Như Nhân không có thói quen này, dù sao nàng cũng là người của Thương Minh, không cần phải tranh đấu cùng người, cũng không cần mạo hiểm ở bên ngoài, cho nên túi trữ vật mang theo trên người rất an toàn.

Túi trữ vật của Liễu Như Nhân đang trong trạng thái mở ra, cho nên Lục Diệp thoáng kiểm tra một chút, cũng tìm được một ít đồ vật hữu dụng.

“Xử lý thi thể.” Lục Diệp phân phó.

“Hả” Y Y lộ vẻ mặt khó tin nhìn hắn, như muốn nói “Ngươi đang đùa ta sao?”

Lục Diệp lại lấy ra một cái bình từ trong túi trữ vật của Liễu Như Nhân, tung tung trong tay.

“Được rồi!” Y Y cuống quít nhận lời rồi nháy mắt với hổ lớn và vội vàng bận rộn làm việc.

Lục Diệp lại chạy về vị trí vừa giết chết tu sĩ trắng nõn lúc trước, cầm lấy túi trữ vật của gã, ngoài ra còn có vũ khí của tu sĩ trắng nõn kia.

Nửa canh giờ sau, trong nơi trú ẩn tại sơn động, Lục Diệp khoanh chân ngồi xuống, thân thể trần truồng, bôi Liệu Thương đan lên miệng vết thương.

Liệu Thương đan trong tay hắn đã không còn nhiều lắm, lần này lại dùng hai viên, cho nên chỉ còn lại bốn viên.

Lục Diệp hồi tưởng lại trận chiến hôm nay, không phải đắc chí vì đã chém giết một tu sĩ Linh Khê tam tầng, mà đang tự kiểm điểm lại bản thân mình.

Trong tranh đấu giữa những tu sĩ cấp thấp, đa số đều lấy cận thân liều mạng làm chủ, có thể nói đại đa số tu sĩ cấp thấp đều đi theo lộ tuyến binh tu, bởi vì tu vi không đủ cao, thời gian tu hành ngắn nên các tu sĩ cấp thấp không có thời gian cũng không có tinh lực đi nghiên cứu thuật pháp, chỉ có thể chờ thực lực mạnh mẽ hơn, mới có thể dần dần định hướng được con đường tương lai của mình.

Lúc chiến đấu cùng tu sĩ trắng nõn kia, bản thân Lục Diệp đã bại lộ một vấn đề rất nghiêm trọng. Đó là ở trong chiến đấu hắn không có kỹ xảo nào đáng nói. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì từ khi hắn thực sự bắt đầu tu hành đến nay mới chưa đầy ba tháng thời gian. Trong khoảng thời gian này, hắn một mực tăng lên tu vi, đâu còn dư lực đi tăng lên kỹ xảo chiến đấu?

Cuối cùng vẫn là mượn thế hổ lớn, hắn mới có thể chém chết tu sĩ trắng nõn kia, đánh đối phương một cái trở tay không kịp.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không biết phải làm cách nào để tăng lên kỹ xảo, không có một lão sư thích hợp chỉ điểm, chỉ dựa vào bản thân mò mẫm gần như không thể thực hiện được điều này.

Một vấn đề khác chính là binh khí...

Trước đó hắn không cảm nhận được vấn đề này quá rõ ràng, bởi vì thanh trường kiếm trong tay hắn chỉ là vật của Dương quản sự lưu lại sau khi chết. Trước kia hắn từng cầm thanh kiếm này giết Chu Thành, nhưng cuộc đấu với gã chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Hôm nay trải qua một phen chiến đấu sống chết với nam tử trắng nõn kia, hắn mới thực sự chú ý tới một chuyện. Đó chính là bản thân cực kỳ không thích hợp với thanh trường kiếm kia, kiếm này ở trên tay hắn, có dùng như thế nào cũng không thấy thuận tay.

Kiếm đi nhẹ nhàng, lại chú trọng về kỹ xảo, nhưng hắn cầm trường kiếm lại chỉ biết chém, cho nên hoàn toàn không phát huy được ưu thế của nó.

Lục Diệp nghĩ đến đây, lại đứng lên mặc y phục vào, cầm lấy trường kiếm bên chân lên cẩn thận quan sát, trên lưỡi kiếm có rất nhiều lỗ hổng, đều do hắn bổ chém tạo thành, nhất là một lỗ hổng lớn gần bằng hạt gạo ở khoảng một phần ba thân kiếm.

Với một thanh trường kiếm, lỗ hổng như vậy là rất nghiêm trọng, cho nên nó đã không còn dùng được nữa.

Hắn lại cầm lấy trường đao của nam tử trắng nõn kia lên, đứng dậy chơi đùa vài cái, lông mày chợt nhướng lên.

Khi hắn chơi đùa thứ này... lại cảm thấy ngoài ý muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK