Lộ Nam mặc dù không cố tình nhấn mạnh với thủ hạ về việc cô hơi có chứng cưỡng bách quản lý thời gian, nhưng cộng sự lâu với cô tự nhiên sẽ phát hiện, hơn nữa bất giác đi theo tiến độ của cô, làm việc hiệu suất cao.
Lúc ở Hoa An, ngay cả Hoàng Đạt Phương là cáo già lười biếng lâu ngày đều không dám không dựa theo thời gian giám đốc Lộ quy định mà hoàn thành nhiệm vụ.
Nói đùa chắc, cô không đánh không mắng, không cao giọng, nhưng nhìn thẳng vào anh ta, cười lạnh một tiếng, đã có thể mang tới áp lực rất lớn!
May mà Đường Thi cho dù mơ mơ màng màng với hiệu suất thời gian, nhưng còn có một ưu điểm miễn cưỡng gọi là nghe lời "đẩy một chút thì động một chút".
Cô ta ra khỏi phòng làm việc của giám đốc Lộ, gặp được hành chính Tề Tĩnh, hai người họ trò chuyện vài câu - bọn họ làm cùng ban Nhãn hiệu, lại ở cùng ký túc xá, không có mối thù không đội trời chung gì, cho dù trước kia hàng tháng thường có tranh chấp và mâu thuẫn nhỏ trong công việc và cuộc sống thường nhật, nhưng về cơ bản 1-2 ngày là qua, không ảnh hưởng tới chuyện bọn họ tán gẫu, ăn cơm dạo phố.
Chẳng hạn như, cho dù trước kia Lâm Ngữ Ninh rất ghét Đường Thi, nhưng hai người họ vẫn có thể duy trì thể diện ngoài mặt.
Cho nên, Tề Tĩnh hỏi một câu, Đường Thi huyên thuyên kể lại chuyện ban nãy trong văn phòng cho cô ta nghe.
Nghe xong, Tề Tĩnh gật đầu: "Tốt quá còn gì, trước kia cô còn hâm mộ Lâm Ngữ Ninh trợ giúp Vạn tổng tổ chức buổi Phẩm rượu nhỏ là hoạt động salon văn hóa, bây giờ Dạ Yến Tửu Nghiệp cô kết nối cũng sẽ tổ chức một buổi Phẩm rượu lớn."
Đường Thi nhỏ giọng: "Trì tổng quả thật ủng hộ công việc của tôi, còn có Củng tổng nữa, mặc dù anh ta ít khi tới công ty, nhưng mỗi lần tới đều sẽ mang theo đồ ăn vặt cho chúng tôi. Tôi chỉ hơi lo âu, đây dù sao cũng là buổi Phẩm rượu lớn, quy mô khác hẳn với buổi Phẩm rượu nhỏ, con người tôi làm việc hấp ta hấp tấp, nếu xảy ra sơ sót thì sao? Cô bảo, tôi có nên nhờ giám đốc Lộ kiểm tra từng phân đoạn hộ mình không?"
Tề Tĩnh lườm cô ta: "Cô lại lười biếng. Đầu óc cô để đi đâu? Bảo giám đốc Lộ kiểm tra từng phân đoạn cho cô? Vậy chi bằng nói thẳng nhường hoạt động này cho giám đốc Lộ tự mình phụ trách."
Đường Thi không mấy thông minh, thường sống dựa vào trực giác suy tư một lát: "Đúng nhỉ, dạo này giám đốc Lộ có vẻ rất bận. Vậy tôi đi hỏi quản lý Lâm?"
Tề Tĩnh chán nản nói: "Không phải vấn đề bận hay không... Ôi, được rồi, giám đốc Lộ quả thật rất bận." Với đầu óc này của Đường Thi, có thể nghĩ tới đi tìm Lâm Ngữ Ninh hỗ trợ đã coi như không tồi.
Thế là cô ta dặn dò một câu: "Nhờ người hỗ trợ nhớ phải khiêm tốn."
"Tôi hiểu tôi hiểu." Đường Thi vui sướng ngồi xuống: "Tôi sửa bản kế hoạch ở chỗ cô nhé, cho tôi mượn nửa cái bàn. Tôi có xoài khô mà Củng tổng cho, lát nữa tôi cho cô một túi, siêu ngon đấy."
Mang vẻ khoe khoang đậm chất "Đường Thi", không biết có phải cố tình không, dù sao khiến người nghe không mấy thoải mái.
Tề Tĩnh: chỉ có thể nói, nếu ta là nghiệp vụ viên kênh phân phối Đoàn mua, ta cũng nhất định không thích cô ta.
...
Lộ Nam ra cửa, tới Vinh Bảo Tửu Nghiệp, đây là phía đã hẹn cô từ hôm qua.
Hôm qua dùng xe Dư Trụ, hôm nay chìa khóa xe tự nhiên nằm trong tay Lộ Nam, cô tới cửa hàng Vinh Bảo Tửu Nghiệp, Nghiêm Quan Thành vừa làm tốt thu thập tư liệu và con dấu để hạch toán cuối tháng, chuẩn bị rời khỏi.
"Đúng rồi, Lưu Tử Hằng đâu? Những công việc cơ bản này giao cho cậu ta làm đi." Lộ Nam thuận miệng hỏi một câu.
Nghiêm Quan Thành nói: "Vinh Bảo Tửu Nghiệp có nhiều chi nhánh, một mình cậu ta thu thập 3-4 ngày cũng không xong."
Lộ Nam hiểu rõ gật đầu: chủ yếu vì BK quá lớn, giao thông thì tắc nghẽn. Ra ngoài đi từ A tới B, có khi phải tốn thời gian 1-2 tiếng là bình thường.
"Hôm nay tôi không cần xe, anh còn phải chạy tới mấy cửa hàng nữa phải không? Lấy xe mà đi, tan làm thì đỗ ở văn phòng, đưa chìa khóa xe cho hành chính Đặc Khúc là được."
"Vậy giám đốc Lộ về thế nào?"
Lộ Nam gõ di động: "Ông chủ Mạc hôm nay hẹn tôi ăn cơm trưa, chắc là phải uống rượu, lát nữa gọi xe về."
Bữa tiệc này khác với kiểu nhân viên xưởng tới chỗ Nhà tiêu thụ làm việc nhưng thực chất là cọ cơm.
Lộ Nam lúc trước ở Hoa An trói buộc thủ hạ không được đi cọ cơm cọ đồ, chủ yếu nhằm vào những Nhà tiêu thụ Lưu Thông Tiểu Tửu, suy bụng ta ra bụng người, hợp đồng của họ nhỏ, cửa hàng cũng chỉ có thế, mỗi lần chiêu đãi nghiệp vụ viên trong lòng phần lớn không vui. Bây giờ tới BK, tình hình lại không giống thế, 1-2 tháng cùng ăn cơm với Nhà tiêu thụ, bất luận là phía nào trả tiền, đều là cách thức bảo vệ giao tình.
Nghiêm Quan Thành nghe cấp trên nói vậy, mới yên tâm cầm chìa khóa: "Được rồi, cảm ơn giám đốc Lộ." Có xe, hôm nay có thể làm xong công việc đã sắp xếp trong 2 ngày này.
Lộ Nam đi tới cửa cảm ứng của Vinh Bảo Tửu Nghiệp, nhân viên quen mặt ân cần tiến lên chào hỏi, dẫn đường cho cô.
Vài hôm không gặp, ông chủ Mạc nét mặt tỏa sáng, còn Mạc tổng thì có dáng vẻ lờ đờ chưa tỉnh ngủ.
Lúc hàn huyên, Mạc tổng liên tục ngáp dài, ông chủ Mạc gõ gậy chống: "Nếu buồn ngủ thì về ngủ đi. Cha đang trò chuyện với giám đốc Lộ, con cứ thế này là sao?"
Mạc Tử Hào (Mạc tổng của Vinh Bảo Tửu Nghiệp) cũng gần 40 tuổi rồi, bị cha già mắng một câu, còn ở trước mặt người ngoài, liền thấy bẽ mặt, cười cứng đờ với Lộ Nam: "Tôi đi nghỉ một chút, giám đốc Lộ, không tiếp được."
Lộ Nam tự nhiên gật đầu với anh ta, nói lời khách sáo: "Mạc tổng bảo trọng thân thể."
Đến khi văn phòng chỉ còn 2 người, ông chủ Mạc thở dài một hơi: "Cứng cáp rồi, tôi không quản nổi nó nữa."
Câu này, hình như thường xuất hiện trong gia đình người TQ, đặc biệt là khi con cái trẻ tuổi ra xã hội, đạt được thành tích nhất định.
"Mạc tổng bận rộn như vậy, cũng bởi sau Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng có quá nhiều khách hàng tiềm năng." Lộ Nam đương nhiên không thể hùa theo lời ông chủ Mạc, ngược lại an ủi ông ấy: "Ngài nghĩ xem, Mạc tổng xã giao thế này, đều là vì chuyện kinh doanh mà."
Ông chủ Mạc lắc đầu: "Nó có ý kiến với tôi."
Lộ Nam hợp thời bày ra tư thế nghiêng tai lắng nghe.
"Giám đốc Lộ đi làm năm thứ mấy rồi?" Ông chủ Mạc bỗng nhiên hỏi một câu không liên quan.
"1 tháng nữa là tròn 3 năm."
"À..." Ông chủ Mạc tiếc nuối nói: "Vậy cô vào nghề khá muộn, bắt đầu từ năm kia, rượu trắng xa xỉ bị hạn chế tiêu dùng xx, năm ấy tổng doanh thu của Vinh Bảo Tửu Nghiệp giảm 40% so với năm trước."
Lộ Nam mỉm cười: "Tình hình năm đó, BK quả thật chịu ảnh hưởng lớn nhất. Nhưng ngài xem, bây giờ hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu vẫn cung không đủ cầu, lượng tiêu thụ rượu Kinh Điển của công ty tôi cũng chưa giảm xuống. Thị trường rượu trắng cao cấp kỳ thực vẫn còn đó."
Ông chủ Mạc gật gù đồng ý: "Rượu trắng mới là hồn phách của lương thực!" Ông ấy là người cổ hủ, hoàn toàn không quen uống rượu tây, rượu vang hiện giờ.
"Đúng rồi, hôm nay tôi hẹn giám đốc Lộ tới, là muốn hỏi một chút, chuyện xuất khẩu rượu Hài Hòa của công ty cô..."
Lộ Nam thẳng người lên chút, theo dự tính của cô, Nhà tiêu thụ truyền thống như Vinh Bảo Tửu Nghiệp, cho dù muốn cải cách, cũng sẽ không thấy hứng thú với việc xuất khẩu rượu. Cho nên, cô rất tò mò, ông chủ Mạc vì sao bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này.
[Chẳng lẽ vì tin tức hợp tác hôm qua của Lệnh Dương và Mỹ Lâm?]
Tin tức lớn này người trong ngành khẳng định biết đầu tiên và lan truyền cho nhau, Vinh Bảo Tửu Nghiệp nếu không nghe nói mới là kỳ quặc.
Quả nhiên, ông chủ Mạc nói tiếp: "Kỳ thực từ khi nhìn thấy video quảng cáo mà cô gửi tới, cộng với diễn thuyết trong Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, tôi đã biết, giám đốc Lộ có dã tâm không nhỏ."
Lộ Nam coi như ông ấy đang khen ngợi mình.
"Tôi tán đồng quan điểm của cô, dùng rượu thương mại và xuất khẩu rượu trắng là xu thế tương lai, hơn nữa sẵn sàng góp vốn vào việc này. Hiệu quả không dễ nhìn thấy trong ngày một ngày hai."
Ý của ông chủ Mạc là, ông ấy và Mạc Tử Hào nảy sinh ý kiến bất đồng, ông ấy nhìn thấy số lượng những Nhà tiêu thụ theo đợt, Nhà tiêu thụ trung gian mới ký sau Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, rất muốn đi theo chính sách, cũng muốn thử xuất khẩu rượu trắng xem sao; nhưng con trai ông ta thì có ý kiến khác, không xem trọng thị trường nước ngoài, ngược lại muốn bố cục một con đường hoàn toàn khác.
Hai cha con giằng co 4-5 ngày, kết quả hôm qua nhìn thấy tin tức về rượu trắng trên mạng.
"Giám đốc Lộ, cô bảo, Lệnh Dương hợp tác sâu rộng với công ty vốn nước ngoài, chẳng phải chứng tỏ xuất khẩu rượu trắng có tương lai hay sao?" Ông chủ Mạc vặn hỏi.
Lộ Nam nghiêm mặt: "Xuất khẩu rượu trắng trước giờ đều không phải một lần là xong, ông chủ Mạc coi trọng chuyện này, tôi đương nhiên vinh hạnh sâu sắc, chúng ta sau này có hợp tác thêm về mặt này hay không cũng không quan trọng. Chỉ là ngài mới nói, Mạc tổng muốn bố cục một con đường hoàn toàn mới, tôi e rằng phải dội gáo nước lạnh."
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Mạc Tử Hào kêu đi nghỉ ngơi lại trở về, trong tay bê một chén trà đặc, không biết đứng ngoài nghe bao lâu.
Anh ta thản nhiên ngồi xuống đối diện sofa của Lộ Nam: "Giám đốc Lộ không coi trọng?"
"Quả thật không coi trọng." Lộ Nam suy tư, trả lời đúng sự thật.
Mạc Tử Hào nốc một ngụm lớn, "a" lên: "Trùng hợp, tôi cũng không coi trọng xuất khẩu rượu trắng. Rượu trắng, giống trà đặc trong tay tôi, người nước ngoài uống không quen chính là uống không quen."
Lộ Nam không muốn tranh cãi với Mạc Tử Hào, chỉ cười nói: "Vậy tôi đưa ra vài vấn đề mà ý tưởng mới của ngài có thể gặp phải."
Mạc Tử Hào đặt chén trà đánh "cách" xuống bàn thủy tinh: "Mời giám đốc Lộ nói."
Ông chủ Mạc nhìn bên trái lại nhìn bên phải, bỗng nhiên cảm thấy chính mình không cần sốt sắng nóng ruột, bởi vì nhìn dáng vẻ ung dung thản nhiên của giám đốc Lộ, e rằng sẽ từ góc độ chuyên môn khiến thằng con mình hoàn toàn bỏ đi ý tưởng không đáng tin cậy.