Kế tiếp anh ta cần làm chính là mang số rượu này đi nghiên cứu thị trường, về phương diện này, Lộ Nam chỉ có thể cho anh ta một ít gợi ý và đề nghị, dù sao giá thị trường trong ngoài nước không giống nhau. Nói tóm lại, bởi vì có vợ Võ Lệ, một người phụ nữ trọng sự nghiệp bên cạnh, Lộ Nam tin tưởng, Từ Trừng Chi sẽ nhanh chóng nắm được kỹ xảo.
Cái gọi là trước lạ sau quen, đời trước đã thành công, đời này bản thân suy nghĩ càng chu toàn - mặc dù thời gian hợp tác đẩy lên sớm hơn một chút, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Lộ Nam vẫn tương đối lạc quan.
Mọi việc thuận lợi, chập tối, Lộ Nam đi học quyền anh đá chân đều có lực hơn hẳn.
Huấn luyện viên cầm bao cát, cảm thấy cánh tay tê dại, nhìn thấy cửa phòng học riêng mở ra, lập tức như được đại xá: "Trần tiên sinh, lớp sau tôi hướng dẫn ngài, Lộ nữ sĩ bên này còn 15p nữa mới kết thúc, ngài khởi động một chút đi."
Lộ Nam nhướn mày, may mắn bây giờ đã tan làm, bằng không lại bị cấp trên bắt vừa vặn.
Trần Kiêu điều chỉnh một chút găng tay, sau đó nói với Lộ Nam: "Đừng căng thẳng, bây giờ đã tan làm."
Lộ Nam cười hờ hững, ai căng thẳng chứ, thời gian làm việc bị bắt làm nghề tay trái là sáng tác lại không phải 1-2 lần, mọi người đều ngầm hiểu mà thôi.
"Tôi cầm bao cát cho." Điều chỉnh xong găng tay, Trần Kiêu nói với huấn luyện viên.
Đối phương liếc Lộ Nam: còn mười mấy phút mới hết giờ dạy riêng.
Lộ Nam gật đầu: "Không sao, lần sau anh lên lớp bổ sung cho tôi 15p là được." Mỗi một phút đều là tiền, trực tiếp bỏ qua là không được, Lộ Nam tuyệt đối sẽ không lãng phí tiền.
Thế là huấn luyện viên cởi dây thừng cố định bao cát ra, đưa cho Trần Kiêu, sau đó ra ngoài.
Trần Kiêu đeo dây thừng cố định vào tay xong, vỗ nhẹ vào bao cát, tiếng da trầm đục: "Độ cao thế này được chưa?" Hai tay anh ta cong lên, đặt ở trước ngực, hỏi Lộ Nam.
Hơi cao một chút.
Nhưng Lộ Nam lấy chân trái làm điểm tựa, uốn gối, nhún người, đá chân.
"Tiếp tục!" Trần Kiêu đôi tay vững vàng cố định nguyên tại chỗ, đưa mắt ra hiệu Lộ Nam tiếp tục.
Lộ Nam lần lượt đá hai mấy cái, sau đó nói: "Mệt rồi, em uống nước đã."
Nhìn Lộ Nam tới góc phòng học cầm bình nước, Trần Kiêu lặng lẽ xoay cánh tay: chấn động tới hơi tê dại, thảo nào lúc huấn luyện viên ra ngoài mặt mày sung sướng.
Lộ Nam uống nước xong quay đầu lại, Trần Kiêu lại tỏ vẻ thản nhiên như không: "Tiếp tục không?"
Thực ra ba mặt phòng học đều là gương, Trần Kiêu lặng lẽ "nghiến răng" vẫn lọt vào mắt cô.
"Ngồi một lát đi." Cô tiện tay kéo một tấm thảm yoga, quay lại hỏi: "Anh Kiêu hôm nay sao rảnh thế?"
"Chuyện bán tháo hàng đã cơ bản xử lý xong, sáng nay anh gọi cho Đồng đại khu báo cáo, kế tiếp đợi tổng công ty bắt được nhân chứng vật chứng vào lần giao hàng sau, rồi sẽ đưa ra quyết định trừng phạt với Nhà tiêu thụ và Hướng Vân Phong." Trần Kiêu cởi bao cát, bóp nắm tay cho lưu thông máu.
Lộ Nam tò mò: "Cho nên đúng là Hướng tổng à, ông ta vì cái gì?"
Trần Kiêu cũng lấy một tấm thảm yoga, ngồi xuống: "Vì tiền. Chu Điềm nói, Hướng Vân Phong đốt không ít tiền trên chiếu bạc."
Hai chữ đánh bạc, hại người rất nặng.
Mà nếp sống của Nguyên Xuyên quả thật không tốt lắm, lãnh đạo và nghiệp vụ viên đa phần đều thích chơi mạt chược.
Lộ Nam thở dài một hơi: "Bao giờ thông báo?"
"Đầu tháng sau, Nhà tiêu thụ xuất hàng cho ông ta sẽ bị phạt tiền, hủy bỏ tư cách gia hạn hợp đồng. Còn Hướng Vân Phong thì công ty sẽ phạt tiền và sa thải, sau đó thông báo trong ngành."
Lộ Nam gật đầu, không thông cảm chút nào: "Tính chất nghiêm trọng, nên thông báo trong ngành."
"Em đang nghĩ gì?" Trần Kiêu hỏi Lộ Nam.
"Em đang nghĩ, công ty nghiêm khắc điều tra việc bán tháo rượu Hài Hòa, vậy nên tiêu hóa tồn kho của thương mại Green thế nào? Cho dù thu hồi cũng phải giảm giá."
Trần Kiêu cười: "Em thật sự muốn xen vào à? Nói đùa mà thôi, anh cũng không cho rằng em thiếu nhân tình gì cả."
Lộ Nam nghiêm túc: "Em không nói đùa. Nếu anh nhất định không cần em trả ơn, vậy nghĩ thế này đi: em làm như vậy, khẳng định là bởi thấy có lợi."
Trần Kiêu còn định hỏi Lộ Nam cụ thể dự tính, Lộ Nam chỉ nói còn chưa xác định, không tiện khoe khoang.
Cô đứng lên, đẩy ra cửa phòng học: "Huấn luyện viên, làm giãn cơ thôi."
Hôm sau, họp sáng, Lộ Nam xin nghỉ thứ Bảy.
Đã vài ngày trôi qua sau khi thông báo chuyện mua phòng với mẹ, trong lúc này, mẹ Lộ hoàn toàn quên tiệt chuyện chiến tranh lạnh, chủ động gọi 3-4 cuộc điện thoại muốn hỏi rõ ràng tới tột cùng thế nào, nhưng đều bị Lộ Nam lấy cớ "chờ cuối tuần con về nhà gặp mặt nói chuyện".
Lộ Nam hi vọng thời gian này đầy đủ khiến mẹ cô tỉnh táo lên.
Nghỉ một ngày, quản lý nghiệp vụ cũng có thể phê chuẩn, nhưng - Lộ Nam chính mình là quản lý nghiệp vụ.
Cho nên tờ giấy xin nghỉ này vẫn cần đưa tới tay giám đốc Vương. (Giám đốc Vương quản lý công việc hàng ngày ở văn phòng, Trần Kiêu chỉ quản công việc liên quan tới rượu Kinh Điển)
Hôm nay giám đốc Vương hơi thất thần, nhưng rất nhanh chóng đồng ý cho Lộ Nam nghỉ.
Cầm tờ giấy có chữ ký của giám đốc Vương ra khỏi văn phòng, Lộ Nam chuẩn bị đưa cho Giang Hiểu Vân lưu lại.
Trên hành lang gặp phải Trần Kiêu, Lộ Nam nhường đường, đi sang bên phải.
Sát người mà qua, Trần Kiêu thoáng nhìn giấy xin phép nghỉ trong tay Lộ Nam.
...
Giấy xin nghỉ mặc dù là thứ Bảy, nhưng không ngại thứ Sáu mở họp sáng xong, tới Phi Tường điểm danh, cơm trưa Lộ Nam liền chuồn - cho dù đã nhận thức sự thật tàn khốc là không thể tiếp tục làm cá mặn nữa, nhưng dù sao cũng phải cho cô có cơ hội quẫy đuôi nha!
Lộ Nam dự tính tốt thời gian lái xe về, sau đó trước 4h chiều liền tới cổng một trường cấp 2.
Ngôi trường này có chế độ ký túc xá, mỗi tháng cho nghỉ 2 lần, mỗi lần nghỉ từ thứ Sáu thì đều cho tan học kha sớm.
Lộ Nam nhìn cổng trường, học sinh đi ra toàn bộ mặc đồng phục, khá tốn công phân biệt: "Lộ Dương! Chỗ này!"
"Chị, sao chị lại tới đây?" Lộ Dương vừa vào lớp 6 đeo kính, lưng đeo ba lô nặng trĩu: "Đây là xe mới của chị à?"
"Đúng, xe mới đấy. Chị xin nghỉ, còn không về mẹ sẽ giết tới Hải Lâm mất. Nhanh lên xe đi."
Lộ Dương ngồi vào ghế lái phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn: "Đáng lẽ một thời gian nữa chị hãy về, cuối tuần trước gọi về nhà, mẹ kêu chị cánh cứng rồi, bảo em không được bắt chước chị."
Lộ Nam nhìn thẳng phía trước, chú ý đường: "Có tỏ ra kỳ quái không? Có giận lây sang em không?"
"Còn bình thường, dù sao em nghe vào tai trái ra tai phải." Lộ Dương chỉ trả lời câu sau - bởi vì, mẹ tức giận là dễ thấy, căn bản không cần trả lời. Sau đó Lộ Dương không nín được, hỏi: "Cha... tái hôn rồi à?"
Việc này, mẹ Lộ sẽ nói với Lộ Nam, nhưng có lẽ sẽ không nói với con trai còn nhỏ tuổi, cho nên... "Em biết từ khi nào?" Lúc đợi đèn đỏ, Lộ Nam quay sang nhìn em trai, cậu bé nhíu mày.
Lộ Dương gật đầu: "À, hôm nghỉ quốc khánh, mẹ gọi điện ở phòng khách, mẹ cho rằng em đóng cửa phòng không nghe thấy, nhưng sau đó giọng mẹ to quá."
Lộ Nam nhẹ nhàng thở dài: "Không tái hôn, nhưng có con ngoài giá thú." Thay vì để em trai nghĩ ngợi lung tung, chi bằng nói chân tướng cho nó, nhóc con mặc dù kiệm lời, nhưng trong lòng có tính toán.
Lộ Dương cúi đầu, a một tiếng, dường như không biết nên nói gì.
Đèn xanh, Lộ Nam xoa tóc em trai: "Không sao, trời sập còn có chị. Nhiệm vụ hiện giờ của em chính là tập trung học hành, hiểu không?"
Lộ Nam mím môi, xấu hổ nói: "Kỳ thực em có thể chuyển sang trường công."
Lộ Nam hiểu: "Mẹ lại đề cập chuyện học phí của em?"
"Vâng." Lộ Dương ngại ngùng: "Quá đắt."
[Ta đã biết.] Lộ Nam cắn nhẹ quai hàm: "Không vội, đợi buổi tối, ba người chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế."
Lộ Dương luôn luôn tin phục chị gái hơn mình 10 tuổi, bèn đổi đề tài: "Chị, lần này chị về mấy ngày?"
"Chủ Nhật phải đi, đến lúc đó tiện đường chở em tới trường nhé?"
"Vâng." Thiếu niên mừng rỡ gật đầu, lại nói: "Nếu không tiện đường cũng không sao, xe bus chạy thẳng, rất tiện."
Lộ Nam cười, lại cảm thấy hơi tiếc nuối: "Ngốc thế, lúc về chị còn tiện đường đón em, lúc đi đương nhiên cũng thế."
"A, a." Lộ Dương ngoan ngoãn đáp lại.
Từ trường cấp 2 của Lộ Dương về nhà, đi xe bus phải hơn 1 tiếng, nhưng Lộ Nam lái xe chỉ tốn 20p.
Về nhà còn chưa tới 5h chiều.
Lộ Dương lấy chìa khóa mở cửa, nghe thấy động tĩnh, mẹ Lộ từ bếp đi ra, vừa đi vừa nói: "Hôm nay sao về sớm thế? Đi nhờ xe bạn học à?"
Nói xong mới nhìn thấy cô con gái đi đằng sau.
Mẹ Lộ biến sắc, thoạt đầu không biết nói gì, mấp máy môi, sau cùng đông cứng kêu: "Không nói sớm về hôm nào, mẹ không nấu cơm cho con."
"Không sao, buổi tối con hầu như không ăn cơm, ăn thức ăn là được."
"Con bị làm sao thế? Suốt ngày không ăn cơm. Giảm béo giảm béo, giảm béo có gì tốt chứ, mẹ bảo này, khỏe mạnh là quan trọng nhất! Nhịn đói giảm béo, sẽ đói ra bệnh khác đấy!" Mẹ Lộ nghe Lộ Nam nói vậy liền không thoải mái: "Cơm không đủ, hấp bánh bao hoa màu nhé, ăn không?"
Mặc dù không hề muốn ăn, nhưng Lộ Nam biết từ chối sẽ tương đương với chọc giận mẹ, bởi trọng điểm không phải bánh bao, mà đây là bậc thang mà mẹ cô đưa ra - có phải hơi mờ mịt không? Không sống lâu bên nhau còn lâu mới đoán ra hàm ý trong đó.
Thế là Lộ Nam trả lời: "Vâng ạ."
Lộ Dương đã đổi dép cho bà chị một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, sau đó nói: "Mẹ, con đi làm bài tập đã."
"Canh xương ống đun nóng, xào thêm hai món là xong, có mười mấy phút con cũng định giả vờ chăm chỉ, đi với chị ra ban công rút quần áo, rút chăn đi." Mẹ Lộ không quay đầu lại, nói.
Thế là hai chị em nghe lệnh làm việc.
Lộ Nam nhìn thấy ngoài ban công đang phơi gối và chăn của cô, phía trên còn tỏa hương ánh nắng.
Ăn tối, mẹ Lộ mấy lần định lên tiếng, nhưng thấy con gái và con trai đều chăm chú ăn cơm, cuối cùng vẫn quyết định ăn xong mới nói.
Cơm nước xong, Lộ Nam đứng dậy thuận tay thu dọn bát đĩa, mẹ Lộ vỗ rớt tay cô: "Lộ Dương, cho bát vào bồn rửa, rửa bằng nước nóng đi. Lộ Nam, con lại đây." Hiển nhiên vội vã muốn nói chuyện.
Lộ Nam lại bảo: "Bàn ăn lát nữa thu dọn cũng được. Em trai cũng ra phòng khách đi, em ấy cũng là một thành viên trong gia đình, hơn nữa học cấp 2 không còn bé bỏng gì, có một số việc nên nghe một chút."
Lộ Nam nhìn mẹ lại nhìn chị, cuối cùng quyết định nghe theo chị gái.
Mẹ Lộ bỗng thầm cảm giác quyền uy trong gia đình bị xâm phạm, nhưng lần này con gái trở về thật sự thay đổi quá nhiều, cả người tỏa ra khí thế khó hiểu, khiến bà ấy thoáng chốc chần chừ: con gái trịnh trọng như thế, rốt cuộc muốn nói chuyện lớn gì?
Ba người ngồi xuống phòng khách.
Một chiếc sofa ngồi 3 người, Lộ Nam và mẹ Lộ từng người ngồi một đầu, thiếu niên Lộ Dương thì ngồi chính giữa.
Yên tĩnh vài phút, mẹ Lộ mở miệng trước: "Nói đi, tự dưng dùng tới sổ hộ khẩu để làm gì."
[Cần chính là sự dễ kích động này.] Lộ Nam đứng lên, lấy túi tới, kéo khóa, lấy ra sổ hộ khẩu: "Đã dùng xong rồi, lần này con mang về trả cho a bà." Tiếp đến lại lấy ra 3 tờ giấy chứng nhận bất động sản, mở ra, đặt trên bàn trà.
Nền đỏ chữ vàng vô cùng bắt mắt.
Mẹ Lộ còn đang giả vờ bình tĩnh, vừa nhìn thấy liền hết giả vờ nổi.
Bà ấy quay sang nhìn Lộ Nam, đầy bụng nghi hoặc, khó tin đưa tay lấy, nhanh chóng mở ra xem từng cái: chứng nhận tài sản độc lập, chủ sở hữu Lộ Nam, địa chỉ toàn bộ ở Bách Hợp Viên, xx đường xx khu, thành phố Hải Lâm...
"Những bất động sản này là chuyện gì vậy? Con mua xổ số? Trúng thưởng rồi?" Đây là phản ứng đầu tiên của mẹ Lộ.
Lộ Nam mỉm cười, không đáp, sau đó lấy chìa khóa xe và tờ giấy chứng nhận đóng thuế.
Mẹ Lộ giật thái dương, quay lại hỏi con trai: "Hai đứa không phải gọi taxi về? Chị con chở con về?"
Lộ Dương gật đầu.
Nhận được đáp án khẳng định, mẹ Lộ hít sâu một hơi, mắng Lộ Nam: "Làm sao con dám một mình lái xe? Lấy bằng lái bao năm như vậy còn chưa từng chạm vào xe, lại dám một mình lên cao tốc?!"
Dưới thần sắc nghiêm nghị, hẳn cũng có sự quan tâm đi?
Vì thế, Lộ Nam thầm nhủ trong lòng: xem, bà ấy kỳ thực không phải không yêu ta. Chỉ là bà ấy đặt chữ hận lên trước chữ yêu.
Lộ Nam sờ mũi, đặt chìa khóa xe xuống: "Con lái chậm, rất ổn."
"Tốt nhất là thế!" Mẹ Lộ nói: "Còn có cái gì, lấy hết ra đi."
"Hết rồi, chỉ từng này thôi." Xét thấy mẹ phỏng đoán xuất phát từ thiện ý, với cô, mẹ biểu hiện như vậy đã đạt tiêu chuẩn. Lộ Nam cũng không úp mở: "Con có thể mua những thứ này, không phải do trúng xổ số, mà là mua cổ phiếu, kiếm lời từ thị trường chứng khoán."