Trong số những thủ hạ hiện có, ai sẽ động tâm vì hứa hẹn của Lương?
Cafe còn chưa uống xong, Lộ Nam trong lòng đã có suy đoán - Bành Thắng Nguyên có khả năng lớn hơn Lưu Tử Hằng.
Trừ những người phát điên không thể dùng lẽ thường phán đoán, đại đa phần mọi người làm việc đều chú ý tới động cơ.
Phân tích tỉ mỉ động cơ Lương Hi Minh làm việc, nhiều nhất chỉ muốn khiến Lộ Nam hoặc là khiến ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa xảy ra chút sơ sót, không giành nổi bật với rượu Kinh Điển và bản thân anh ta ở BK.
Tóm lại, kết hợp với biểu hiện bình thường của Lương Hi Minh, Lộ Nam biết rõ, cái này chỉ là "mâu thuẫn nội bộ trong nhân dân", việc này, quan trọng nhưng không khẩn cấp.
[Đề phòng Lương Hi Minh không phải việc khó khăn, nếu anh ta thật sự xảo quyệt, sẽ không sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Lý Hạo Bạch.]
[Mà thủ hạ của ta, tính đi tính lại cũng chỉ có 7 người, loại bỏ mấy người không có khả năng, nhìn thẳng mục tiêu, sẽ không cần lo lắng anh ta/ cô ta sẽ gây phiền phức cho kế hoạch của mình.]
Lộ Nam đương nhiên tự tin, nếu không mười mấy năm qua (cộng cả 2 đời) cô sống vô dụng chắc.
Cô thầm nhủ: quan trọng nhất hiện tại, vẫn là Lý Hạo Bạch.
Mọi việc đều coi trọng bằng chứng.
Khách quan mà nói, bây giờ Lý Hạo Bạch muốn nghỉ việc nhưng còn chưa nghỉ, vấn đề kinh tế nghiêm trọng hơn vấn đề tiếp xúc với Lệnh Dương. Dù sao vế trước là rõ ràng vi phạm pháp luật quốc gia và quy định công ty, vế sau chỉ là mấy chữ không xác định "tiếp xúc, có thể nhảy việc".
Lộ Nam hỏi Cừu Siêu Quần: "Điều tra rõ sổ sách anh ta báo lên chưa?"
"Mấy năm trước thì hơi khó, nhưng 2 năm gần đây anh ta to gan hơn, phía Nhà tiêu thụ cũng âm thầm có ý kiến, chỉ là em biết đấy, anh ta dù sao cũng tới từ tỉnh Xuyên, sống ở BK nhiều năm, cho nên..." Cừu Siêu Quần nhếch mép, đưa cho Lộ Nam ánh mắt ngầm hiểu không nói.
Lộ Nam hiểu ngầm: "Cho nên... Nhà tiêu thụ của Nan Đắc Hồ Đồ phần lớn tuân theo nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, nhẫn nhịn."
Cừu Siêu Quần chậc lưỡi: "Anh còn chưa nói rõ, sao em đoán ra?"
"Có thể ổn định lâu dài kiếm tiền hơn nữa kiếm được còn không ít, ngoại trừ bán tháo hàng tới thị trường khác, chỉ còn khả năng cao là "kiếm tiền chênh lệch thuế"."
Cừu Siêu Quần "ôi ôi" hai tiếng: "Trò mèo chỉ xảy ra ở những thị trường trọng điểm này mà em cũng biết, em gái còn có cái gì không biết không. Em hiểu hết, làm cho người một lòng muốn tạo tấm gương tiền bối tốt như anh không có cảm giác thành tựu gì cả."
Anh ta đương nhiên nói đùa, tiếp xúc gần 1 tháng, Cừu Siêu Quần biết Lộ Nam vì chuẩn bị cho Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, những hoạt động kế tiếp của Diễn đàn tơ lụa mà bận rộn thế nào, anh ta nói vậy, kỳ thực là không muốn cô ấy phân tâm vì những việc vặt không mấy liên quan mà thôi.
Lý Hạo Bạch có vấn đề gì về phương diện kinh tế?
Anh ta thông qua việc trợ giúp Nhà tiêu thụ mở hóa đơn, kiếm tiền chênh lệch thuế.
Giả thiết mở một tờ hóa đơn % thuế là 1% hoặc 1.5% (hóa đơn tăng giá trị tài sản % thuế sẽ cao hơn chút), Lý Hạo Bạch hoàn toàn có thể nói dối thành 2%, khoản chênh lệch anh ta cho vào túi riêng.
% quả thật rất nhỏ, nhưng số lượng khi viết hóa đơn lớn nha. Hóa đơn 10 triệu, 1% chênh lệch chính là 100 nghìn tệ.
Vì sao Cừu Siêu Quần nói hành vi này chỉ xảy ra ở những thị trường trọng điểm?
Đầu tiên, lúc Nhà tiêu thụ ký hợp đồng với Nguyên Xuyên, mỗi một khoản tiền hàng đi ra từ tài khoản công, đều có thể thu được hóa đơn tương ứng; nhưng khi xuất hàng cho Nhà tiêu thụ theo đợt, Nhà tiêu thụ trung gian, khách hàng bán lẻ, không phải mỗi một đơn hàng đều có hóa đơn đính kèm.
Kế đến, với thị trường quy mô nhỏ như Hải Lâm hoặc Hoa An, những thị trường hoang mạc rượu trắng này, Nhà tiêu thụ cỡ 10 triệu hiếm hoi, Nhà tiêu thụ phần lớn có thể tự giải quyết vấn đề hóa đơn.
Quan trọng hơn, xưởng và Nhà tiêu thụ là lẫn nhau lựa chọn, lẫn nhau hạn chế, trong những tỉnh không khí rượu trắng bình thường, phía xưởng thường là bên yếu thế hơn, trong những tỉnh không khí rượu trắng nồng đậm, như Đại khu Tây Nam có trụ sở công ty, BK và Đại khu Tây Bắc, thì phía xưởng thế mạnh hơn. Cụ thể còn phải xem loại rượu, phẩm chất và kênh phân phối, trong Nguyên Xuyên thì, về cơ bản tình hình này không xảy ra ở rượu Hài Hòa, rượu Hài Hòa tính trên cả nước chưa từng cường thế lúc nào cả. (Lộ Nam: nghe mà chua xót).
Nhìn tới đây, khẳng định có người sẽ hỏi, Nhà tiêu thụ phần lớn là người có tiền, có nhân mạch ở bản địa, bọn họ có thể tự giải quyết vấn đề hóa đơn nha.
Quả thật là thế.
Nhưng từ 3 điều trên, xưởng và Nhà tiêu thụ có quan hệ "gió đông và gió tây" - cấp bậc giám đốc thành phố trong Nguyên Xuyên đã có quyền xét duyệt tài liệu hạch toán kinh phí mà Nhà tiêu thụ đưa ra, nếu cố tình khó xử mấy lần, phía Nhà tiêu thụ cũng sẽ hiểu rốt cuộc có ý gì: có lẽ, nên nhường chút lợi ích.
"Nói thật, chuyện kiểu này không hề hiếm thấy. Đặc biệt với thị trường BK mỗi năm lượng tiêu thụ tính bằng trăm triệu tệ, giám đốc / Tổng giám đốc vét chút lợi ích, trụ sở đều coi như không thấy. Nước quá trong ắt không có cá." Cừu Siêu Quần không ngạc nhiên: "Lão Lý thuộc về dạng quá tham lam."
Lộ Nam không tán thành với cách nói của Cừu Siêu Quần. Có lẽ tình hình này thường thấy trong ngành rượu trắng, tuy nhiên cô luôn cho rằng quân tử thích tiền thủ chi hữu đạo, những phương thức kiếm tiền dẫm lên "giới hạn" này sẽ khiến người khác coi thường.
Cô dần hiểu, vì sao đời trước có nhiều người mắng Trần Kiêu tâm đen (thủ đoạn độc ác).
Bởi vì bây giờ trong Nguyên Xuyên, ngay cả Cừu Siêu Quần - một người chính trực không thiếu tiền đều không nhận thấy rằng hành vi của Lý Hạo Bạch không những trái quy định công ty còn trái quy định pháp luật!
[Cho nên, sau này Trần Kiêu có quyết tâm và dũng khí lớn thế nào, mới từng bước một tiêu diệt những quy tắc ngầm hiện hữu trong ngành nghề này?]
Nghĩ tới đây, Lộ Nam cảm thấy đời trước cô quả thật hiểu biết hạn hẹp về anh ta.
"Muốn lấy bằng chứng từ chỗ Lý Hạo Bạch không khó, với tính cách anh ta, mấy năm nay hóa đơn ra vào phỏng chừng đều dán vào sổ." Cừu Siêu Quần phân tích: "Nhưng làm thế nào mới lấy được bằng chứng này - chậc, phải có lý do chính đáng để kiểm tra máy tính trong văn phòng anh ta và di động mới được, để anh nghĩ xem..."
Lộ Nam gật đầu, đây không phải chuyện hiếm lạ, dù sao trong tin tức đã chiếu rất nhiều lần rồi, những tên tham quan xuống ngựa rất thích ghi chép lại bút ký nhận hối lộ mà.
Đêm đó, cô chủ động gọi cho Trần Kiêu.
"Sao, hôm nay không vội à?" Cuộc điện thoại này sớm hơn mấy tiếng so với thời gian thường ngày mà bọn họ ngầm ăn ý, để tránh đối phương có xã giao.
Cô bận, anh cũng bận.
Cho nên bọn họ liên lạc cũng không thường xuyên, Trần Kiêu rất quý trọng mỗi một lần trò chuyện và cơ hội gặp mặt, còn phải giữ vững lý trí trong lúc này, bởi vì cô gái anh ấy thích hiển nhiên coi trọng công việc hơn.
Anh hiểu cô, hơn nữa tôn trọng cô.
Lộ Nam cười nhẹ, không trả lời câu này, ngược lại nói: "Em gửi cho anh một chiếc máy chơi game, xem đánh giá rất ổn."
"Hả?" Trần Kiêu ngẩn ra.
[Cho nên, nếu có áp lực lớn, thì xả stress bằng nó nhé.]
Đây là lời Lộ Nam không nói ra miệng, nhưng Trần Kiêu lập tức lĩnh ngộ tại sao không phải dịp đặc biệt cô lại bỗng nhiên tặng quà.
Trần Kiêu nói khẽ qua điện thoại: "Tốt, anh sẽ chơi."
Đại khái, đây là sự ăn ý của họ.
...
28/4, không phải một ngày tốt lành gì với công ty Nguyên Xuyên.
Ngày này, đối thủ Lệnh Dương của Nguyên Xuyên ký thỏa thuận hợp tác sâu rộng với công ty Mỹ Lâm, ý đồ đưa rượu Lệnh Dương ra khỏi biên giới, bán ra toàn cầu.
Ngành rượu trắng nói lớn thì cũng không lớn, 2 năm nay Nguyên Xuyên mở một con đường mới, xuất khẩu quy mô nhỏ đạt được thành tích không tệ, ngoại trừ Quốc tửu, những xưởng rượu trắng khác cũng hâm mộ.
Nhưng! Chuyện thật kỳ quái, bọn họ cũng không phải không mời chuyên gia phân tích số liệu, còn bỏ nhiều tiền mời nhân viên liên quan phân tích thị trường hải ngoại... hiệu quả thì, tới nay còn chưa thành công bắt chước và vượt qua được Nguyên Xuyên, chỉ có thể đi theo rượu Nguyên Xuyên ăn canh ở những quốc gia và khu vực đã bố cục thị trường, có tính là một kiểu thành quả không?
Vốn dĩ mọi người cho rằng, xuất khẩu rượu trắng chỉ có thể làm nhỏ lẻ như vậy, ai ngờ, hôm nay Lệnh Dương đột nhiên khiến mọi người nhìn thấy một khả năng khác!
Hóa ra, rượu trắng còn có đường tắt như vậy!
Trần Kiêu biết tin tức từ sớm, hơn nữa từ giờ khắc này, số di động, số máy bàn của anh ta, điện thoại của trợ lý một khắc không ngừng vang lên.
Khó khăn lắm mới dừng lại một chút, trợ lý Địch dè dặt hỏi: "Trần tổng, phía Chủ tịch..." Cần thông báo không?
Mặc dù Chủ tịch đang tĩnh dưỡng, nhưng trong ngành nổ ra tin lớn thế này, không thể giấu ông ấy.
"Để tôi gọi điện thoại." Lúc thế này không thể vì tốt cho ông ấy mà che giấu được, thay vì để cha biết chuyện từ miệng người khác, chi bằng chính mình nói cho ông ấy nghe.
May mà, bởi vì lúc trước được Lộ Nam nhắc nhở, Trần Kiêu tháng trước cũng đã nói sơ qua cho cha nghe.
Điện thoại bắt máy, Chủ tịch Thẩm không hề bất ngờ với chuyện con trai nói, ông ấy bây giờ phát âm còn không rõ, nhưng thong thả kiên định nói: "Mặc kệ họ, Nguyên Xuyên phải dựa theo nhịp điệu của riêng mình bố cục và phát triển thị trường hải ngoại, đây là cha nói, đây là cha nói, cho nên HĐQT và lãnh đạo cấp cao trong công ty nếu muốn lấy đó làm cớ gây khó dễ cho con, con bảo họ tới tìm cha."
"Cha, không sao, con nghĩ con còn ứng phó được."
Xét thấy Lệnh Dương làm ra động tĩnh lớn, lãnh đạo cấp cao trong trụ sở Nguyên Xuyên bắt đầu tập trung điên cuồng mở họp, đại khái nội dung là: "sói tới rồi", chúng ta nên ứng đối thế nào.
Tổng giám đốc ban Tài nguyên nhân lực nói: "Thị trường cả nước phản hồi, thời gian gần đây, có một số giám đốc thành phố và quản lý cấp trung trong trụ sở nhận được tin nhắn mời gọi chuyển việc. Mặc dù hiện giờ không nhiều người muốn nghỉ việc, nhưng chuyện phải vẫn phải đặc biệt chú ý."
Hạ tổng, lão Đại công ty tiêu thụ rượu nghe vậy gật đầu, ông ấy dẫn đầu khẳng định mấy năm trước Trần Kiêu hoàn thiện thỏa thuận cạnh nghiệp cho cấp bậc lãnh đạo trung cao tầng.
Lời này vừa ra, mọi người đều nhớ tới - khi đó mọi người cảm thấy thái tử gia mới về trụ sở quá nóng lòng biểu hiện, hành vi này giống như chuyện bé xé ra to.
Bây giờ xem ra, lúc trước Trần Kiêu kiên trì mới là đúng!