Sau khi suy nghĩ một hồi, Lục Diệp lấy linh phù từ bên trong túi đựng đồ được chưởng giáo giao cho ra ngoài, lựa chọn một phen, rồi nắm lấy một tấm Kim Luân phù.
Trong hơn ba mươi tấm linh phù, chỉ có một nửa là linh phù công kích, phần lớn những thứ khác hoặc là dùng để phòng ngự, hoặc là dùng để phụ trợ, mà hơn mười tấm linh phù công kích này đều là linh phù thuộc tính Hỏa hoặc là Kim, rất thích hợp để người có Ngũ hành chủ Hỏa, phụ Kim như Lục Diệp sử dụng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc chưởng giáo thu thập những linh phù này, người đã cân nhắc cả rồi.
Hắn không lựa chọn mấy tấm linh phù thuộc tính Hỏa, chủ yếu là vì Lục Diệp hoài nghi những linh phù thuộc tính Hỏa kia sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, dù sao danh tự như Bạo Liệt phù, Hỏa Xà phù sẽ mang tới cho người ta một loại cảm giác nổ mạnh.
Và thúc giục linh phù như thế nào cũng là một vấn đề, bởi vì trước kia Lục Diệp chưa từng sử dụng nó.
Nhưng bây giờ bất kể như thế nào, hắn cũng phải thử một lần, hắn phải nhanh chóng thoát khốn.
Lục Diệp bóp lấy linh phù trong tay, thúc giục linh lực rót vào bên trong đó, cẩn thận từng li từng tí.
Linh phù kia lập tức tuôn ra một tầng ánh vàng. Tiếp theo, ánh vàng kia đã ngưng tụ thành một món đồ có hình dáng mâm tròn ở trước mặt Lục Diệp.
Mâm tròn ánh vàng chói mắt, nửa trong suốt, có kích cỡ bằng cái chậu rửa mặt và linh văn chảy xuôi bên trong.
Lục Diệp còn chưa kịp phản ứng, lập tức có một luồng phong nhận (đao gió) màu vàng từ bên trong mâm tròn chém ra, phong nhận kia có hình trăng lưỡi liềm, trong nháy mắt đã tới.
Một tiếng vang trầm, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên thân một gốc cây đại thụ mấy người ôm ở cách đó không xa đã xuất hiện một vết chém cực sâu.
"Xuy xuy. . ." Bên trong mâm tròn màu vàng bán trong suốt trong tay, liên tục không ngừng chém ra từng luồng phong nhận hình trăng lưỡi liềm. Chỉ một thoáng, cây cối bốn phía ngã đổ, từng cành cây bị chém đứt đoạn, rầm rầm rơi xuống.
"Hóa ra là kiểu này!" Lục Diệp đã hiểu, vội vàng điều chỉnh phương hướng mâm tròn trong tay, nhắm thẳng vào đàn sói phía dưới.
Xuy xuy xuy. . .
Trăng lưỡi liềm màu vàng vô cùng sắc bén xé tan không gian cách trở, trảm kích lên người đám sói dữ đang tụ tập thành bầy kia. Ngay lập tức máu tươi tràn ra, huyết nhục văng tung tóe.
Một khi những con sói dữ to bằng con nghé kia bị chém trúng, trong chốt lát sẽ vỡ thành hai nửa.
Rất rõ ràng, đàn sói đã trở nên luống cuống, tản ra tránh né bốn phía. Lục Diệp không ngừng điều chỉnh phương hướng, cố hết sức khiến cho phong nhận chém tới nơi tụ tập nhiều sói nhất.
Từng con sói dữ bị giết, mùi máu tanh tràn ngập.
Một lát sau, dường như đàn sói cũng nhận ra chuyện không ổn, sau một tiếng sói tru truyền ra từ cách đó không xa, đám sói dữ vẫn bao vây phía dưới đã cụp đuôi nhanh chóng thoát đi, bỏ lại mười mấy thi thể đồng loại.
Lục Diệp khống chế mâm tròn trong tay, truy sát phía sau đám sói dữ đang trốn đi thêm một lát, lòng đầy thỏa mãn.
Quả nhiên linh phù là đồ tốt, một tờ linh phù đã khiến tu sĩ vừa mở ra ba khiếu như hắn có thể không chút kiêng kỵ đại khai sát giới.
Nhưng vẫn có chút không được hoàn mỹ. Bởi đây là lần đầu hắn sử dụng linh phù, cho nên không biết điều chỉnh phương hướng chính xác, nếu không còn có thể giết càng nhiều sói hơn.
Ngay lúc Lục Diệp đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong cơ thể sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi, trái tim đập thình thịch, trước mắt đều hiện lên sao kim, thân thể nhoáng một cái, suýt nữa đã từ trên cành cây cắm xuống đất
Chuyện này dọa cho hắn phát sợ, vội vàng ổn định thân hình, miệng lớn thở hổn hển hồi lâu.
Đợi sau khi thoáng khôi phục lại một lát, Lục Diệp cúi đầu nhìn lại, phát hiện mâm tròn màu vàng bán trong suốt kia đã biến mất đâu không thấy, linh phù bóp trong tay cũng biến thành ảm đạm vô quang, đường vân trên linh phù trở thành tối nghĩa không rõ.
Lục Diệp thầm hiểu, tấm linh phù này đã không thể sử dụng được nữa.
Thế nhưng chuyện gì vừa xảy ra với bản thân hắn?
Sau một phen kiểm tra, Lục Diệp mới hiểu chân tướng mọi chuyện.
Linh lực bên trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết! Ba Linh khiếu trống rỗng, linh lực vốn chứa đựng bên trong đã triệt để khô cạn.
Cảm giác mệt mỏi cũng từ đó mà đến.
Hắn vội vàng lấy ra một viên Uẩn Linh đan nhét vào trong miệng, toàn lực luyện hóa, sau một lúc lâu mới có chút khôi phục.
Hiển nhiên một hạt Uẩn Linh đan không thể khiến hắn khôi phục hoàn toàn, thậm chí hắn còn không chờ đan lực hóa giải hoàn toàn, đã từ trên cây nhảy xuống.
Nơi này có mùi máu tanh quá nồng nặc, rất dễ dẫn tới càng nhiều mãnh thú hơn, cho nên hắn cần phải thay đổi vị trí trước. Về phần đan lực lắng đọng ở bên trong thể nội, hắn cũng có thể vừa đi vừa hóa giải, chỉ là hiệu suất sẽ thấp hơn một chút thôi.