Cô búi tóc tròn, thái dương có vài sợi lưa thưa.
Trần Kiêu đứng ở ven đường nhìn Lộ Nam xuống taxi, nhanh chóng tới đón, cầm túi di rượu trong tay: "Bên này."
Quẹo vào ngõ nhỏ, đây là quán lẩu dễ bắt gặp ở Dung thành, nếu nói có điểm gì đặc biệt, có lẽ ở chỗ... đông?
Trần Kiêu gọi cho Lộ Nam xong liền mau chóng tới xếp hàng, hơn nữa dặn đi dặn lại Lộ Nam không cần vội, cho nên sau khi cúp máy một tiếng sau mới gặp.
Cho dù trì hoãn một lúc, tới quán lẩu cũng phải đợi thêm một lát mới được vào - hết cách, nhân viên phục vụ quán lẩu dọn dẹp chậm.
"Nước lẩu cay hay uyên ương?" Nhân viên hỏi.
Trần Kiêu liếc Lộ Nam: em quyết định đi.
Lộ Nam trả lời: "Uyên ương đi." Không phải cô không ăn được cay, chỉ đơn giản có món chay đặt vào nước lẩu cay thật sự quá ngấm mỡ.
"Hơi cay?" Em gái phục vụ xác nhận đây là người bên ngoài, bèn mở miệng hỏi lại.
Thực ra Lộ Nam thế nào cũng được, nhưng cô phát hiện Trần Kiêu hình như lâu không sống ở Dung thành, nên ăn cay kém đi, bèn bảo: "Ừ, hơi cay." Dù sao hơi cay ở đây cũng đã ghiền rồi.
Lúc tẩy rửa bộ đồ ăn, Trần Kiêu sợ Lộ Nam gò bó, bèn nói thẳng: "Bữa này anh làm tròn vai chủ nhà, em muốn ăn gì cũng được, dù sao anh không kiêng gì hết."
"Không kiêng gì? Vậy... rau cần nhé?" Lộ Nam háo hức hỏi.
Trần Kiêu lắc đầu: "Em giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm."
Lộ Nam cười cong mắt.
Cho nên rau cần đương nhiên là đùa giỡn.
Lộ Nam gọi một ít đồ mặn đồ chay thông thường, thí dụ như thịt bò cay, hoàng hầu*, dạ dày trâu, ruột vịt, cống thái, củ từ, củ sen, cải cúc, quay sang hỏi Trần Kiêu: "Nếu em gọi não heo, anh ăn được không? Đương nhiên, kỳ thực em hỏi vậy thôi, nếu anh không ăn em vẫn gọi. Chỉ là sẽ cho vào nồi cuối cùng, như vậy không ảnh hưởng tới anh."
*Hoàng hầu là một món làm từ mạch máu gia cầm, nhúng lẩu ăn giòn. Cống thái là một loại rau có vị như sứa.
Trần Kiêu nghiêm túc nhìn Lộ Nam, 2s không chịu nổi, giơ tay: "2 đĩa."
Lộ Nam hài lòng gật đầu, ăn uống với người không kiêng gì thật vui vẻ.
Gọi xong nước dùng và đồ nhúng, vài phút sau nhân viên phục vụ đưa lên đầy đủ.
Ngồi chờ nước lẩu sôi, Lộ Nam đánh giá tỉ mỉ nơi này.
Trong không khí ngập tràn mùi thơm mỡ bò và hạt tiêu, may mắn chủ quán dán tờ giấy trước cửa và trong cửa hàng, nên không ai hút thuốc lá.
Lộ Nam mỗi lần tới Dung thành (mặc dù đời này là lần đầu), đều có thể cảm nhận bầu không khí rượu trắng nồng đậm ở đây, quán lẩu giản dị chất phác này, 4-5 người ăn một nồi cộng thêm đồ nhúng, chia đều ra khoảng trăm tệ một người, nhưng bọn họ lại mang theo rượu trắng giá trị cả nghìn tệ để uống kèm.
Dù sao hôm nay Lộ Nam nhìn thấy mấy bàn, có người uống rượu Lưu thông hai mấy tệ, cũng có người uống loại rượu đắt tiền của Nguyên Xuyên, Lệnh Dương..., thậm chí còn có người mang hệ liệt Bạch sứ của quốc tửu, như vậy thoạt nhìn, Trần Kiêu và Lộ Nam mang theo di rượu giá trị nghìn tệ cũng bình thường.
Rượu cho phép mang theo, chỉ là sẽ thu thêm tiền mở bình (trên thực tế không hợp pháp cũng không hợp lý), đây coi như là quy tắc ngầm trong ngành nhà hàng, Trần Kiêu bất đắc dĩ nhìn Lộ Nam, hợp tác nửa năm, vẫn có ăn ý ngầm, Lộ Nam cũng hiểu ý đối phương.
Hai người họ có rất nhiều quan điểm chung khi đối mặt vấn đề, cũng có thủ pháp xử sự tương tự, càng có sự kiên trì khó hiểu như nhau.
Chẳng hạn như lúc này Lộ Nam biết, kỳ thực Trần Kiêu rất muốn lý luận về tính hợp lý của việc thu tiền mở bình, điều này không liên quan tới tiền bạc.
Nhưng hai người họ cũng biết, hành vi này không những không được gì, mà còn phá hỏng hứng thú ăn lẩu hôm nay.
Cho nên, người sống trên đời, luôn phải thỏa hiệp không ngừng, có việc biết rõ không đúng, nhưng nó đã là quy tắc ngầm được thừa nhận trong nghề. Chỉ dựa vào năng lực một người là không thể thay đổi hiện trạng/tập tục xấu, cho dù người đó có là thái tử gia tập đoàn Nguyên Xuyên đi chăng nữa.
Vứt bỏ những suy nghĩ nặng nề này, Lộ Nam cúi đầu cười: một thái tử gia sợ kẹt xe tới muộn nên lái xe máy tới, ăn cơm thành thật xếp hàng chờ gọi đến lượt, phải trả tiền mở bình rượu. Thật là quá mộc mạc rồi.
Trần Kiêu không biết Lộ Nam đang cười gì, nhưng thấy cô vui vẻ thoải mái, anh ta cũng vứt bỏ ra khỏi đầu sự khó chịu vì quy tắc ngầm khó lý giải này.
"Thử xem, khác biệt với rượu Kinh Điển ở đâu." Lộ Nam trúng thưởng bình di rượu này cũng là loại tương hương, nhân viên phục vụ giúp đỡ mở bình, cô đoạt trước Trần Kiêu, đổ non nửa cốc cho anh ta - đúng vậy, ở đây chỉ có cốc bia, sau đó cũng đổ cho mình lượng tương đương, vô cùng nghiêm cẩn.
"Mỗi người 100ml, rất công bằng." Lộ Nam nghiêm nghị nói.
Lần này, tới lượt Trần Kiêu bật cười: nếu không phải quen thuộc tới mức độ nhất định, cô ấy cũng sẽ không làm thế.
Anh cầm lấy cốc rượu, dưới ánh mắt khó hiểu của Lộ Nam, chạm cốc một chút: "Cạn ly vì 200ml công bằng này."
Lộ Nam thế mới biết anh ta bật cười vì điều này, cô hơi ngại ngùng: "Đa số tình huống, em vẫn rất khắc chế."
"Anh biết." Trần Kiêu cầm cốc, lấy mu bàn tay cản mũi môi, lại cười trộm cái nữa.
"Em cảm thấy anh đang cười nhạo em."
Trần Kiêu lắc đầu: "Anh thề, tuyệt đối không có."
Trong lúc nói giỡn, nồi sôi.
Ăn lẩu trong phố, sẽ cảm nhận được ma lực thần kỳ của nó. Ở đây không cần nghĩ tới lễ nghi bàn ăn, không cần nghĩ để tâm dáng vẻ, không cần quan tâm ăn thì không nói... bởi vì những người xung quanh đều bao quanh giữa hơi nóng sùng sục của nồi lẩu, vớt đồ mình thích, nhúng đồ mình muốn ăn.
Bọn họ ăn mà mặt mày hồng hào, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, uống một ngụm rượu, lau qua dầu mỡ ngoài miệng, tiếp tục vớt đồ trong nồi.
Lộ Nam nghĩ thông, đã tới Dung thành, vậy ăn uống thỏa thích đi; đã không phải xã giao, đương nhiên không cần dùng bàn tay vàng uống rượu.
200ml xuống bụng, mặt cô hây hây đỏ, nhưng tửu lượng của cô không chỉ có vậy, cho nên nói năng vẫn rõ ràng như cũ.
Nhưng có khi, giống như "mẹ cô cảm thấy cô lạnh", cũng sẽ có "bạn cô cảm thấy cô uống nhiều rồi".
Trần Kiêu lắc bình di rượu, cảm nhận bên trong còn thừa chừng một nửa, bèn nói: "Uống không hết thì để lại, anh giữ hộ em, đợi em tới tổng công ty dự họp thường niên, chúng ta lại uống tiếp."
Lộ Nam nhìn Trần Kiêu, chớp mắt, đồng ý: "Vâng."
Cô đồng ý, Trần Kiêu liền yên tâm.
Mặc dù anh ta không biết vì sao mình yên tâm, nhưng, cùng với từ "vâng" của Lộ Nam, anh ta phát hiện lòng mình vô cùng vui vẻ.
Có lẽ bởi vì... cô ấy không phản đối "đợi em" và "chúng ta".
Lúc tách ra, Lộ Nam nói: "Em tự gọi xe về được."
"Ừ, về khách sạn thì nói với anh một tiếng." Trần Kiêu hiểu rõ, bèn vẫy tay tạm biệt, xem cô ấy lên taxi, chụp lại biển số xe.
[Lần sau gặp mặt, sẽ là rất lâu sau đó.]
...
Máy bay hạ cánh, Lộ Nam khởi động di động.
Tin nhắn có tin chưa đọc, là sáng sớm hôm nay nhận được: hạ cánh nhớ báo bình an.
Lộ Nam sáng sớm tắt máy, bây giờ mới mở màn hình, ấn phím gửi đi: hạ cánh an toàn.
Xuống máy bay, cô tới bãi đỗ xe sân bay tìm được em Benz, lái về chỗ ở.
Bốn buổi tối gần đây, cô đều xem Trịnh Tinh thu thập gửi báo cáo hàng ngày của mọi người trong văn phòng, về cơ bản không có vấn đề gì, cho nên nửa ngày còn lại, cô vui sướng quyết định tự cho mình nghỉ.
Nói là cho nghỉ, cũng chỉ là ngủ một buổi chiều, tầm 4h chiều không thể không ra cửa.
Bởi vì Điền Ái Trân gọi điện thoại, nói muốn tâm sự với cô.
Quyền tiêu thụ kéo dài 1 tháng sắp hết hạn, cho dù Điền Ái Trân không tìm Lộ Nam, Lộ Nam cũng dự định vài hôm nữa đi tìm chị ta và Hàn Kiến Tân. Chỉ không biết hôm nay Điền Ái Trân muốn nói chuyện gì với cô.
Điền Ái Trân hẹn gặp Lộ Nam vẫn ở sauna lần trước, chỗ này có cháo dưỡng sinh, canh dưỡng sinh và cao lương như khoai lang, ngô..., đối với phụ nữ mà nói đủ làm cơm tối, đợi nhân viên làm đẹp ra ngoài, không gian yên tĩnh bí ẩn, thích hợp trò chuyện.
Cả phòng yên ắng, Lộ Nam chờ Điền Ái Trân lên tiếng.
Hồi lâu sau, Điền Ái Trân nở nụ cười phức tạp, nói với Lộ Nam: "Ngại quá, lại hẹn em. Chị muốn nói là, chị và Hàn Kiến Tân đã xong thủ tục ly hôn, vào buổi sáng nay."
Chuyện này có thể nhanh chóng giải quyết, nói đến còn liên quan tới Danh Tửu Thế Gia.
Điền Ái Trân nói: "Nguyên Xuyên các em ký Nhà tiêu thụ con đường Lưu thông ở nội thành, Hàn Kiến Tân còn không để ý, nhưng sau đó nghe nói Danh Tửu Thế Gia cũng đàm phán với các em, anh ta liền sốt ruột. Đến khi tin tức hai bên ký hợp đồng lan truyền trong nghề, Hàn Kiến Tân mới chủ động tìm chị bàn bạc. Anh ta nói anh ta không thể trì hoãn nữa, lại trì hoãn, thị trường của Hồng Đồ Tửu Nghiệp sẽ bị người khác giành mất."
"Em xem, lúc trước chị nghĩ cách, anh ta trì hoãn. Bây giờ mắt thấy kinh doanh tổn thất, anh ta lại tới bảo không muốn trì hoãn thêm nữa, nói như thể chị muốn gia nghiệp bay hết ấy." Điền Ái Trân chuyển nụ cười phức tạp thành châm chọc.
Lộ Nam không muốn phát biểu cái nhìn về chuyện ly hôn của họ, chỉ khách quan nói: "Tình hình này không thể tránh né, em đã cố gắng giữ lại quyền tiêu thụ cho hai người, nhưng cũng không thể vì thế mà từ chối đề nghị ký hợp đồng của khách hàng mới."
"Em đừng hiểu lầm, chị không ý kiến gì với việc Danh Tửu Thế Gia ký hợp đồng, nếu không lúc em hỏi chuyện liên quan tới Hồng Lập Quân, chị đã không chủ động nói nhiều với em như thế." Điền Ái Trân uống mấy ngụm trà hoa cúc, tiếp tục: "Nói thật, Hàn Kiến Tân và chị đều biết, mấy năm nay Hồng Đồ Tửu Nghiệp chiếm lợi thế ký sớm nên mới có thể làm Nhà tiêu thụ mọi kênh phân phối của Nguyên Xuyên, nhưng... sớm muộn đều phải bàn thảo hợp đồng một lần nữa. Chị và anh ta ly hôn, giám đốc Lộ tới, Danh Tửu Thế Gia trỗi dậy đều chỉ là một phần nguyên nhân thôi."
Điền Ái Trân lý trí tỉnh táo như vậy, thật sự có vài phần dáng vẻ của nữ cường nhân Điền Ái Trân sau này.
Lộ Nam nghiêm túc sửa đúng: "Đây không đơn giản là ý kiến của riêng em, em tuân theo chỉ thị công ty mà làm việc thôi."
"Chị biết, hơn nữa em đã nhắc nhở chị, cùng với tóm lấy mọi kênh phân phối, chi bằng suy tính làm riêng lẻ. Chị nghĩ, em nói đúng." Điền Ái Trân cảm ơn Lộ Nam từ đáy lòng: "Cho nên hôm nay chị tìm em, đầu tiên muốn nói, chị thành công ly hôn - nói tới cũng buồn cười, chị muốn chia sẻ tin tức tốt này, nhưng họ hàng và bạn bè đều lần lượt khuyên chị nghĩ thoáng ra, dường như cuộc sống của chị từ đây vạn kiếp bất phục không bằng. Chị nghĩ đi nghĩ lại, đại khái chỉ có thể nói cho người quen không quá thân thiết là em, hi vọng em chúc mừng chị."
Như chị ấy mong muốn, Lộ Nam chân thành nói: "Chúc mừng chị, đạt được tân sinh."
Nghe thấy câu này, chị ta như trút được gánh nặng, cười lên, nói tiếp: "Chuyện thứ hai là, chúng ta thảo luận về nội dung hợp đồng tiêu thụ thôi."