Không một chút trì hoãn, hắn vội vàng cầm lấy đan chữa thương đã để dự phòng bên cạnh từ trước, dùng tay bóp nát, ép thành bụi phấn, xoa lên miệng vết thương.
Hắn biết đan dược chữa thương có thể uống vào, nhưng thoa ngoài da có hữu dụng hay không thì hắn lại không biết, tạm thời cứ thử một lần xem sao.
Sau đó hắn cởi bỏ phần quần áo vướng víu giữa hai đùi, băng bó kỹ miệng vết thương.
Bận rộn một phen khiến cả người Lục Diệp gần như ướt nhẹp mồ hôi. Hắn trực tiếp nằm trên mặt đất, không muốn động đậy, dần dần mê man đi.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian rồi.
Lục Diệp giãy dụa đứng dậy, khó khăn tựa người lên vách đá, đưa tay ấn xuống chung quanh miệng vết thương trên đùi mình.
Cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng có thể nhận ra nơi này không bị nhiễm trùng.
Đây là chuyện tốt. Xem ra chuyện vừa uống đan chữa thương vừa thoa ngoài da trước đó đã có tác dụng. Hiện giờ, coi như hắn đã vượt qua thời gian nguy hiểm nhất, rốt cục trong lòng hắn cũng thả lỏng được đôi chút.
Chỉ là… cái bụng lại bất ngờ kêu lên ục ục.
Trước khi Lục Diệp gặp được Dương quản sự, đã hơn nửa ngày hắn không ăn uống gì, vốn chuẩn bị sau khi nộp khoáng thạch khai thác lên trên xong, hắn sẽ đổi một ít thức ăn, ai ngờ lại bị Dương quản sự bức ép tiến vào chỗ sâu bên trong khoáng mạch, lại trải qua một trận quyết đấu với gã, cuối cùng còn bị thương trên người.
Cũng may lúc trước, hắn đã tìm được không ít đồ ăn ở trong túi trữ vật của Dương quản sự, Lục Diệp liền cầm một miếng thịt thú vật hong khô trong đó lên, vừa uống nước trong vừa ăn từng miếng.
Cảm giác đói bụng chậm rãi tan biến. Ở chỗ này ít có người lui tới nên tạm thời hắn sẽ không gặp nguy hiểm.
Lục Diệp dần dần sinh ra hứng thú đối với di vật của Dương quản sự.
Hắn vừa ăn, vừa bắt đầu kiểm tra đồ vật móc ra từ trong túi trữ vật Dương quản sự trước đó.
Hắn quen thuộc với Khí Huyết đan cùng đan chữa thương, nhưng vẫn còn một số đan dược hắn chưa từng thấy qua, cũng không biết chúng có tác dụng gì. Thậm chí còn có một ít đan dược tản ra mùi tanh gay mũi, rõ ràng không phải thứ tốt lành.
Lục Diệp vứt những đan dược này sang một bên, lại cầm một quyển sách lên, mở ra đọc nội dung bên trong dưới ánh lửa chập chờn phụ cận, mặt mày lập tức trở nên hớn hở.
Xem ra Dương quản sự là người tính tình trung nhân (hành động theo cảm tính, ruột để ngoài da, cũng có thể hiểu là sảng khoái hào phóng, tùy ngữ cảnh).
Trong quyển sách này chẳng những nội dung phong phú, còn văn hay chữ tốt, cũng không biết do người nào viết ra, quả nhiên là diệu bút sinh hoa, sống động như thật…
Trước mắt bản thân hắn đang khí nhược thể hư (cơ thể suy yếu, khí lực không đủ), không thích hợp để đọc thứ này, bởi vậy hắn tiện tay ném nó qua một bên.
Tiếp theo, Lục Diệp lại nhặt một bản khác lên, trên bìa quyển sách này có chữ viết, hắn nheo mắt xem xét… Hóa ra là Kiếm Thánh Liệt truyện.
Lục Diệp hào hứng, ai biết đâu sau khi hắn lật vài tờ lại phát hiện thứ đồ chơi này chính là một bản thoại bản. (thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Hắn dứt khoát vứt quyển sách này xuống, lại cầm lấy cuốn thứ ba, vừa thấy rõ chữ trên bìa, nhịp tim bỗng chậm đi nửa nhịp.
Kim Thiền Tiêu Dao Quyết!
Hắn vội vàng lật ra nhìn, vẻ mặt dần trở nên kích động.
Đây đúng là một bản công pháp tu hành! Nội dung trình bày cũng giống như cuốn thứ nhất, văn hay chữ đẹp, thông tục dễ hiểu. Xem ra đây chính là công pháp tu hành của bản thân Dương quản sự.
Kích động qua đi, Lục Diệp lại ý thức được một vấn đề rất thực tế.
Hắn còn chưa mở ra linh khiếu, dù có một bản công pháp như thế bày ở trước mắt cũng không dùng được.
Hắn khẽ thở dài một cái rồi buông bản Kim Thiền Tiêu Dao Quyết này xuống.
Nếu không thể tu hành thì nhìn nhiều cũng vô ích.
Một năm qua, hắn đã từng mấy lần thử khai mở linh khiếu của bản thân, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được manh mối.
Chẳng qua Lục Diệp chỉ chán nản trong chốc lát, đã lại lần một nữa cầm lấy túi trữ vật của Dương quản sự, lúc nãy vẫn còn một vài thứ hắn chưa lấy ra.
Hắn đưa tay vào, lấy ra từng món nhưng lại không tìm ra vật gì có giá trị, ngược lại đã phát hiện ra thật nhiều khoáng thạch trân quý ở trong này, bao gồm mấy khối nguyên từ khoáng lớn bằng nắm đấm.
Hẳn là Dương quản sự đã giấu riêng những quáng thạch này cho mình, không biết đối phương muốn làm gì.
Lục Diệp đã lấy quặng ở chỗ này ròng rã cả một năm, cũng từng khai thác không ít khoáng vật trân quý, cho nên về cơ bản hắn đều nhìn quen mắt những quáng thạch này, dù không biết tên gọi của chúng là gì, cũng không biết chúng có tác dụng như thế nào, nhưng hắn vẫn cố gắng nhìn qua một lần.
Mãi cho đến khi hắn lấy ra một khối khoáng thạch màu đỏ sậm to bằng đầu người…