Linh lực tràn đầy từ bên trong Nguyên Linh khiếu róc rách chảy vào bên trong linh khiếu thứ hai, Lục Diệp cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái.
Dược hiệu Uẩn Linh đan vẫn còn lưu lại.
Mãi một lúc lâu sau, khi Lục Diệp phát hiện ra dược hiệu của viên đan được kia đã triệt để tiêu hao sạch sẽ, hắn mới mở to mắt, đang muốn báo tin vui cho chưởng giáo, lại thấy trước mắt không còn một bóng người.
Lão đã rời đi từ lúc nào rồi.
Lục Diệp cũng không quá bận tâm, dù sao chưởng giáo cũng là chủ nhân một tông, có chuyện bận rộn của riêng mình. Vả lại chưởng giáo đã giúp hắn tìm ra vị trí mấy linh khiếu tiếp theo, chuyện hắn cần làm bây giờ là từng bước tu hành chăm chỉ.
Mục tiêu của hắn là mau chóng mở mấy chỗ linh khiếu kia ra, rồi theo lộ tuyến hành công của công pháp, lấy linh lực xuyên qua những linh khiếu này đạt tới Linh Khê cảnh, chỉ có như thế hắn mới được coi là một tu sĩ chân chính nhập môn.
Lục Diệp cố ý muốn thí nghiệm một chút phỏng đoán có liên quan tới Thiên Phú thụ lúc trước, xem nó có chính xác hay không, vì vậy hắn không ngừng lại mà tiếp tục lấy một viên Uẩn Linh đan ra rồi ăn vào.
Đan lực nồng đậm hóa thành linh lực, dưới sự dẫn dắt của hắn chảy vào trong linh khiếu, chỉ sau hai ngày, tiêu hao tổng cộng sáu hạt Uẩn Linh đan, cuối cùng khiếu thứ hai đã tràn đầy.
Lục Diệp hơi hoảng sợ vì tốc độ này.
Phải biết rằng từ khi hắn khai khiếu đến lúc một khiếu tràn đầy, tất cả thời gian cần có là hơn mười ngày, nhưng tới bây giờ, cùng một loại quá trình đó, hắn lại chỉ phải bỏ ra hai ngày, chênh lệch quá lớn.
Quả nhiên dược hiệu của Uẩn Linh đan hơn xa những thứ cặn bã kia, dù đây là Uẩn Linh đan có phẩm chất thấp nhất.
Hắn lại nhớ tới Dư Hiểu Điệp.
Lúc trước Dư Hiểu Điệp từng nói với hắn, từ khi khai khiếu đến một khiếu tràn đầy, nàng phải bỏ ra hơn hai mươi ngày, mà đan dược nàng phục dụng là Uẩn Linh đan, cũng do một vị tu sĩ Tà Nguyệt cốc cho nàng phục dụng.
Nếu so sánh với nàng, hiển nhiên tốc độ tu hành của Lục Diệp không bình thường.
Hắn có thể xác định tất cả những chuyện này có liên quan mật thiết với Thiên Phú thụ, thế nhưng cụ thể là liên quan như thế nào thì trước mắt hắn vẫn không thể điều tra ra.
Mặc kệ như thế nào, thì với hắn đây chính là chuyện tốt, có lẽ chờ sau này khi tu vi của hắn trở nên mạnh mẽ, hắn có thể từ từ đào móc bí mật của Thiên Phú thụ.
Chưởng giáo vẫn không hiện thân.
Dù Lục Diệp tu hành hai ngày cũng không cảm thấy mỏi mệt, nhưng cái bụng đã đói đến kêu vang.
Từ sau khi hắn khai khiếu thành công, khẩu vị cũng được mở rộng, trước kia lúc ở trong đường hầm mỏ hắn đã phát hiện ra điểm này, thế nhưng trước mắt với tuổi tác của hắn, ăn được nhiều chính là chuyện tốt, ăn càng nhiều thì lực lượng khí huyết sẽ càng dồi dào.
Nhưng lúc này, Lục Diệp lại không thể ra ngoài tìm thức ăn, cũng may trong túi trữ vật của Chu Thành còn có một số thứ, hắn cũng không quan tâm ngon hay dở, đã lấy ra bắt đầu phối hợp với uống nước ăn vào.
Sau khi Lục Diệp ăn uống no đủ, hắn lại tiếp tục tu hành.
Nửa ngày sau, bích chướng linh khiếu thứ ba vỡ vụn.
Lại thêm hai ngày nữa, khiếu thứ ba tràn đầy.
Vẫn như cũ tiêu hao sáu hạt Uẩn Linh đan.
Hắn còn muốn tiếp tục tu hành, nhưng tinh thần vừa buông lỏng đã thấy một loại cảm giác ủ rũ đánh tới, trong lòng hắn biết đây là dấu hiệu cho thấy hắn đã tu hành quá lâu rồi.
Rơi vào đường cùng, Lục Diệp cũng chỉ có thể nghỉ ngơi một chút.
Hắn lấy đệm chăn từ trong túi trữ vật ra, nằm xuống liền ngủ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Lục Diệp bị chưởng giáo nhẹ nhàng đánh thức, lúc mở mắt ra, hắn đã thấy chưởng giáo đứng ở bên cạnh, sau đó vội vàng đứng lên.
"Chưởng giáo." Lục Diệp dụi dụi con mắt, vỗ vỗ mặt, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Nên xuống thuyền rồi." Chưởng giáo cười mỉm nói.
Hơn mười tông môn Hạo Thiên minh cùng nhau rút lui khỏi quáng mỏ của Tà Nguyệt cốc, bây giờ đã tới địa bàn của minh, tự nhiên là ai về nhà nấy. Lúc trước đã có mấy tông môn lần lượt rời đi rồi.
Lục Diệp thu thập xong đệm chăn, nhét vào trong túi trữ vật, tiếp đó là chỉnh lại chút dung nhan rồi đi theo chưởng giáo ra khỏi khoang phòng.
Trong chốc lát cả hai đã đến boong thuyền, bên ngoài có người đang đợi, người này là một nam tử trung niên tướng mạo uy nghiêm, thân hình cao lớn.
Lục Diệp không nhận ra nam tử này. Hắn hơi chút dò xét lại cảm thấy hình như trên người nam tử trung niên này có một loại mùi vị của binh qua thiết mã (nôm na là kỵ binh nơi sa trường).
Chưởng giáo tiến lên nói vài câu với nam tử kia.
Bỗng nhiên nam tử kia quay đầu, nhìn về phía Lục Diệp đang đứng bên người chưởng giáo, mở miệng nói: "Có thể gia nhập vào Bích Huyết tông là tạo hóa của ngươi, cần phải tu hành thật tốt, không thể bôi nhọ thể diện của tông môn."