Lộ Nam gật đầu: "Là Hà Đào. Nhân viên lâu năm trong Nguyên Xuyên chúng ta, làm việc lâu ở BK, hiểu thị trường, lại là người tỉnh Xuyên, đưa anh khảo sát thị trường quá thích hợp."
Cừu Siêu Quần đã nghe từ chỗ Trần Kiêu rằng thuộc hạ của Lộ Nam đều là "dưa vẹo táo nứt", anh ta cười bất đắc dĩ, sắc bén hỏi: "Chắc là cần anh siết chặt kẻ lười biếng chứ gì?"
"Ngài nói gì vậy, tôi là loại người đó sao?" Lộ Nam cũng cười: "Quản lý Hà nghe thấy nhiệm vụ này, vui vẻ lắm đấy."
Nghiêm Quan Thành lái xe đằng trước im lặng, chuyên chú nhìn đường.
Cừu Siêu Quần đến BK, với Lộ Nam mà nói là vui mừng nhiều mặt, nhiều tiện lợi ngoại trừ công việc.
Cô còn có thể ném Hà Đào cho anh Cừu, so với suy nghĩ muốn dùng cách dạy dỗ Hoàng Đạt Phương năm đó tự mình mang Hà Đào chạy thị trường thoải mái hơn nhiều.
[Người mà, nếu có thể lười biếng, vậy tiết kiệm chút sức lực, dù sao ta cũng rất bận.] Lộ Nam không hề chột dạ nghĩ.
Hai người họ tuổi tác xêm xêm, lại đều là đàn ông, đều tới từ tỉnh Xuyên, mặc dù họ giữ chức vụ khác nhau trong Nguyên Xuyên, nhưng chia sẻ mấy điếu thuốc, chơi mạt chược vài lần, sẽ mau chóng quen thuộc với nhau.
Đến lúc đó, Hà Đào không những có thể đưa Cừu Siêu Quần đi hiểu biết thị trường BK - mặc dù điểm này cũng không chính xác lắm, anh trai này phỏng chừng mấy năm nay chưa từng chạy thị trường.
Quan trọng hơn, còn có thể kể lại tình hình văn phòng BK mấy năm nay rốt cuộc thế nào, nước sâu thì sâu ở đâu - vì sao trước kia có rất nhiều giám đốc rượu Hài Hòa phần lớn không "chết già" ở đây.
Lộ Nam hiểu ra một đạo lý từ sớm: đừng xem thường những cao thủ sờ cá trong công ty, đặc biệt là đám lọc lõi có thể duy trì tình trạng này dài hạn.
Giống như tiểu nhân cũng có thể làm lãnh đạo, cũng bởi vì họ có bản lĩnh xấu xa hơn người, đám lọc lõi có thể sờ cá dài hạn hoặc có bối cảnh mạnh, hoặc có tâm lý mạnh.
Lộ Nam lúc mới tới BK không biết Hà Đào là loại nào, nhưng trải qua một thời gian dài tiếp xúc, cơ bản loại bỏ được loại thứ nhất.
Như vậy đủ chứng tỏ, Hà Đào không phải thằng ngốc.
Chỉ có điều anh ta quá "bãi lạn", đã không có dã tâm như Lâm Ngữ Ninh, cũng không có sự trầm tĩnh của Nghiêm Quan Thành, Lộ Nam nếu muốn kích thích Hà Đào bằng thành tích và tiền thưởng, thì khả năng cơ hồ bằng không. Hơn nữa anh ta có thâm niên lâu hơn Hoàng Đạt Phương, chuyển từ xưởng rượu tới, có "ý nghĩa" nhất định, Lộ Nam không dễ sa thải anh ta, để tránh tạo thành mâu thuẫn nội bộ, cho nên chỉ có thể tìm điểm đột phá thăm dò ý tưởng của anh ta, thật sự không được, thì bảo anh ta tự động chuyển đi.
Nhiệm vụ gian khổ này giao cho Cừu Siêu Quần đi.
Cừu Siêu Quần am hiểu nhất là đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đều là con trai cổ đông lớn nhưng trên người anh ta có khí chất thân dân hơn Trần Kiêu.
"Siết chặt dây cương cho cậu ta thì không sao." Cừu Siêu Quần hiểu mục đích chủ yếu mình tới BK, chỉ có điều: "Bãi lạn là gì?"
*Ý chỉ bất chấp tất cả, cứ kệ sự việc phát triển theo chiều hướng xấu.
Lộ Nam mím môi cười.
[Thân dân quá, quả nhiên vẫn bởi vì khẩu âm. Cười khóc.jpg]
Cũng phải nói, hôm nay cô đưa Cừu Siêu Quần tới Vinh Bảo Tửu Nghiệp, bàn chuyện về nghiệp vụ viên dưới trướng cũng hoàn toàn không tránh Nghiêm Quan Thành, điều này khiến anh ta còn bồn chồn vì mới thẳng thắn thành khẩn hôm qua bỗng cảm thấy yên lòng. Dưới văn phòng, anh ta chạm trán với Hà Đào, trong ánh mắt ngầm có ý thông cảm.
Hà Đào:?
Tháng này ngoại trừ Hội nghị thượng đỉnh diễn ra cuối tháng, rượu Hài Hòa BK còn có những hoạt động thông thường khác.
Trong đó, buổi salon thứ hai của Bác Duyệt Tửu Nghiệp đã đang chuẩn bị, Vạn tổng và Lâm Ngữ Ninh một lần lạ, hai lần quen, phối hợp lựa chọn tốt nơi tổ chức.
Mặc dù không thể dùng nhân viên Nguyên Xuyên thành giám đốc Khách hàng lớn, nhưng buổi salon rượu trắng có tầm ảnh hưởng lớn hơn nhiều buổi Phẩm rượu nhỏ, Vạn tổng cảm thấy hình thức này cũng khá tốt, kỳ thực, bản thân chị ta cũng không mấy thích thú với một tháng phải tổ chức nhiều buổi xã giao uống rượu như thế.
Đường Thi quá đơn thuần + quá tự cao, không phải là ngốc.
Thoạt đầu cô ta còn muốn nhìn Lâm Ngữ Ninh làm trò cười, nhưng hơn 1 tháng, đối phương báo cáo công việc, đẩy mạnh hoạt động đều rất thuận lợi với Nhà tiêu thụ - lúc cô ta phối hợp với Lâm Ngữ Ninh chuẩn bị cho buổi salon đầu tiên của Bác Duyệt Tửu Nghiệp ở suối nước nóng cũng lưu ý tới, Vạn tổng gọi Tiểu Lâm dần dần nhiều hơn Tiểu Đường.
Kỳ thực, đây chính là thế giới của người trưởng thành, đây chính là công việc.
Làm gì có hợp ý và yêu thích đặc biệt.
Biết rõ bản thân không phải không thể thay thế ở chỗ Vạn tổng, Đường Thi đương nhiên là mất mát, thậm chí còn khó chịu hơn lúc giám đốc Lương có lệ cô ta.
Nhưng cô ta suy nghĩ, bây giờ Nhà tiêu thụ cô ta phụ trách là Trì tổng trẻ tuổi đẹp trai, hơn nữa cô ta tham dự những buổi Phẩm rượu nhỏ ở đây thật sự không cần uống rượu, trong lòng mới dễ chịu chút.
Đường Thi có phần nóng lòng biểu hiện chủ động hỏi Trì tổng, có muốn cô tham gia toàn bộ các hoạt động ở buổi Phẩm rượu nhỏ không.
Trì Yến ngẩn ra giây lát mới phản ứng lại Đường Thi ám chỉ tăng 2 sau tiệc tối. Chỗ đó thông thường là sân nhà của ông cậu cậu ta, bản thân Trì Yến đều không tới thường xuyên.
"Không cần." Trì Yến từ chối: "Giám đốc Lộ đã dặn, người của Nguyên Xuyên không tham gia tăng 2 phía Nhà tiêu thụ."
Đường Thi sững sờ giây lát: "A, được."
...
"Cho nên, anh Cừu tới BK, cũng coi là nhân tẫn kỳ tài, vật tẫn kỳ dụng?" Trần Kiêu cười khẽ, không hề sót lại dáng vẻ nỗ lực thương thảo với các thành viên HĐQT ban nãy.
Lộ Nam giả vờ xấu hổ: "Cũng vì hết cách."
Về quan hệ nhân sự phức tạp trong tập đoàn Nguyên Xuyên, Trần Kiêu còn hiểu rõ hơn Lộ Nam.
Anh ta nhấn mạnh lần nữa: "Muốn làm gì, muốn điều ai, muốn xin kinh phí gì, chỉ cần tờ trình viết rõ ràng, phù hợp quy trình, anh đều phê duyệt cho em. Em không cần băn khoăn." Anh ta ở tổng công ty bó tay bó chân, phải thỏa hiệp nhiều thứ, nếu Lộ Nam ở BK muốn tạo ra thành tích và đổi mới cũng phải nhìn trước ngó sau, vậy lão tổng ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa như anh ta quá là vô dụng rồi.
Nhận thấy Trần Kiêu có vẻ tức giận, Lộ Nam không hỏi vì sao, chỉ trả lời: "Được, cho em 2 tháng."
Trong đời trước, cuối tháng 4, Lệnh Dương và Mỹ Lâm ký thỏa thuận hợp tác, tháng 5-6, trong nghề không biết bao nhiêu người muốn cười chê Nguyên Xuyên, đầu tháng 7, nhìn bản thống kê lượng tiêu thụ của các xưởng rượu trắng trong nửa đầu năm, thành tích Nguyên Xuyên không tốt, cho nên còn bị người trong ngành châm chọc một thời gian dài.
Trần Kiêu thản nhiên nói qua điện thoại: "Không cần vội, lúc đầu nói 3 quý, em cứ làm theo kế hoạch." Còn áp lực khác, anh ta sẽ khiêng.
Lộ Nam không tranh với anh ấy, dù sao tiến độ thế nào do cô khống chế.
"Còn nữa, Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng em chuẩn bị bản thảo phát biểu đi, đến lúc đó để em đại diện công ty lên sân khấu chia sẻ."
Đây là cơ hội lộ mặt tốt, Lộ Nam đương nhiên không từ chối: "Đúng rồi, anh Kiêu hôm nào tới?"
Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng là việc quan trọng trong ngành, Nguyên Xuyên đương nhiên phải có người đại diện tới, cộng thêm rượu Hài Hòa cải cách ở BK, Trần Kiêu tới là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trần Kiêu cân nhắc: "Chắc là tới trước 1 ngày." Anh ta cũng muốn nhanh chóng tới đó, nhưng bây giờ không thể so với tháng Giêng, cha anh ta tĩnh dưỡng, chuyện trong tay anh ta chợt tăng nhiều, ngoài việc chỉnh đốn thị trường rượu Hài Hòa ở địa phương, còn phải "đánh cờ vài ván" với phái bảo thủ hoặc phái cải cách, anh ta đã rất lâu không nghỉ ngơi rồi.
Lần này anh ấy sẽ không lái xe tới. Lộ Nam nói: "Tốt, vậy tới lúc đó em tới sân bay đón anh."
"Không cần..."
"Quyết định vậy đi." Lộ Nam không cho Trần Kiêu từ chối.
...
20/4, Trần Kiêu tới BK.
Cho dù anh ấy không nói thời gian tới, nhưng Lộ Nam không biết hỏi trợ lý Địch ư?
Đón người thành công, trợ lý Địch tiếp nhận việc lái xe, Lộ Nam và Trần Kiêu ngồi hàng sau, giành giật từng giây báo cáo công việc.
Mặc dù có thể nói qua điện thoại, cũng có thể gửi mail, còn có thể xem tin tức về hội nghị, nhưng rất nhiều chi tiết vụn vặt phải nói trước mặt mới hiểu được.
Suy nghĩ tới còn có trợ lý Địch, Lộ Nam không nói nhiều về sắp xếp sau khi Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng kết thúc, chỉ nhấn mạnh từ ngày mai bắt đầu quá trình 3 ngày diễn ra hội nghị.
Trần Kiêu tán thưởng nói: "Anh xem em gửi tới bản thảo phát biểu, rất khá." Nói tới đây, anh ta bông đùa: "Có thể thấy Viên tổng năm đó rất tinh mắt."
Viên tổng công ty đào tạo Dũng sĩ, cũng là lão tổng thứ hai biểu lộ ý muốn đào người trước mặt Trần Kiêu.
Lộ Nam cũng đùa: "Cho nên, Trần tổng nhất định phải dùng nhiều thù lao buộc chặt tôi, nếu không tôi chạy mất đấy."
Trần Kiêu nhìn cô sâu thẳm, nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù anh ấy không nói gì, nhưng vẫn khiến Lộ Nam đỏ mặt.
[A ha, sắc đẹp lầm người.]
Cừu Siêu Quần nhìn thấy Trần Kiêu, như thấy cứu tinh, anh ta rất muốn nói: em biết không, em gái này làm việc quả thực chính là Thập tam muội liều mạng, nó không nghỉ ngơi tí nào cả!
Nhưng xét thấy giữa hai người này có bầu không khí ái muội, Cừu Siêu Quần thở dài một hơi: thôi vậy, cứ để Lão Cừu ta chống đỡ tất thảy.
24/4, Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng chính thức diễn ra.
Trần Kiêu và Cừu Siêu Quần cầm thiệp mời do tổng công ty Nguyên Xuyên nhận được.
Văn phòng Nguyên Xuyên ở BK có ban tổ chức hội nghị gửi vé vào cửa, tổng cộng 10 cái, mỗi ban Nhãn hiệu 2 cái là cực hạn.
Vinh Bảo Tửu Nghiệp làm một trong số những nhà tài trợ của hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, tự nhiên có vé vào cửa, Lộ Nam thương lượng một chút, lấy vài cái chia cho 3 Nhà tiêu thụ Bác Duyệt, Đông Hưng, Dạ Yến.
Trong đó 2 nhà đầu cũng nhận được vé vào cửa từ ban Nhãn hiệu khác, Lộ Nam nói với thủ hạ: "Vạn tổng, Kiều tổng đã có là chuyện của họ, nhưng nếu chúng ta thấy vậy mà không đưa, đó là sai lầm của chúng ta."
Trong đó, Dạ Yến Tửu Nghiệp là mới vào nghề, muốn vé vào cửa còn phải nhờ Củng Thiệu Huy móc nối quan hệ, may mà Lộ Nam bảo Đường Thi kịp thời đưa vé tới.
Củng Thiệu Huy nói với cháu trai: "Họ đưa tới rồi, vậy chúng ta đi mở rộng tầm mắt." Hợp đồng tiêu thụ 10 triệu một năm, dù nhỏ, cũng phải nghiêm túc làm ăn nha.