Không sai, giống như năm ngoái Vương Hưng Long "ép" các nghiệp vụ viên văn phòng Hải Lâm, trọng điểm công việc quý 4 chỉ gói gọn trong hai chữ này. Hơn nữa, Lộ Nam càng "tàn nhẫn" hơn chút, cô rất hiểu biết về tình hình xuất hàng của mỗi Nhà tiêu thụ, mỗi kênh phân phối trong 3 quý trước.
Hoàng Đạt Phương lén hỏi thăm Lâm Yến: "Giám đốc Lộ trước kia ở Hải Lâm, trí nhớ đã tốt thế này sao?" Anh ta còn không nhớ lượng tiêu thụ của kênh phân phối Danh yên tửu 3 quý trước chính xác đến hàng nghìn là bao nhiêu.
Lâm Yến nghĩ có lần Lộ Nam tham gia họp rõ ràng đang thất thần, nhưng bị giám đốc Vương điểm danh kể lại kế hoạch hoạt động, lại có thể không sai một chữ nói ra, bèn gật đầu: phải, đúng thế.
Hoàng Đạt Phương: Ta hoài nghi, đầu óc của giám đốc Lộ không giống ta, hơn nữa ta có bằng chứng!
Lộ Nam định lượng hóa nhiệm vụ công việc cho các thuộc hạ, cường độ trong phạm vi "không tới mức mệt chết, nhưng đừng mong lười biếng".
Không có nhân viên nào được cấp trên bố trí nhiệm vụ công việc lại có thể hết sức vui mừng cả, cho dù họ rõ ràng cố gắng là hoàn thành.
Nhưng không tình nguyện thì có thể thế nào?
Lâm Yến là người giám đốc Lộ tự tay dẫn dắt, Hoàng Đạt Phương và Lạc Tuấn Kiệt đã bị hàng phục từ lâu, kênh phân phối Nhà hàng Quách Vũ thì bo bo giữ mình, cho dù Lý Bân kênh phân phối Lưu thông hơi có ý kiến với Lộ Nam, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, năm nay văn phòng Hoa An có thể đạt được thành tích như vậy công lớn là ở Lộ Nam. Luận chuyên môn luận tửu lượng luận năng lực, anh ta thật sự không sánh bằng vị giám đốc mới 24 tuổi này.
Lý Bân dài giọng nhất, nhưng cũng không thể không đáp ứng.
Lộ Nam là người am hiểu gõ một gậy cho một quả táo, còn là quả táo ngọt mà mọi người đều không thể từ chối.
Cô nhìn đám thuộc hạ chỉ có thể kêu khổ trong lòng, nói: "Mặc dù mới bắt đầu quý 4, nhưng văn phòng chúng ta năm nay đã vững vàng vượt qua mục tiêu mà tổng công ty đề ra, cũng hết sức dễ dàng đạt được kế hoạch năm mà tôi đã hứa ở văn phòng tỉnh, điểm này không thiếu được sự cố gắng của mọi người.
Hử? Mọi người đang ngồi đều tập trung tinh thần, suy đoán tới thời điểm cho táo ngọt.
Lộ Nam cười: "Mọi người đều biết, thưởng cuối năm phân chia ngoại trừ theo quy định tổng công ty, chức vụ bất đồng % bất đồng, cũng phần nhiều dựa vào điểm thành tích mà tôi đánh giá mọi người. Có lẽ các vị đều nghe nói, giám đốc thành phố chấm điểm đều có quy tắc ngầm, một văn phòng sẽ có người điểm tương đối thấp - nhưng điều này với tôi thì không có, dưới tay tôi, trừ ưu tú, chính là ưu tú hơn. Trong văn phòng phải có cạnh tranh lành mạnh, kênh phân phối bất đồng xuất hàng không thể so sánh, bởi vì tôi biết, trong lòng các vị nhất định sẽ cảm thấy quản lý Lâm tương đối có lợi về mặt này, còn quản lý Lạc lại quá thiệt. Cho nên tôi sát hạch các vị nghiêng về việc liệu có hoàn thành khối lượng nhiệm vụ mà tôi chỉ định hay không, cùng với so sánh bề dọc trên cùng kênh phân phối trong 5 năm."
Mọi người không lên tiếng, nhưng lời giám đốc Lộ lại đi vào lòng họ, bọn họ từ tháng 6-7 đã bắt đầu bàn tán, suy đoán Lâm Yến có thể lấy được bao nhiêu tiền thưởng - không thể nghi ngờ, nhất định là nhiều nhất văn phòng ngoại trừ giám đốc Lộ. Đại khái đoán được phạm vi, ngay cả Hoàng Đạt Phương cũng hơi ghen tị.
Lộ Nam tiếp tục: "Có câu ngạn ngữ, không sợ không chia, chỉ sợ chia không đều. Mặc dù tôi không thể làm ra việc trừ điểm quản lý Lâm hoặc phân chia tiền thưởng của cô ấy, nhưng tôi có thể tranh thủ thêm nhiều tiền thưởng cho những người khác trong văn phòng, mà cái này, không rời được sự nỗ lực của mọi người. Sự nỗ lực của các vị ở quý cuối cùng mới là sức mạnh để tôi đi đàm phán với lão tổng cấp tỉnh, cấp Đại khu. Làm việc với nhau 10 tháng, chắc các vị cũng hiểu tính cách tôi rồi chứ?"
Mọi người gật đầu: hiểu, giám đốc Lộ chưa bao giờ nói ra việc không nắm chắc, chưa bao giờ làm ra việc không nắm chắc.
"Tôi sẽ bảo Trịnh Tinh gửi tiêu chuẩn khảo hạch cuối năm của văn phòng Hoa An cho mọi người, bao gồm khảo hạch thăm hỏi, khảo hạch ký hợp đồng, khảo hạch xuất hàng, khảo hạch hồi khoản, khảo hạch tỷ lệ vượt mục tiêu của kênh phân phối và khảo hạch sử dụng kinh phí thực..., để mọi người đều biết, cuối năm áng chừng có thể cầm được bao nhiêu tiền, vì sao lại thế."
Mọi người vừa nghe, dường như tiêu chuẩn khảo hạch này quả thật còn rõ ràng hơn lúc trước? Nếu hết thảy đều có tiêu chuẩn, mọi người không cần lo lắng lúc cuối năm, nhận được tiền thưởng không nhất trí với mức mình đánh giá.
Thân là người quen lười biếng, trực giác của Hoàng Đạt Phương là: giám đốc Lộ cố tình tới quý 4 mới nói có tiêu chuẩn sát hạch, chứ không 9 tháng trước, mọi người mà biết thì đã liều mạng lách luật, tạo ra những hành vi như tăng thêm số lần tới thăm Nhà tiêu thụ.
Anh ta lại cảm khái trong lòng: quả nhiên, đầu óc của giám đốc Lộ không giống với ta.
"Tốt giám đốc Lộ."
"Cảm ơn giám đốc Lộ."
"Giám đốc Lộ vất vả rồi."
Tìm được thuốc an thần, quả nhiên đám cáo già đều vui vẻ hăng hái.
Lộ Nam gật đầu: "Làm việc đi."
...
Làm việc nha.
Lộ Nam đuổi thủ hạ ra ngoài, thú thật, 2-3 tháng kế tiếp, trọng điểm công việc của văn phòng không ở chiêu thương hay bố cục kênh phân phối, cho nên cô ngược lại sẽ tương đối rảnh rỗi.
Tương đối rảnh rỗi, là tương đối so với tháng 6-7.
Lộ Nam bây giờ, còn cần bận tâm hai chuyện, thứ nhất là tiếp tục hỏi thăm vị đạo diễn Du còn chưa nổi tiếng; thứ hai là chuyện cửa hàng của Hoàng nữ sĩ.
Dịp nghỉ quốc khánh, Lộ Nam cam đoan với Hoàng nữ sĩ, sẽ làm thỏa đáng giấy đăng ký cửa hàng.
Hoàng nữ sĩ kỳ thực hết sức không yên tâm, nhưng Lộ Nam há mồm kêu lên một chuỗi giấy tờ cần cho đăng ký và giấy ủy quyền..., quả thật thuyết phục được bà ấy, bà ấy do dự nói: "Nếu con làm gặp khó khăn gì, cứ để đó, chờ mẹ tới làm."
"Yên tâm đi mẹ, tốc độ ở Ô thành, không phải nói đùa, bên này thủ tục thực hiện đơn giản hơn nhiều so với Hải Lâm, lại không phải ngành nghề thực phẩm, căn bản sẽ không bị từ chối, phỏng chừng vài ngày làm việc là xong." Lộ Nam nói chắc như đinh đóng cột.
"Được rồi, vậy con làm đi."
Cho nên vừa tới ngày đi làm trở lại, Lộ Nam liền tranh thủ tới Ô thành làm giấy đăng ký.
[Hoàng nữ sĩ đánh giá thấp ta rồi.] Cô vô cùng thuận lợi đi qua đi lại ở trung tâm phục vụ hành chính, tốn nửa ngày liền làm xong mọi thủ tục cần làm.
Đến khi Hoàng nữ sĩ trở lại Ô thành, phát hiện con gái quả nhiên làm thỏa đáng hết những việc vặt vãnh này, bà ấy nhìn giấy đăng ký: "Hộ kinh doanh cá thể?"
Lộ Nam gật đầu: "Vâng, con lấy giấy ủy quyền làm."
"Không phải con bảo muốn hùn vốn với mẹ sao?" Sao vẫn viết tên mẹ.
Lộ Nam cười: "Còn không phải vì người chủ yếu tốn công sức vẫn là mẹ mà."
Lộ Nam rất hiểu Hoàng nữ sĩ, bà ấy là người đặc biệt thích làm theo khuôn sáo, thậm chí có thể nói trừ việc tính tiền tương đối khôn khéo ra - tính tiền ở đây là nghĩa đen, tính miệng, tính nhẩm, tính bằng máy tính - còn lại, phương diện khác Hoàng nữ sĩ đều hơi cẩu thả, bằng không cũng sẽ không bị cha Lộ nắm chặt trong tay.
[Có chi tiết, chưa chắc mẹ sẽ chú ý tới.]
Quả nhiên, Lộ Nam lại đoán đúng.
Hoàng nữ sĩ lật xem, thuận tay cho giấy đăng ký kinh doanh vào ngăn kéo, khóa lại.
Lộ Nam không nhúng tay vào việc thuê người và gợi ý bày hàng mẫu trong cửa hàng, bởi vì người phụ trách khách sạn lớn Ôn Tuy gửi tin nhắn cho cô, trong số những đoàn kịch đang liên hệ dùng phim trường và chuẩn bị khai máy, có "thỏ" mà Lộ Nam đang ôm cây đợi thỏ - đạo diễn Du.
Vị đạo diễn Du này thành danh từ thời trẻ, khởi điểm rất cao, 20 năm trước bộ điện ảnh đầu tay giành được hai chiếc cúp danh giá, nhưng sau đó không biết vì sao, càng quay càng dở, thành thuốc độc phòng vé có tiếng trong ngành. Người trong nghề kẻ thì chê anh ta hết thời, kẻ thì nói tác phẩm quá cao siêu không ai hiểu.
Dù sao thì, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, đạo diễn Du dù sao cũng là người từng giành giải thưởng, có cúp hỗ trợ, luôn có thể gặp được một ít nhà đầu tư không tin tà hoặc muốn nhặt của hời. Kết quả đều không ngoại lệ, bởi vì đủ loại nguyên nhân khách quan hoặc chủ quan, hoặc những nhân tố không thể đối kháng, phim hoặc là không quay xong, hoặc bị cấm phát sóng, hoặc bị rút đầu tư, hoặc... khó khăn lắm 3-4 năm mới chiếu được một bộ, lại thất bại như cũ.
Tới mấy năm gần đây, nhà tư sản đã trực tiếp đòi hỏi, bảo vị đạo diễn lớn từng giành giải thưởng này thân dân hơn, quay vài bộ mà đại chúng thích xem.
Đó chính là phim mì ăn liền.
Là người đều phải ăn cơm, nếu nói đạo diễn Du của 20 năm trước phấn chấn hăng hái, muốn so đấu với trời; đạo diễn Du của 10 năm trước có tài nhưng không gặp thời, tâm cao hơn trời nhưng mệnh còn mỏng hơn giấy; như vậy đạo diễn Du của hiện tại là chính là đường cong cứu quốc, "trộm xe điện" nuôi "tình yêu trong mơ."
Chấp nhận quay phim mì ăn liền, gom tiền đi làm "lý tưởng".
Dạo trước đạo diễn Du tìm được một kịch bản tốt, không nhịn được kiêu ngạo với bạn bè, đi tìm kim chủ, a không phải, là người đầu tư.
Nhưng tình hình không mấy lạc quan, hỏi nhà nọ xin nhà kia, gom được chừng mười mấy triệu - trong số này, còn có đạo diễn Du tự bỏ tiền túi 500.000 tệ.
Dù thế, anh ta vẫn vô cùng tự tin với chính mình: "Tin tưởng tôi, bộ phim này quay xong chắc chắn là một bộ phim tốt!"
Bạn bè lâu năm vừa nghe: xong rồi, kêu tốt, chính là lại không ăn khách. Lại lên thuyền cướp! Lão Du này, mỗi lần lừa gạt người ta đều thế này.
...
Ngày này, biên kịch Hướng Bắc nhận được điện thoại: "Lão Du? Anh bảo gì? Anh vẫn là Lão Du sao, điên rồi hả? Hay là bị đổi tim rồi?"
Đạo diễn Du đầu kia điện thoại hết sức hưng phấn: "Không điên, không đổi. Lão Hướng, là thật đấy, có nhà tài trợ tìm tới chúng ta. Tôi đột nhiên nghĩ có mấy tình tiết thích hợp nhét vào, hoàn toàn kín kẽ! Cậu mau tới đây, chúng ta gặp mặt trò chuyện. Chị Tần cũng ở." Chị Tần là nhà sản xuất, nếu như chị ấy cũng có mặt, vậy chuyện này đáng tin hơn nhiều.
Khó trách Hướng Bắc giật mình như vậy, bởi vì Lão Du nhất quán ghét nhất nhà tư bản yêu cầu sửa kịch bản, đương nhiên, giới hạn trong "lý tưởng" của anh ta.
Còn phim mì ăn liền? Sửa tùy tiện, chỉ cần đủ tiền, bên A kêu trái đất là vuông cũng được.
Có lẽ lần này nhà tài trợ đặc biệt đặc biệt có tiền, đưa ra mức giá Lão Du không thể chống cự? Hướng Bắc chỉ có thể đoán vậy.
1 tiếng sau, Hướng Bắc gặp mặt Lão Du mới phát hiện, anh ta nghĩ nhầm rồi, căn bản không có tên nhà giàu mới nổi nào.
Nhà tài trợ thậm chí còn chưa đưa ra quyết định.
Lộ Nam vươn tay: "Biên kịch Hướng, chào anh, tôi là Lộ Nam, giám đốc thành phố Hoa An của công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên, vừa rồi tôi trò chuyện với đạo diễn Du rất vui vẻ, ở đây, tôi nói qua cho anh ý tưởng và mục đích của tôi..."
Vài phút sau, Hướng Bắc nghe hiểu: "Nghĩa là, chúng tôi phải sửa kịch bản, mới có thể bàn tới chuyện tài trợ?" Lão Du, từ bao giờ anh lại hạ mình như vậy?
Lộ Nam chăm chú giải thích: "Không cần sửa nhiều, chỉ hi vọng biên kịch Hướng sửa đổi vài hình ảnh, tăng thêm vai trò ẩn dụ mà thôi."