"Lý do?"
Y Y nói: "Lúc trước ngươi đã nói, sau khi nữ nhân kia bị giết, Thiên Cơ Thương Minh có thể truy đến trên đầu chúng ta, nghĩa là nơi này đã không còn an toàn, vì thế chúng ta cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng chúng ta lại không biết nên đi đâu.”
"Chiến trường rất lớn, các ngươi muốn đi đâu chả được." Lời đề nghị của Y Y khiến Lục Diệp cảm thấy kinh ngạc, trước đó hắn không nghĩ tới chuyện này, càng không nghĩ Y Y lại chạy tới nói với hắn những điều này.
"Thế nhưng... nhưng người giết người là ngươi, chúng ta không muốn giết người." Vẻ mặt Y Y đầy ủy khuất.
Ngày hôm qua sau khi trở về, bỗng nhiên Y Y mới kịp phản ứng lại, nàng và hổ lớn vốn đang nghỉ ngơi thật tốt trên lãnh địa, bất chợt Lục Diệp kia dẫn một tu sĩ tới, kêu bọn họ hỗ trợ cướp bóc, kết quả là hắn thuần thục giết chết người ta, đã thế còn giết thêm một người của Thiên Cơ Thương Minh...
Từ đầu đến cuối bọn họ cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quả nhiên là người ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống (họa từ trên trời rơi xuống).
“Không phải đã phân chia xong tang vật cho ngươi rồi ư?” Lục Diệp khó hiểu nhìn nàng, đã cùng nhau giết người, cùng nhau chia tang vật, đương nhiên phải cùng nhau gánh chịu nguy hiểm.
Y Y há to miệng, có chút không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Tại sao ngươi không thể dẫn chúng ta cùng đi?"
"Ngươi còn quá nhỏ!"
"A?" Y Y kinh ngạc nhìn Lục Diệp, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hai tay ôm lấy ngực, sắc mặt đỏ lên: "Lưu manh!"
Có trời mới biết vì sao một Trành linh như nàng lại đỏ mặt?
Lục Diệp đứng dậy, vỗ vỗ mông: "Còn chuyện gì khác không? Nếu không thì ta muốn lên đường, lần này chia tay, sau này chắc không còn gặp lại nữa. Chúc các ngươi có thể bình yên."
Y Y không nghĩ ra, nàng nhỏ hay không thì liên quan gì đến việc Lục Diệp không dẫn bọn họ đi? Nhưng mắt thấy hắn thật sự muốn khởi hành, nàng lại cực kỳ bối rối.
Nàng không phải một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, khi còn sống nàng cũng là tu sĩ, có điều sau khi chết đi, dưới cơ duyên xảo hợp mới bị hổ lớn chuyển hóa thành Trành linh, dù cũng bởi vậy mà nàng mất đi rất nhiều ý ức, nhưng vẫn nhớ rõ Tu Hành giới tàn khốc như thế nào.
Nàng và hổ lớn chiếm núi làm vua nhìn như tiêu sái, nhưng trên thực tế, từng hành động của bọn họ lại chẳng khác gì đang đi trên băng mỏng. Ai biết được hôm nào sẽ có họa từ trên trời giáng xuống? Đến lúc đó lấy thực lực của nàng và hổ lớn căn bản không ngăn cản được.
Nàng cũng từng cân nhắc tìm một tu sĩ để đầu quân, nhưng tu sĩ mà bọn họ có thể tiếp xúc ở vòng ngoài đều có tu vi thấp như vậy, sao có thể được nàng coi trọng? Nói không chừng, bọn họ mới đầu quân vào, người ta đã mang hổ lớn bán đi rồi.
Lục Diệp lại khác, hắn nhất định là đệ tử của đại tông môn nào đó, bằng không đâu thể có nhiều linh phù như vậy? Hơn nữa qua hơn hai tháng nay, Y Y đã tận mắt chứng kiến Lục Diệp từng chút từng chút trở nên mạnh mẽ.
Có thể nói tốc độ trưởng thành của hắn vô cùng khủng bố.
Nàng cảm thấy đi theo Lục Diệp là một lựa chọn không tồi, thoạt nhìn hắn có chút chán ghét, nhưng trên thực tế lúc làm việc, lại có một bộ nguyên tắc của riêng mình.
Ví dụ như chuyện phân chia chiến lợi phẩm thu giữ hôm qua chẳng hạn, nếu hắn muốn độc chiếm thì nàng và hổ lớn cũng không có cách nào, nhưng Lục Diệp lại chia đều với bọn họ.
Bởi vì những chuyện như vậy, cuối cùng Y Y đã hạ quyết tâm. Bọn họ tiếp tục ở lại chỗ này chỉ là chậm rãi chờ chết, mà theo Lục Diệp ra ngoài xông xáo lại là lối thoát.
Cho nên nàng mới chạy tới nói những lời này với hắn.
Hai bên đi thoáng qua nhau, Lục Diệp cảm thấy y phục của mình bị túm lấy. Hắn quay đầu nhìn lại đã thấy Y Y đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn, dường như trong hốc mắt có giọt lệ đảo quanh.
Lục Diệp thờ ơ: "Khóc với ta vô dụng!"
Y Y vẫn nhìn hắn như cũ.
Hai bên cứ như vậy giằng co nhìn nhau.
Một lát sau, Lục Diệp mới đau đầu nói: "Cho ngươi ba cơ hội để thuyết phục ta!
Trong mắt Y Y hiện lên thần thái, dường như nàng đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi, vì vậy vội vàng nói: "Ngươi cũng biết tu sĩ cấp thấp rất sợ Hổ Phách, về sau nếu ngươi đụng phải địch nhân không đánh lại, ta có thể phối hợp cùng Hổ Phách hù dọa bọn chúng, nhất định có thể làm cho những địch nhân kia biết khó mà lui."
Lục Diệp vuốt cằm trầm tư, gật đầu nói: "Ngươi nói thế này cũng coi như có đạo lý."
Y Y được khuyến khích, lại mở miệng nói: "Còn nữa, nếu ngươi muốn đi đường có thể cưỡi Hổ Phách, vừa tiết kiệm thể lực, vừa bảo trì được trạng thái có thể ứng phó với mọi tình huống bất ngờ. Mặt khác nó chạy rất nhanh, nếu như ngươi bị người đuổi giết, nó cũng có thể mang ngươi chạy trốn! ”
"Nó có thể nghe lời ta?" Lục Diệp nhìn hổ lớn.
Ngày hôm qua Lục Diệp đã được lĩnh giáo tốc độ của hổ lớn, lúc hắn đuổi giết Liễu Như Nhân, rõ ràng là hổ lớn xuất phát muộn hơn hắn, nhưng nó lại ngăn ở phía trước nàng, nếu không phải hổ lớn ngăn cản đường đi, hắn muốn đuổi kịp Liễu Như Nhân còn phải tốn một phen trắc trở.
"Chắc chắn sẽ!" Y Y nặng nề gật đầu.
"Còn nữa..." Y Y vội vàng nói. Nhưng nàng “Còn nữa” một lúc lâu cũng không nói ra được, cuối cùng, mới dứt khoát vỗ ngực mình: "Còn có ta! ”
"Ngươi?" Lục Diệp nhìn sang nàng.
"Ta có thể đánh lén người khác! Giống như ngày hôm qua vậy." Y Y ngửa đầu ưỡn ngực.