Lộ Nam gật đầu, hài hước nhìn bộ dạng bận tâm của Toa Toa, cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ.
Dặn dò xong, Toa Toa lườm Lộ Nam: "Đừng cười ngọt như thế, gây chú ý! Cười nhẹ thôi."
Cô ấy và Lộ Nam cầm chén rượu đứng dậy, trên đường đi tới phía lãnh đạo còn treo nụ cười chuẩn công nghiệp.
Có lẽ so với mấy lần kính rượu trước, gương mặt Lộ Nam non hơn rất nhiều, lãnh đạo nhấp một ngụm rượu, hỏi một câu: "Cô bé này bao tuổi rồi?"
Giám đốc Vương cười nói: "Là nhân viên mới, vừa tốt nghiệp ĐH, còn cần rèn giũa ạ."
Lãnh đạo cũng biết việc này: "Tôi cũng nghe thấy động tác của công ty các cậu, mạnh tay thế, hai năm nay toàn bộ đều tuyển dụng sinh viên và nghiên cứu sinh."
"Công ty muốn chuyển hướng phát triển, lãnh đạo tập đoàn rất coi trọng nguồn nhân lực mới..." Hướng tổng đương nhiên sẽ không cho giám đốc Vương cơ hội nổi bật, tức khắc thản nhiên tiếp lời.
Lãnh đạo liền thảo luận chủ đề này, đây chính là thời điểm tốt để rời khỏi mà Phan Toa Toa nói, hai người họ gật đầu với các vị lãnh đạo, ngoan ngoãn tách ra.
Trên đường về chỗ, Phan Toa Toa nhẹ nhàng chạm vai cô một chút: "Không tồi nha, không liều lĩnh, không mất bình tĩnh, cậu đúng là lần đầu tiên tham gia trường hợp này ư?"
Lộ Nam suy nghĩ một lát: "Có tính lần đi tài trợ rượu cho hiệp hội Thư pháp với Vương Hiểu Tuyết không?"
"Ha ha, đương nhiên không tính. Hoàn toàn không cùng cấp bậc quan trọng hiểu không."
Lộ Nam thầm nhủ: [Cho dù tối nay tham dự toàn các vị chức cao quyền trọng trong quân đội, nhưng với những giám đốc Đoàn mua mới nhập chức như chúng ta mà nói lại là tài nguyên vượt cấp, tương đương với gân gà. Thứ nhất chúng ta không bắt được, thứ hai cho dù may mắn bắt được, cũng không thể liên lạc tình cảm; thứ ba cũng là quan trọng nhất, chỉ nhìn tối nay bày biện, liền biết sau này phương diện chính sách sẽ càng ngày càng hẹp lại. Chúng ta xã giao ở đây căn bản là không có hiệu quả.]
Đạo lý này, người từng trải đều hiểu, nhưng tân nhân lại không hiểu. Tân nhân nghe Hướng tổng giới thiệu tối nay tới tiệc tối có vị lãnh đạo nào nào nào của hạm đội hải quân (đều mang theo xx chữ, tương tự phẩm cấp trong trò chơi quân cờ), trong lòng họ đều hơi kích động, bình thường làm gì có cơ hội gặp đại lãnh đạo như thế, tức khắc có cảm giác hư vinh "công việc này thật cao thượng".
Chẳng hạn như Đổng Tuệ.
Lộ Nam nhìn Đổng Tuệ đi theo Chu Điềm, vẫn đảo quanh vị lãnh đạo nào đó, trong lòng thật không biết nói gì: ta trước kia lại bị thứ này hãm hại? Quả nhiên, ta thật là - đứa ngốc.
Một lát sau bắt đầu ca hát khiêu vũ, bầu không khí náo nhiệt lên, đèn cũng tắt hơn phân nửa.
Phan Toa Toa không biết bị ai gọi đi, Nghiêm Khải cũng bị kéo đi uống rượu.
Có người đi tới chạm ly với cô, màu da hơi ngăm, răng trắng tinh: "Lộ Nam, không biết cô nhớ tên tôi không, tôi tên Chu Lỗi."
Lộ Nam biết hắn ta, mặc kệ đời trước hay đời này (ví dụ như hôm đó chơi ma sói hắn rất ồn ào, Lộ Nam lần này có thời gian ngắm phản ứng mọi người, cho nên mới nhớ) cô đều thật sự căm ghét hắn.
Không muốn cho hắn có cơ hội ở riêng, nên chỉ giơ chén dính môi, bày ra điệu bộ không muốn nói chuyện. Chu Lỗi ngồi vài phút, cảm thấy không thú vị, liền rời khỏi.
Sau đó cũng có khác phái lần lượt lại đây làm quen với Lộ Nam, cô thả hai quả cà chua nhỏ vào chén rượu (chiếm thể tích, tỏ vẻ nhiều rượu), có ai tới thì nâng chén lễ phép cụng ly, sau đó nhấp ngụm nhỏ.
Lại lát sau, bên cạnh cô ngồi xuống một vị, nương ánh đèn leo lắt và tia sáng màn hình điện tử, là vị tham trưởng ban nãy hỏi tuổi cô.
Người đã ngồi xuống, Lộ Nam cũng không nên coi thường người ta: "Chào tham trưởng ạ, ngài vừa rồi hát "Bắn bia trở về" khí thế quá."
"Không đâu, không được như hồi trẻ, lúc đó giọng khỏe hơn nhiều."
Đổng Tuệ không biết từ lúc nào vây quanh tham trưởng, thấy vậy liền xen vào: "Trông ngài trẻ lắm, còn trẻ tuổi hơn cha tôi nữa."
Lộ Nam muốn đỡ trán - mặc dù đàn ông trung niên không mẫn cảm với tuổi tác như phụ nữ, nhưng hoàn cảnh này nhắc tới cha cô làm cái gì.
Lộ Nam không muốn giải vây thay cô ta, chỉ là không muốn làm lãnh đạo nghĩ rằng sinh viên mới vào làm ở Nguyên Xuyên đều là đứa ngốc, bèn phớt lờ cô ta: "Kỳ thực mấy hôm trước tôi vô tình thấy ngài trên TV, khi đó còn đang đoán ngài đại khái khoảng hơn 40 tuổi."
"A, trên TV ư?" Tham trưởng bỗng hứng thú.
"Kênh quân sự, mấy hôm trước chiếu, hạm đội ở nơi này xuyên qua eo biển GG tới vùng biển Thái Bình Dương tập huấn, khi đó ngài còn phát biểu động viên. Hôm nay lúc thấy ngài tôi còn không dám tin, sau đó Hướng tổng và giám đốc Vương giới thiệu mới xác nhận." Lộ Nam thật sự đã xem bản tin này - đời trước, đương nhiên, đời trước cô cũng dùng lời này làm lãnh đạo vừa lòng, lãnh đạo còn trước mặt giám đốc Vương và Hướng tổng khen ngợi cô hai câu. Có thể nhớ rõ như vậy là bởi đời này lại lần nữa xem chương trình quân sự này.
"Con gái còn xem bản tin quân đội ư."
Lộ Nam giãi bày thật lòng: "Không phải, lúc chuyển kênh bỗng nhìn thấy. Bởi vì thời đại học huấn luyện viên cũng xuất thân hạm đội nên xem vài lần - nói riêng với ngài chứ, lúc tập quân sự tôi đã cảm thấy quân trang hải quân vô cùng đẹp, đương nhiên, bản thân huấn luyện viên cũng rất ưu tú. Trông thấy ngài càng là khí độ bất phàm!"
Tham trưởng hiển nhiên bị chọc cười, lần này còn khen Lộ Nam nhiều vài câu so với đời trước.
Đổng Tuệ bị coi nhẹ triệt để, cố ngồi thêm vài phút, khó xử cười, nhưng không chịu rời đi.
Lộ Nam tự nhủ: ta này coi như đang bắt nạt thiếu nữ đi? Không tính nha, dù sao ai bảo cô ta lỡ miệng, ta đây coi như đang gián tiếp giúp đỡ còn gì.
Tham trưởng đương nhiên không thể chỉ ngồi cạnh Lộ Nam tán gẫu, người ta là đại lãnh đạo, chốc lát sau đã bị Hướng tổng lại đây kính rượu đưa sang vòng tròn khác.
Lộ Nam tựa lưng vào ghế sofa, tay niết chén, trong chén chỉ còn một lớp rượu, cà chua đã bị cô ném vào thùng rác lúc nâng chén với lãnh đạo.
Lại có người tới gần, Lộ Nam tức thì "chuyển trạng thái làm việc", ngồi thẳng người. Nhưng hiển nhiên, đối phương cũng không phải tới uống rượu...
"Anh Trần?" Lộ Nam hơi giật mình, chén rượu cô cầm trong tay bị Trần Kiêu thay thế, nhanh chóng đổ vào thùng rác, sau đó đổ nước khoáng vào.
Trần Kiêu nhét bình vào phía sau lưng ghế: "Ánh đèn tối, có mùi rượu là được rồi, người khác không thấy được." Phải, nếu chỗ sáng sủa, rất dễ phân biệt nước khoáng và rượu trắng, rượu trắng pha nước càng dễ dàng nhận thấy. Trần Kiêu hết sức tự nhiên làm xong, lại hỏi: "Lần trước cô biết đổi cho Dương tổng, sao hôm nay lại thành thật như vậy?"
[Đương nhiên bởi vì ta có bàn tay vàng, số rượu này căn bản không chui vào bụng.] Cơ mà Lộ Nam vẫn biết ơn ý tốt của Trần Kiêu, giơ chén, chỉ chạm không uống: "Cảm ơn anh Trần."
"Có hề gì, dù sao say xe say sóng nghiêm trọng tới trình độ kia, cuộc đời này tôi cũng chưa thấy." Trần Kiêu cười, thoáng nhìn Đổng Tuệ đang hát song ca với Hướng tổng, ngoái lại hỏi cô: "Cô không hát sao?"
Lộ Nam lắc đầu: "Hát xong sẽ lại bị "trao thưởng" (kính rượu), vì ngày mai thuận lợi rời thuyền, tôi phải giữ sức."
Trần Kiêu lắc chén rượu, gật đầu: "Cũng đúng."
Cũng không biết anh ta ý chỉ cái gì.
Phan Toa Toa cuối cùng rảnh rỗi trượt về, thở dài một hơi, đặt mông ngồi phía còn lại của Lộ Nam: "Hai người nói chuyện gì vậy?"
"Anh Trần hỏi tớ sao không hát."
"Đừng gọi anh Trần, tớ biết cậu cảm thấy gọi anh Kiêu quá thân mật, nhưng cậu xem, cả văn phòng đều gọi thế, cậu gọi anh Trần mới là đặc biệt nha." Phan Toa Toa cắm một miếng dưa hấu ra khỏi đĩa: "Nhưng anh Kiêu hát hay lắm, Nam Nam, cậu chưa nghe bao giờ đúng không?"
[Thực ra, đã từng nghe qua.]
Lộ Nam phụ họa Toa Toa: lắc đầu.
Toa Toa liền càng phấn chấn: "Anh Kiêu, lát nữa hát một bài?"
Trần Kiêu bất đắc dĩ cười: "Hôm nay là sân nhà của lãnh đạo, tôi lên bêu xấu làm chi."
"Hát đi, sau này tôi chuyển đi rồi, muốn nghe cũng không cơ hội." Toa Toa tiếc nuối nói.