Trần Kiêu kinh ngạc: "Anh cho rằng em sẽ vì cái tên họ Tống kia nói về chuyện Lệnh Dương mà có ý kiến với Macklin."
Dù sao chuyện này Macklin nhất định biết, nhưng buổi chiều không nhắc nhở anh và Lộ Nam.
"Đùa chắc. Bọn họ làm nghề này, thời gian và tin tức tương ứng với tiền tài, chiều nay chúng ta có thể nghe ông ấy phân tích giá cả thị trường về hàng tiêu dùng nhanh ở Tây Mỹ dài nửa tiếng, đã là chuyện bao người trong ngành chỉ có thể gặp không thể cầu rồi. Anh quen biết Macklin lâu như vậy, hiểu rõ ông ấy là người thế nào hơn em."
Trần Kiêu quả nhiên bật cười, tán thưởng: "Em biết không ít, Macklin thu tiền theo tiếng không thấp. Lộ tổng dự định mời ông ấy, quyết đoán lắm."
Lộ Nam lườm xéo anh một cái: "Con cái được bao bọc quá thì khó trưởng thành. Chúng ta bỏ tiền, Macklin sẽ phải thực hiện nghĩa vụ biết gì nói đó."
Nghĩ tới đây, cô chọc vào cánh tay Trần Kiêu: "Hôm nay túi nhỏ, em không đựng được tablet, anh đưa tablet cho em mượn một chút."
Trần Kiêu ngồi im không cử động: "Chuyện công việc mai lại làm, nó không chạy được. Bây giờ, chúng ta nên nói tới cái này."
Anh lắc chiếc danh thiếp trong tay: "Đây, chính là hiệu quả mà em muốn đạt được khi nhắc tới thân phận của anh?"
Lộ Nam có phần đuối lý: "Lúc đó em buột miệng thôi, không nghĩ nhiều như vậy."
Trần Kiêu vo tấm card ném xuống chân: "Buột miệng?"
Em cảm thấy anh tin sao?
"Được rồi, em cố tình, cố tình ám chỉ cho họ." Lộ Nam hoàn toàn mặc kệ số mệnh tờ giấy, cô chỉ chột dạ 3s mà thôi, không hơn được nữa.
"Nam Nam." Trần Kiêu bất đắc dĩ: "Em biết rõ, càng nói như vậy, 3 người Trung Tập tối nay sẽ càng nghĩ lệch lạc. Bọn họ sẽ cảm thấy, em có thể ngồi lên vị trí hiện tại, dựa vào..." Dựa vào quan hệ nam nữ với anh.
Mấy chữ sau, Trần Kiêu hoàn toàn không thể thốt ra lời.
Anh nhịn 3 năm không dám làm bất cứ hành động gì, không dám biểu lộ gì, chỉ nghĩ tới việc những kẻ khác sẽ hiểu lầm Nam Nam như vậy đã tức giận không nhẹ - nhưng, lúc này là cô chủ động làm người khác lạc đường.
Khiến cho Trần Kiêu một bụng tức không trút ra được.
Lộ Nam ấn tay Trần Kiêu: "Chỉ có như vậy, bọn họ mới coi thường em. Tới lúc lấy được bằng chứng Trung Tập bán tháo hàng, em giả vờ nổi giận một trận, hợp lý chấm dứt hợp tác. Tưởng tổng không biết gì về tính cách em, Tống tổng lâu rồi không gặp em, phong cách làm việc của em cường thế hơn 3 năm trước cũng dễ hiểu, bọn họ suy đoán tính cách em, mặc dù sẽ cảm thấy đáng tiếc, nhưng sẽ không níu kéo hợp tác."
Bao gồm những câu nói khí thế của cô tối nay, đều là xây dựng hình tưởng giả dối theo hướng khi xử lý chuyện trọng đại trong công ty thì sẽ hành động theo cảm tính một chút.
"Nhưng đã có "quả bom" lấy tiêu thụ rượu trắng để rửa tiền, vẫn nên phát nổ sớm thì hơn, miễn cho định mức ngày càng nhiều, dẫn tới dư luận chú ý." Lộ Nam hết sức lương thiện nói: "Nếu Trung Tập không chỉ xuất khẩu rượu Nguyên Xuyên, như vậy Nguyên Xuyên xen lẫn trong các nhãn hiệu khác, cũng không tính quá nổi bật, hơn nữa lúc đó chúng ta đã ngừng hẳn hợp tác, thoát khỏi chuyện này."
Trần Kiêu thở dài một hơi, cầm tay Lộ Nam: "Chỉ một lần này. Hơn nữa, chuyện cáo trạng để anh làm."
"Ừ." Đây là chuyện nhỏ không quan trọng, Trần Kiêu muốn thì cứ để anh làm.
Hai người coi như thống nhất ý kiến.
Lộ Nam gối đầu lên vai Trần Kiêu, chọc vào ngực anh: "Đưa tablet cho em, không phải công việc, em muốn chơi bảo vệ củ cải."
"Chơi game trong xe không tốt cho thị lực." Trần Kiêu từ chối.
Lộ Nam nhướn mày: hử? Không cắn một cái, anh không biết vì sao hoa lại đỏ hả!
...
Tới khách sạn, trợ lý Địch hạ cửa kính xuống, chỉ thấy hàng sau 2 boss ngồi cách nhau một khoảng, từng người nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề tiếp xúc ánh mắt, càng khỏi bàn tới nói chuyện.
Lý Thanh có phần lo lắng: Trần tổng và Lộ tổng bây giờ không ai để ý ai, cũng không biết ban nãy hai người bọn họ trò chuyện thế nào. Chẳng lẽ bất đồng ý kiến? Ôi, Trần tổng dù sao cũng là con trai Chủ tịch, Lộ tổng với anh ấy cũng cường thế, thật khiến người khác lo lắng.
Cô ấy lo lắng có phần dư thừa, bởi vì nhân viên trực cửa khách sạn mở hàng sau xe ra, Trần tổng vừa xuống xe đã hết sức tự nhiên xoay người lại, tay cản trần xe kẻo Lộ tổng đụng phải.
Trợ lý Địch liếc Lý Thanh: tôi đã bảo mà, không có việc gì.
Lý Thanh nửa tin nửa ngờ.
Sau đó, bọn họ muốn đỡ boss từng người về phòng, Lộ Nam nói với Lý Thanh: "Buổi tối tôi uống không nhiều, không cần chăm sóc tôi, cô nghỉ ngơi đi."
Trần Kiêu uống hơi nhiều, nhưng không uống hỗn hợp rượu, cho nên cũng không sao: "Cậu cũng nghỉ ngơi đi."
Khi thang máy chỉ còn hai người họ, Lộ Nam phì cười: "Em dám cam đoan, ban nãy Lý Thanh ngó anh vài lần, cô ấy nhất định cho rằng chúng ta tranh chấp ở ghế sau."
Trần Kiêu sờ đôi tai vẫn đang nóng lên: "...Ừ, tranh chấp quyết liệt."
Bọn họ chúc ngủ ngon lẫn nhau ở cửa phòng, Lộ Nam vào phòng, đặt túi xách xuống, mới nhớ tới danh thiếp cá nhân mà cô nhận được đã bị vo thành giấy rác, Trần Kiêu lúc xuống xe còn không quên nhặt nó lên từ dưới chân, ném thẳng vào thùng rác.
[Giỏi lắm, coi thường năng lực ghi nhớ của ai thế?] Cho dù vẫn nhớ kỹ dãy số 11 số, nhưng cô cũng không vội vàng liên lạc họ Tưởng, chỉ lưu điện thoại của hắn ta vào danh bạ để đề phòng lúc cần.
...
Hôm sau Trần Kiêu và Lộ Nam lại tới cửa hàng trưng bày của Trung Tập, nơi đây bố trí so với hôm qua vừa mắt hơn chút, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên một lần nữa trở lại vị trí trung tâm, poster quảng cáo cũng đổi thành quý thứ 3, đủ có thể chứng minh, Nhà tiêu thụ này quả thật không muốn ngừng hợp tác.
Hôm nay Tưởng tổng và Tống tổng đều không ở cửa hàng, nhưng có Tiểu Tô.
Tiểu Tô xin lỗi, nói 2 lãnh đạo công ty tạm thời có việc, lát nữa mới tới.
"Không sao, chúng tôi cũng tiện đường đi dạo, nếu hôm nay không gặp được, về nước gặp lại cũng không sao." Lộ Nam thản nhiên nói.
[Không phải ta sĩ diện, ta đánh cuộc, ta và Trần Kiêu nếu kêu phải đi, trong vòng nửa tiếng, họ Tống sẽ xuất hiện.]
Trước kia Tiểu Tô đã cảm thấy rất khó đoán được Lộ Nam đang nghĩ gì, bây giờ càng cảm thấy cô ta ngoài tính khí nóng nảy hơn, thì vui giận càng khó cân nhắc.
Nhưng Tiểu Tô nghĩ: không thấy vẻ giả vờ thanh cao trên người Lộ Nam nữa.
"Trần tổng, tôi và Lộ tổng hôm qua không thể tâm sự tử tế, không biết ngài có thể giúp đỡ?" Tiểu Tô cười thăm dò.
Trần Kiêu liếc nhìn Lộ Nam: "Hai người trò chuyện đi." Nói rồi đứng dậy ra khỏi phòng tiếp khách nhỏ.
Lộ Nam không cảm thấy cô có tình nghĩa bạn học sâu nặng gì với Tiểu Tô, cho dù có vài phần, thì cũng tan biến vì câu "đạo bất đồng khó lòng hợp tác".
Tiểu Tô rót cho Lộ Nam một chén trà, nói nhỏ: "Lộ Nam, tôi rất hâm mộ cô."
Lộ Nam cảm thấy câu này sao mà quen tai thế. Đại để tất cả những người sống không như ý đều sẽ lấy câu này làm dạo đầu.
Nhưng những kẻ nói câu này trước giờ đều không ngẫm xem, Lộ Nam rốt cuộc đã phải nỗ lực bao nhiêu.
Lộ Nam khách sáo nói: "Cô hiện tại cũng không tồi."
"Tống tổng là Bá Nhạc của tôi, mấy năm nay theo ông ấy tôi học được rất nhiều." Tiểu Tô cười thản nhiên: "Gia cảnh cô tốt, lúc thực tập không cần sống dựa vào tiền lương, bất luận thuê nhà hay ăn cơm, mua quần áo, tôi và cô tiêu pha không ở cùng cấp bậc, cô tự nhiên không coi trọng lời mời chào của Tống tổng."
Lộ Nam cụp mắt: lại là một kẻ ta nghèo ta có lý.
Cô đương nhiên sẽ không tranh luận với Tiểu Tô, nói gì mà "Tôi hồi đó cũng bận tâm tới tình hình kinh tế của cô. Lúc cùng nhau ăn cơm lựa chọn cửa tiệm chia đều đều chỉ có vài ba chục tệ một bữa", bởi vì những việc nhỏ này đều không quan trọng - vĩnh viễn đừng cố gắng đánh thức kẻ giả vờ ngủ, bọn họ chỉ muốn nhớ những gì họ thích.
Tiểu Tô chơi trò cảm tình, nhưng không thuần túy, xen lẫn cảm giác ghen tị khắc chế.
Lộ Nam chỉ thỉnh thoảng mỉm cười mấy lần, mang vẻ mặt kiêu căng phù hợp hình tượng.
"Như vậy, hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ." Tiểu Tô đại khái cũng không diễn được nữa, kết thúc trò chuyện, vươn tay về phía Lộ Nam.
Lộ Nam vươn tay phải: "Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp nhân viên liên lạc với cô." Ngụ ý, cô và tôi không cùng level.
A, phải rồi, lúc cô bay từ Malaysia tới Singapore, trên chuyến bay đặt một chiếc đồng hồ khác, cái cũ cất đi, bây giờ trên cổ tay là một chiếc đồng hồ da thật màu đỏ mận trông xa xỉ, mặt đồng hồ hình hoa hồng vàng khảm kim cương, không đắt, chừng 170-180 nghìn tệ mà thôi.
Tiểu Tô nhìn lướt qua đôi tay Lộ Nam, cười miễn cưỡng.
"Ôn chuyện xong rồi?" Trần Kiêu nói với Lộ Nam: "Nếu Tống tổng không ở đây, vậy chúng ta đi thôi."
Lộ Nam ngoan ngoãn đồng ý cầm túi xách lên.
Ra cửa, Trần Kiêu cười nói: "Lộ tổng, còn muốn diễn nữa à?"
Lộ Nam đứng ở cửa xe đợi Trần Kiêu mở cửa: "Em không tỏ ra ngang ngược, đều thấy có lỗi với phỏng đoán của họ."
Chốc lát sau, điện thoại tạ lỗi của Tống tổng quả nhiên tới, Lộ Nam đối phó vài câu, cắt đứt điện thoại.
Bọn họ kế tiếp rất bận, ai rảnh chú ý tới đối tượng sắp kết thúc hợp tác?
Buổi chiều hẹn Macklin, Trần Kiêu ngồi cạnh không nói câu nào, để bạn gái và cha dượng tiến hành đàm phán, cuối cùng, bạn gái trả cho cha dượng phí cố vấn kếch xù, tương tự, ông ấy cũng phải phục vụ sâu rộng, nhiều phương diện.
"Hợp tác vui vẻ." Lộ Nam vui sướng bắt tay với ông ấy.
Nhóm Trần Kiêu Lộ Nam cuối cùng nán lại Mỹ 4 ngày, sau đó dựa theo hành trình tới các nước khác.
Lúc này, Lộ Nam chính thức cùng người nhà mỗi người một ngả.
Lúc tách ra, Lộ Nam bảo em trai: "Em nhập học cấp 3 chị không đi được, cho em lì xì chắc cũng sẽ bị mẹ "giữ lại", vậy cho em 500 tệ làm tiêu vặt hàng ngày."
Lộ Dương ngoan ngoãn cảm ơn bà chị.
Hoàng nữ sĩ do dự định nói gì, nhưng cảm thấy hôm đó giáo dục "ô nhỏ" đã đủ rồi, sau cùng chỉ dặn dò: "Lúc xã giao làm việc uống ít thôi, ảnh hưởng tới sức khỏe lắm."
"Con biết rồi. Mọi người chơi vui vẻ nhé." Lộ Nam ôm bà, ôm em trai, ôm mẹ ruột dưới ánh mắt giả vờ không để ý của Hoàng nữ sĩ.
...
Nhà tiêu thụ ở các nước khác phối hợp cao, không có chuyện chó má vớ vẩn như ở Mỹ, nhóm Nguyên Xuyên tới thăm rất thuận lợi.
Trong lúc này, đại khái là Tưởng tổng không chờ được Lộ Nam gọi cho hắn, thế là thông qua Tống tổng, xin kết bạn với Lộ Nam.