• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Hiểu Điệp không vội giải thích, chỉ nghiêm túc nhìn hắn.

Trong ánh mắt của nàng vẫn còn chút lo lắng, Lục Diệp chỉ cười nói: "Ta thực sự không sao mà."

Dư Hiểu Điệp thở dài, mở miệng nói: "Nếu Lục đại ca muốn biết, ta sẽ nói cho ngưi nghe những điều mình biết được."

Lúc này nàng nhẹ giọng nói đến nguyên lý hoạt động và quá trình khảo nghiệm của pháp trận kia.

Lục Diệp cũng nghe rõ ràng: "Như vậy rất khó để dẫn linh khí vào thân thể ta? Cho nên thiên phú của ta rất thấp?"

Đến đây, hắn không khỏi nhớ tới cảm thụ của bản thân lúc khảo nghiệm, luồng linh khí đến từ bên ngoài luôn dùng sức chui vào bên trong thân thể của hắn, nhưng lại không thể chui lọt vào, đâm tới mức toàn thân hắn đau đớn.

Dư Hiểu Điệp vuốt cằm nói: "Chính là như vậy."

"Thì ra là thế!" Lục Diệp đã hiểu được đại khái, ngay sau đó, hắn lại sinh ra nghi hoặc: "Thế nhưng những chuyện này có thể nói lên điều gì? Dựa vào cái gì mà có thể từ những biểu tượng này để kết luận thiên phú của một người là cao hay thấp? Dư cô nương đừng hiểu lầm, không phải ta để ý thiên phú của mình thấp, ta chỉ muốn biết nguyên nhân bên trong đó thôi."

Dư Hiểu Điệp nhìn sắc mặt nghiêm túc và lời thề son sắt của hắn, có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Lục đại ca có biết tu sĩ làm cách nào để mạnh lên không?"

Lục Diệp nói: "Ăn linh đan, phun ra nuốt vào linh khí, luyện tinh hóa khí hoặc mượn nhờ linh thạch?"

"Đúng là như vậy." Dư Hiểu Điệp gật gật đầu: "Thế nhưng chủ yếu nhất vẫn là phun ra nuốt vào linh khí và mượn nhờ linh thạch. Hai loại phương thức khác chỉ là thủ đoạn phụ trợ, nếu khó dẫn linh khí ở ngoại giới vào thể nội, thì hiệu suất tu hành đương nhiên sẽ thấp, thiên phú cũng bị ảnh hưởng tương tự. Cùng một khoảng thời gian và một lượng tài nguyên nhưng tu sĩ thiên phú cao có thể mở ra càng nhiều linh khiếu, thành tựu về sau cũng sẽ càng cao. Nếu như Lục đại ca đã mở linh khiếu, thì chắc chắn cũng cảm nhận được tu hành gian nan."

Lục Diệp nhớ tới những ngày hắn ở trong hầm mỏ tối tăm không ánh mặt trời kia, mỗi ngày ăn một chút Khí Huyết đan, sau đó luyện tinh hóa khí, cảm thụ được bản thân mạnh lên từng chút một, dường như không hề có chút gian nan nào, ngược lại còn có chút... vui sướng?

Dư Hiểu Điệp nói tu sĩ tu hành chủ yếu dựa vào phun ra nuốt vào linh khí và linh thạch mà ăn linh đan và luyện tinh hóa khí chỉ là thủ đoạn phụ trợ, nhưng hình như với bản thân hắn lại trái ngược.

Hắn thoáng cảm nhận được có chút không thích hợp, liền mở miệng hỏi: "Dư cô nương, sau khi mở ra linh khiếu đầu tiên, cho đến khi linh khiếu tràn đầy thì mất thời gian bao lâu?"

Nếu có một trường hợp so sánh trực quan, hắn có thể đánh giá được hiệu suất tu hành của mình.

Hắn cảm thấy có lẽ thiên phú của mình cũng không thấp đến mức như vậy.

"Khoảng chừng hai mươi ngày." Dư Hiểu Điệp trả lời, nàng cũng không hỏi tình huống của Lục Diệp, bởi vì nàng cảm thấy nếu nói đến vấn đề này sẽ đả kích đối phương thêm một lần nữa.

Phải biết rằng, nếu thiên phú một lá muốn làm đầy linh khiếu đầu tiên, chỉ sợ dù có linh đan hỗ trợ, cũng phải mất mấy tháng.

Cũng vì trước kia Lục Diệp có ân với mình, trong lòng nàng luôn có chút cảm kích với hắn, nên giờ phút này càng nhìn Lục Diệp càng cảm thấy đáng thương...

Quả nhiên sau khi nàng nói ra câu kia, Lục Diệp lại giật mình, nỉ non lặp lại một câu: "Hơn hai mươi ngày ư?"

Dư Hiểu Điệp vội vàng nói: "Lục đại ca, tình huống giữa chúng ta vốn không giống nhau, trước đó ta bị một tên đệ tử Tà Nguyệt cốc mang đi, có lẽ nàng muốn dùng ta để tu luyện tà thuật gì đó, cho nên đã giúp ta mở linh khiếu, lại cho ta phục dụng một hạt Uẩn Linh đan, bởi vậy ta mới có thể làm linh khiếu tràn đầy trong hơn hai mươi ngày."

Đây là tốc độ đập linh đan để tu hành?

Bản thân Lục Diệp thì trái lại, đan dược mà hắn ăn vào chính là Khí Huyết đan giá rẻ nhất, vậy mà từ khi khai khiếu đến lúc linh khiếu tràn đầy, hẳn chỉ mất hơn mười ngày, như vậy còn nhanh hơn một chút so với Dư Hiểu Điệp.

Đây là tình huống như thế nào?

Đủ loại dấu hiệu cho thấy mặc dù thiên phú của hắn không quá cao, nhưng tuyệt đối không hề kém đến trình độ một lá.

Vậy chuyện này có liên quan đến Thiên Phú thụ ư?

Và những linh văn được lạc ấn trên lá Thiên Phú thụ có tác dụng gì trong quá trình tu hành của hắn?

Lục Diệp không thể tìm được câu giải thích nào khác cho những chuyện kỳ lạ xảy ra trên người mình, ngoại trừ nói nó có liên quan tới Thiên Phú thụ.

Hắn mơ hồ cảm thấy nếu thật sự là như vậy thì Thiên Phú thụ chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Dư cô nương, ta có một số việc muốn thỉnh giáo một chút." Lục Diệp quyết định đổi chủ đề, để cho mình không thêm bi thương nữa.

"Mời Lục đại ca nói." Dư Hiểu Điệp lập tức nhìn qua hắn.

Lục Diệp thoáng cân nhắc tìm từ, sau đó mở miệng nói: "Là như thế này, trước mắt một khiếu của ta đã tràn đầy, muốn mở ra khiếu thứ hai, thế nhưng tìm như thế nào cũng không thể xác định được vị trí chuẩn. Chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK