Trước khi mở tiệc, Lâm lão tiên sinh trực tiếp biểu thị chuyện ở Vân Đình đều do Lâm Kỳ Vĩ làm chủ, cho nên Lộ Nam biết điều lựa chọn vị trí bên cạnh Lâm Kỳ Vĩ, thảo luận với anh ta.
Tháng trước, Lâm Kỳ Vĩ quả thật không rõ cha anh ta vì sao phải tăng thêm rượu trắng vào thực đơn rượu ở Vân Đình, anh ta cho rằng chắc là cha anh ta tự dưng trỗi dậy lòng yêu nước, nhưng với suy nghĩ của anh ta, cho dù muốn chọn, cũng nên chọn Quốc tửu - trong mắt anh ta, hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu còn có chút tiếng tăm, còn Nguyên Xuyên? Thật sự không nổi bật.
Lâm Kỳ Vĩ không coi trọng hai người phụ trách Nguyên Xuyên quá trẻ tuổi, nếu không phải cha anh ta nói vị Trần tổng kia là con trai Chủ tịch tập đoàn Nguyên Xuyên, anh ta phỏng chừng không muốn đích thân chiêu đãi nhân viên Nguyên Xuyên.
Bây giờ trong bữa trưa ngồi nghe, Lâm Kỳ Vĩ cảm thấy nhân viên xưởng rượu Nguyên Xuyên, hình như, cũng có chút hiểu biết?
Nhưng bởi vì so với thu nhập từ những thứ khác trong khu giải trí, lượng tiêu thụ rượu ở Vân Đình rất tầm thường, nên anh ta không mấy để ý tới nghiệp vụ này, nghe vậy cũng chỉ gật đầu: "Như vậy trước làm theo ý Lộ tổng đi."
Câu này rất thú vị.
"Trước".
Nghĩa là, nếu lượng tiêu thụ rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên không lý tưởng, có lẽ còn có "sau" mà nhân viên Nguyên Xuyên không muốn nghe thấy.
Hồng Vĩ không khỏi có phần lo lắng, anh ta tưởng rằng tới sòng bạc đều là những người vung tiền như rác, lượng tiêu thụ rượu ở sòng bạc nhất định ổn; tối qua dạo sòng bạc bình thường và quán bar, phát hiện người nước ngoài uống rượu quả thật không ít, hơn nữa đều uống rượu mạnh.
Nhưng ông chủ sòng bạc thái độ không nóng không lạnh, đối với một nhãn hiệu rượu trắng mới tiến vào, không phải chuyện tốt gì.
Thân là nghiệp vụ viên kết nối, Hồng Vĩ không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm lão tiên sinh: giá trị hợp đồng do Lâm lão tiên sinh quyết định, Lâm tiên sinh và Lâm tổng lại là cha con, hễ Lâm lão tiên sinh chịu dặn dò một câu, Lâm tổng nhất định sẽ coi trọng rượu Hài Hòa hơn chút chứ?
Tuy nhiên Lâm lão tiên sinh cả quá trình sừng sững không động, không có ý định lên tiếng.
Hồng Vĩ lại nhìn sang Lộ tổng.
Anh ta là nghiệp vụ viên tầm thường còn có thể nhận ra ngụ ý của Lâm Kỳ Vĩ, Lộ Nam làm sao sẽ không nhận ra?
[Vốn nghĩ Vân Đình hết thảy không liên quan tới ta, bây giờ nghĩ lại, hợp đồng rượu Hài Hòa 15 triệu đô mỗi năm, chia cho Vân Đình là 5 triệu, nếu Lâm Kỳ Vĩ không phối hợp, hoặc bởi vì anh ta bất hòa với cha mà ảnh hưởng tới Nguyên Xuyên xuất hàng...]
[Chậc, ta tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy ra! Không gì có thể ngăn cản ta hoàn thành nhiệm vụ, sáng tạo thành tích, nghiêm túc kiếm tiền!]
Lộ Nam trong lòng quyết định, nhưng không vội mở miệng nói về hợp đồng, mà biểu hiện chính sự đã xong, bắt đầu tán gẫu với Lâm lão tiên sinh, Lâm Kỳ Vĩ: "Phải rồi, Lâm tiên sinh, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ngài."
Lâm lão tiên sinh lấy khăn ăn lau miệng: "Mời Lộ tổng cứ nói."
Lộ Nam tỏ ra vô cùng hứng thú, hỏi: "Chiều hôm qua, ngài nói với chúng tôi, muốn l3n đỉnh núi, ngoài đi cáp treo, còn có đèo quốc lộ.
Lâm lão tiên sinh gật đầu: "Phải, đèo quốc lộ chênh lệch hơn 1km, tốn thời gian 4 năm mới làm xong, uốn lượn bao quanh núi, dựa núi mà xây, làm theo kỹ thuật tiên tiến nhất khi đó, trong số đội thi công đấu thầu thành công còn có đội ngũ xây dựng cầu đường TQ ta."
Nghe thấy nửa câu sau, Lộ N4m căn bản không thấy lạ.
TQ chúng ta là gì? Là cuồng ma xây dựng của trái đất! Một con đường đèo quốc lộ tầm thường, làm tí là xong, nếu không phải bởi vì con đường này nằm ở Malaysia, vậy đội xây dựng chưa biết chừng 2 năm là làm xong - có khi chỉ cần 1 năm?
"Ngài nói vậy, tôi lại cảm thấy hơi tiếc nuối, đáng tiếc lúc lên núi đi cáp treo, đường đèo uốn lượn dưới chân núi chỉ là bóng nhạn thoảng qua, bộ phận còn lại bị cây cối rậm rạp che khuất, không nhìn thấy toàn cảnh." Lộ Nam tiếc nuối thở dài một hơi.
Lâm lão tiên sinh luôn rất thích Lộ Nam, hiếm thấy cô biểu lộ thái độ tò mò giống cô gái trẻ thông thường, bèn hết sức hòa nhã nói: "Có gì đâu, thực ra lúc lên núi xem phong cảnh không bằng lúc xuống, Lộ tổng nếu thích, Kỳ Vĩ, con sắp xếp chiếc xe, chạng vạng dẫn Lộ tổng... và Trần tổng đi hóng gió, vừa xuống núi vừa ngắm mặt trời lặn, phong cảnh rất đẹp."
Ông ấy ngày thường quen miệng sai bảo A Vĩ, nhưng suy nghĩ tới tâm trạng con trai, quay sang nói với Lâm Kỳ Vĩ.
Chỉ là sắp xếp đối tác đi hóng gió thôi, chỉ cần không phải A Vĩ bao biện làm thay, Lâm Kỳ Vĩ trong lòng không có ý kiến gì: "Không thành vấn đề."
Lộ Nam bụng bảo dạ: ngoài xe bus, trong tình huống trong xe hơi không có mùi vị kỳ lạ, đường thẳng bằng phẳng ta mới miễn cưỡng không say xe. Tình huống đó là cực hạn của ta, còn nếu là đường đèo quanh co khúc khuỷu, dù cho ta ngồi Aston Martin ta cũng nôn cho anh xem, trừ khi - ngồi máy cày thông gió khắp nơi, hoặc, ta lái xe.
"Thực ra, tôi có yêu cầu quá đáng." Lộ Nam cười ngại ngùng: "Tôi muốn thử lái xe xuống núi, không biết có tiện không?"
Hôm qua mới nghe bát quái từ chỗ A Vĩ, lúc này Lâm lão tiên sinh cho rằng Lộ Nam bỗng nhiên nảy ra hứng thú.
Thanh niên mà, luôn thích làm chút chuyện mạo hiểm, không muốn có bóng đèn đi theo, dễ hiểu thôi.
Ông ấy hiểu, ông ấy cũng từng có tuổi thanh xuân.
Chỉ là...
"Chỉ là Malaysia tay lái bên phải, e rằng Lộ tổng lái không quen." Lâm lão tiên sinh không tán đồng nói.
Trần Kiêu nhìn Lộ Nam, trong mắt cũng toát vẻ không tán đồng.
Lộ Nam nhanh chóng chớp mắt một cái: em biết, em có chừng mực.
Cô cười cảm thán: "Không giấu gì ngài, kỳ thực bản thân tôi khá thích đua xe. Chiều hôm qua ngồi cáp treo nhìn thấy hairpin turn, rất tâm động. Nhưng ngài nói an toàn là trên hết, tôi đương nhiên nghe lời ngài."
Không chỉ Lâm lão tiên sinh, ngay cả Lâm Kỳ Vĩ ngồi cạnh vẫn thường im lặng như vật cát tường cũng phải giật mình, anh ta thật không ngờ, Lộ Nam nhìn nhã nhặn lại có sở thích thế này.
Lâm lão tiên sinh liếc nhìn con trai: "Sở thích này của cô, lại giống Kỳ Vĩ, nó cũng thích đua xe..."
Lộ Nam trợn mắt ngạc nhiên, quay sang nhìn về phía Lâm Kỳ Vĩ: "Lâm tổng cũng thích? Wow, thật không ngờ nha."
"Chẳng qua là hứng thú xả stress lúc nhàn hạ mà thôi." Lâm Kỳ Vĩ mím môi cười, trong ánh mắt toát vẻ kiêu căng.
Anh ta chẳng những thích, hơn nữa còn có vài thành tích, lấy không ít giải thưởng.
[A a a! Ta biết mà, sòng bạc Vân Đình bây giờ do con trai Lâm lão tiên sinh phụ trách, vậy chủ nhân phòng nghỉ nhất định là Lâm Kỳ Vĩ.]
[Tối qua nhìn thấy ảnh trên tường và cúp, huy chương trang trí ở huyền quan, ta đã đoán mò nhị đại trung niên này thích đua xe, ta thật là lợi hại!]
[Cái gì gọi là ngủ gật đưa gối đầu, ta không khen bản thân là con của thần may mắn quả thật đều không xứng với vận may của ta!]
"Hôm qua tôi còn nhìn thấy, giải St. Boswells! Tôi còn do dự không hỏi. Nào ngờ đúng là chiến tích của Lâm tổng." Lộ Nam nở nụ cười công thức hóa, thoạt nhìn trông hoạt bát đúng tuổi: "Không biết Lâm tổng quen lái xe nhãn hiệu nào? Cải tiến những chỗ nào? Thích lái đường đua hay đường núi?"
Lộ Nam ríu rít hỏi một chuỗi, giống con chim sơn ca vui sướng.
Chân tình thật cảm của cô gái trẻ tuổi thật sự có thể khiến tâm tình mọi người đều vui sướng, cho dù là Lâm lão tiên sinh trong lòng vẫn còn rất nhiều tâm sự đều hào hứng nhìn con trai và Lộ Nam dần trò chuyện vui vẻ với nhau, ông ấy quay sang bảo Trần Kiêu: "Thật không ngờ Lộ tổng lại thích đua xe."
Trong mắt đa số mọi người, chơi xe là sở thích của đàn ông. Đây cũng là một loại ấn tượng cố hữu.
Ý cười trên khóe miệng Trần Kiêu nở rộ rồi vụt mất: "Tôi cũng không ngờ."
Nhưng không bất ngờ là được.
Chỉ cần Lộ Nam muốn giành được thiện cảm của ai đó, nhất định có thể mau chóng đánh trúng sở thích của người đó.
Lâm Kỳ Vĩ thực tế hơn 40 tuổi, nhưng bảo dưỡng phù hợp, nói 35-36 cũng có người tin.
Lộ Nam nhìn người rất chuẩn, mặc dù chỉ mới gặp Lâm Kỳ Vĩ 2 lần, nhưng đã trở thành bạn bè có chung sở thích. Dù trước kia làm ra chuyện ngớ ngẩn, nhưng xin lỗi nhanh chóng, lại thấy ban nãy lúc bước vào anh ta chỉnh trang quần áo, bây giờ trong mắt phát sáng, bất giác điều chỉnh cà vạt, đại khái có thể đoán ra: người này tài trí bình thường, ít chịu va vấp. Tối qua cũng thấy, trong nội tâm kỳ thực rất kính sợ cha mình, nhưng lại xen lẫn muốn thân cận và chút oán hận.
Tóm lại nhìn có phần kỳ quái, có phần mâu thuẫn.
Trạng thái muốn được công nhận này, Lộ Nam quá quen thuộc rồi.
[Cũng không khó hiểu.]
[Chuyện của người có tiền, nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, chẳng qua là dưa vẹo táo nứt biến thành kim ngọc mãn đường, vấn đề nhỏ hay bị quan trọng hóa lên thành vấn đề lớn.]
[Qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này có thể biết, A Vĩ là trợ thủ đắc lực của Lâm lão tiên sinh, quan hệ giữa họ thay bằng nói thuê, thì còn có vài phần thân tình. Lâm Kỳ Vĩ quản lý chuyện kinh doanh ở Malaysia, tất không thể thường xuyên về Thái. Bất luận về công hay tư, A Vĩ đe dọa rất lớn tới thái tử gia chính thức.]
Kết hợp thêm ban nãy lúc mọi người ngồi xuống, Lâm lão tiên sinh bất giác nhìn A Vĩ một cái, A Vĩ lùi xuống nửa bước, còn rất nhanh lấy cớ ngồi xuống ghế cuối cùng là biết, nhân vật khúc mắc giữa hai cha con họ, chính là A Vĩ.
Trong mắt, trong lòng đã nhìn thấu triệt Lâm Kỳ Vĩ, nhưng trên mặt Lộ Nam lại tỏ ra dịu dàng, dường như cô rất kính nể người từng giành giải thưởng đua xe chuyên nghiệp.
Chỉ một bữa cơm, cô đã trò chuyện sôi nổi với Lâm Kỳ Vĩ.
Trên bàn, Hồng Vĩ bất giác đưa ánh mắt nể phục, sau đó cúi đầu yên ổn ăn cơm.
Người trên bàn không nhiều, nhưng ví dụ như trợ lý Địch, A Vĩ, thậm chí bản thân Lâm Kỳ Vĩ đều có suy nghĩ giống Hồng Vĩ, bọn họ cho rằng Lộ Nam bây giờ muốn lợi dụng sở thích của Lâm Kỳ Vĩ, kéo gần khoảng cách với đối phương, tranh thủ giành lấy hảo cảm từ khách.
Về lý do này, Lộ Nam: ta chỉ biết cười, nếu ta làm gì đều dễ bị đoán được như thế, vậy ta cũng không cần lăn lộn nữa đâu nhỉ?
Làm nghiệp vụ viên phải tránh không hiểu giả vờ hiểu, nếu Lộ Nam không hiểu xe, nói vài câu sẽ lộ tẩy ngay.
Cho nên, Lộ Nam dám mở miệng, đương nhiên là hiểu xe.
Nói câu không khiêm tốn, cô còn hiểu khá nhiều - dù sao cách giải quyết say xe tốt nhất chính là tự lái.
Dù sao đời trước cô cũng từng có giai đoạn nổi loạn - mặc dù tới muộn hơn so với người bình thường.
Với năng lực kinh tế đời trước của cô, chỉ có thể chơi xe chừng 400-500 nghìn tệ.
Nhưng ai bảo đời này cô còn quen biết Chương Lễ?
Chương Lễ người này, trong ga ra đỗ xe chính là thân gia tính mạng của anh ta, năm đó chịu ngoan ngoãn tới Singapore cũng vì anh trai lôi tâm can bảo bối ra đe dọa. Trước kia lúc ở Hoa An, anh ta thường tìm cơ hội khoe khoang với Lộ Nam. Nhờ phúc Chương Lễ, Lộ Nam mới có thể sờ qua, ngồi xuống những chiếc xe được độ lại mà đời trước chỉ thấy trên tạp chí đua xe hay mô hình trong CLB.
Mặc dù tên keo kiệt Chương Lễ không cho Lộ Nam lái thử những cô vợ nhỏ yêu dấu của mình, nhưng lúc khoe mẽ, ngoài khoe thân xe, cửa xe, đèn xe, ăng ten, trục bánh xe, ống xả, ngoài mấy thứ lòe loẹt này, thì động cơ, lốp xe, tay lái trợ lực..., anh ta cũng khao khát đều trưng ra cho "tên nhà quê" Lộ Nam xem. Bây giờ, kiến thức thực tế bổ sung từ phía Chương Lễ cộng thêm tri thức trước kia của Lộ Nam, muốn gợi lên hứng thú trò chuyện của Lâm Kỳ Vĩ, vẫn là rất dễ.
Lâm Kỳ Vĩ kinh doanh sòng bạc, nhưng bản thân anh ta uống rượu chơi gái đánh bạc hút hít đều không chạm vào, có lẽ nhờ công dạy bảo của Lâm lão tiên sinh.
Cho nên bao năm qua, anh ta chỉ yêu thích mỗi xe mà thôi.
May mà, anh ta cũng không phải người chỉ biết theo đuổi xe sang, thích thảo luận về cải tiến xe hơn, nghe Lộ Nam nói tới bộ giảm xóc, điều chỉnh sàn xe..., ánh mắt càng lúc càng sáng: "Phải không, cô cũng cảm thấy hệ thống treo khí nén (Airmatic) và hệ thống treo lò xo sẽ càng ngày càng khác biệt nhỏ hơn?"
*Lời người edit: Chỗ này tìm hiểu kỹ thuật ô tô mà đau cả đầu, ai muốn tìm hiểu thêm thì google nhé. Còn hiểu đơn giản hệ thống treo là hệ thống giảm xóc trên ô tô.
Lộ Nam vui vẻ gật đầu: "Thực ra đầu những năm 50 thế kỷ trước đã dùng hệ thống treo khí nén trong các xe đua, nhưng lúc đó hệ thống treo khí nén mới phát triển không lâu, tính ổn định và tiện lợi còn không bằng hệ thống treo lò xo. Nhưng bây giờ đã khác, hơn 50-60 năm phát triển, hệ thống treo khí nén hiện tại thích ứng rất tốt, tôi đoán 2 năm tới sẽ có nhiều tay đua nổi tiếng thi đấu F1 dùng hệ thống treo khí nén này."
"Tôi cũng nghĩ vậy! Cho nên gần đây tôi mới đổi một chiếc Pagani, tăng tốc 100km chỉ trong vòng 3.2s, thế nào, muốn xem không?" Lâm Kỳ Vĩ vỗ tay, khao khát lập tức kéo Lộ Nam ra ga ra.
Đôi mắt Lộ Nam cũng lập lòe tỏa sáng, đó là ánh sáng khi thật tình yêu thích.
"Làm gì có đạo đãi khách như thế? Bây giờ bên ngoài vẫn còn nắng, hơn nữa Lộ tổng cơm còn chưa ăn xong, con định mang cô ấy đi lái thử? Lạ thật." Lâm lão tiên sinh thổi râu trừng mắt.
Ông ấy phát hiện con trai mình nhìn Lộ Nam có vẻ quá nóng bỏng rồi.
Lâm Kỳ Vĩ ban nãy còn hăng hái bừng bừng cũng ý thức đề nghị này có phần thất lễ, bèn nhỏ giọng nói: "Lộ Nam, nếu sẩm tối cô rảnh, tôi có thể đưa cô đi dạo." Mới vài phút, đã quen thuộc tới nỗi không gọi Lộ tổng nữa.
"Được, quyết định thế đi, sẩm tối gặp lại." Lộ Nam sảng khoái đồng ý.
Lâm lão tiên sinh đang vất vả lo chuyện chính sự còn phải phân thần lo lắng, neeus con trai mình nếu muốn phát triển thêm một bước với Lộ Nam thì làm thế nào.
Ông ấy mau chóng nhìn Trần Kiêu vẫn đang mỉm cười lịch sự: mặc dù có phần giống bà bán dưa, nhưng con trai ta so với Trần Kiêu, thì vẫn chững chạc đàn ông hơn chút đấy nhỉ.
Trần Kiêu:...Nhịn.
Lâm Kỳ Vĩ buổi trưa dùng cơm với đối tác, đặc biệt là nổi bật một phen trước mặt cô gái trẻ, đầu giờ chiều vô cùng đắc ý.
Vừa vui vẻ, đã kể lại cho tâm phúc nghe lúc trưa anh ta huênh hoang toàn trường, A Vĩ không có cơ hội nói chỉ một câu.
Tâm phúc nghe mà sợ hãi: "Buổi chiều ngài muốn mang người Nguyên Xuyên lái thử?"
"Đúng, chính là cô gái trẻ tuổi chừng 20 đó. Không ngờ cô ấy còn hiểu xe." Lâm Kỳ Vĩ cười nói.
Buổi trưa anh ta vốn dĩ không muốn tới, nhưng cha mở lời hết sức mềm mại, anh ta bèn đi, không ngờ gặp được tri âm!
Tâm phúc còn định khuyên nữa, nhưng Lâm Kỳ Vĩ đã quyết định.
Thế là sau đó, tâm phúc tìm cơ hội ra ngoài gọi điện thoại.
Tục ngữ nói động không bằng tĩnh, có kẻ sốt ruột xử lý cái đuôi, kỳ thực lại làm lộ đuôi.
Ít nhất Lâm lão tiên sinh từ tên gầy gò lôi ra được tâm phúc của Lâm Kỳ Vĩ, hắn ta vừa có dị động, Lâm lão tiên sinh tức thì biết ngay.
...
Tầm 4h chiều, trước giờ cơm tối, Lâm tổng gọi điện thoại cho Lộ Nam, mời cô đi xem bảo bối của anh ta.
Trong ga ra để 5-6 chiếc siêu xe của Lâm Kỳ Vĩ, đây chỉ là một trong số bộ sưu tập của anh ta, cũng chính là những chiếc được sủng ái nhiều nhất dạo gần đây.
[May mà ta đã biết có kẻ từ lúc sinh ra đã ở Rome, nếu không ta sống lại 3 năm, mệt chết mệt sống mới có tài sản hơn 20 triệu tệ, còn thua kém mấy chiếc xe ở đây, ta nên ghen tị cỡ nào chứ!]
Lộ Nam gần như dùng tư thế quỳ lạy xem từng chiếc xe.
Lâm Kỳ Vĩ hết sức hào phóng nói: "Chỉ xem là đã ghiền sao? Lát nữa nếu muốn lái, trên núi có đường đua nhỏ, có thể chạy 2 vòng."
"Cái này... sẽ không gây phiền phức cho Lâm tổng chứ?" Lộ Nam nháy mắt hỏi.
"Không sao, đường đua này tôi làm để chơi riêng, không có người ngoài, cô cứ lái thỏa thích đi."
Lộ Nam đối diện với người đàn ông trung niên bỗng nhiên hăng hái này, nở nụ cười mỉm lễ phép e thẹn: "Vậy tôi có thể mở nắp xe ra xem không? Động cơ là trái tim của xe đua, tôi muốn sờ xem..."
[Thật vô ngữ, ta cảm thấy ta sắp dùng tới chiêu quyến rũ tới nơi rồi, không biết Trần Kiêu có để ý không.]
[Lái cái gì mà lái? Ta đã nhớ là một chiếc xe sang gặp tai nạn, 1 chết 1 bị thương, lại không nhớ là xe nhãn hiệu gì, mặc dù ta thường may mắn, rất có thể sẽ tránh được, nhưng vạn nhất thì sao? Ngày làm một việc thiện, cũng không thể kéo cả bản thân vào chứ!]
[Hơn nữa chuyện tới nước này, chưa biết chừng đã rút dây động rừng, chi bằng thuận thế bắt gọn một mẻ. Lâm lão tiên sinh, động tác của ngài phải nhanh lên đấy~~~ bằng không, tôi lại phải lừa dối tiếp.]
Mắt thấy Lộ Nam dịu dàng nhỏ nhẹ với Lâm Kỳ Vĩ, Trần Kiêu cúi đầu không nói.
Anh tin Lộ Nam, không vô cớ làm thế.
Nhưng không ngại trong lòng đang rất ghen tị.
Lâm Kỳ Vĩ tự nhiên là sảng khoái tới cùng: "Cô xem đi, tôi mở mui xe cho cô." Còn tương đối thân sĩ.
Chuyện sau đó, là nước chảy thành sông, hợp lý.
Lộ Nam không làm gì nhiều, chỉ là phát hiện vòng găng trong chiếc xe tăng tốc 100km trong 3.2s đó có vẻ không ổn - cũng không hẳn do cô nói dối, bởi vì sờ vào có vẻ lỏng, chưa biết chừng do có kẻ vì dọn cái đuôi mà khẩn cấp chỉnh lại.
"Có thể tôi đoán sai. Nhưng cha tôi làm ngành ngoại thương, có một công ty công thương nghiệp, ngoài xuất khẩu hàng tiêu dùng nhỏ lẻ, thì còn xuất khẩu cả linh kiện xe thông dụng, tôi từ nhỏ mưa dầm thấm đất, bản thân cũng thích xe, cho nên mới lắm miệng một câu." Lộ Nam phân vân nói.
[Khỏi cần nghĩ nữa, hôm nay cho dù vòng găng không làm sao, ta cũng dám ba hoa nói dầu nhớt có vấn đề. Dù sao ta không tin điều tra kỹ càng lại không có vấn đề gì.]
Lâm Kỳ Vĩ chiếu đèn pin xem: "Không thể nào? Tôi mấy hôm trước mới gọi người kiểm tra mà..."
Hai người họ chụm đầu vào xem, cũng là lúc Trần Kiêu sắp không nhịn nổi nữa.
Lâm lão tiên sinh xuất hiện.
Đôi mắt ông ấy lóe sáng, nói với vệ sĩ đi theo: "Thu giữ toàn bộ thiết bị trên người họ cho tôi." Bọn họ, tự nhiên là vệ sĩ và tâm phúc đi theo Lâm Kỳ Vĩ.
Chuyện sau đó không phải người ngoài như Lộ Nam có thể quan tâm.
Lâm lão tiên sinh chống gậy trịnh trọng nói tiếng cảm tạ với Lộ Nam.
Lâm Kỳ Vĩ cũng ngơ ngác + mừng rỡ vì đại nạn không chết, siết chặt tay Lộ Nam cảm ơn.
Lộ Nam thở phào một hơi: "Tôi cũng vô tình phát hiện mà thôi, chủ yếu do Lâm tiên sinh đề phòng, cho nên hai vị thật sự không cần như vậy. Tôi và Trần Kiêu đi trước, hai vị cứ tự nhiên."
[Mau mau thanh lý môn hộ đi!]
[Còn anh kia, ánh mắt bớt bớt, đừng mưu toan lấy thân báo đáp, tôi vừa rồi là bất đắc dĩ, kỳ thực tôi thật sự không thích ông chú. Cảm ơn.]