Bà ấy hài hước nghĩ: con gái quá giỏi giang, làm mẹ cũng sẽ thấy áp lực rất lớn nha.
Về chuyện xe, bà ấy lại bị nó thuyết phục, giả vờ lầu bầu: "Khoản nợ này của mẹ nha, càng lúc càng nhiều."
Lộ Nam cười bảo: "Ai ui, cái này không tính vào nợ. Là con nhờ mẹ giúp con chăm sóc em Benz, hơn nữa, nếu cái này cũng tính tiền, thì quá đáng rồi."
Tóm lại vẫn là mẹ con ruột thịt nha.
...
Cả nhà bác năm ngoái về ăn tết sớm, cho nên năm nay chắc phải mùng 2 hoặc mùng 3 mới trở về.
Lộ Nam suy tư, không quá yên tâm, gọi điện thoại cho bác, hỏi trong tay bác còn có cổ phiếu Nguyên Xuyên hay không.
"Năm ngoái tăng một đợt, bác đã bán hết rồi, bây giờ chỉ còn thừa 10 nghìn tệ để đó thôi."
[Quả nhiên là cổ dân lâu năm, căn bản không cần ta bận tâm.]
Lộ Nam tán đồng nói: "Không sao không sao, cháu hỏi một chút thôi, vốn cũng muốn đề nghị bác bán đi."
"Sao, cháu có tin nội bộ gì à?"
"Lúc tới tổng công ty họp, cháu nghe đồn, nghiệp vụ bất động sản của tập đoàn hiện tại có phiền toái nhỏ." Chỗ này ý chỉ việc khách hàng đòi quyền lợi, bảy phần thật ba phần giả.
Bác vẫn rất tin Lộ Nam, dù sao cháu gái hiện tại ở Nguyên Xuyên lớn nhỏ cũng coi như là lãnh đạo.
Như vậy, trong nhà còn mợ, trong tay phỏng chừng còn chút cổ phiếu "kinh doanh nhỏ".
Không cần gọi điện thoại, hôm qua đã hẹn trưa nay sang nhà cậu ăn cơm, lúc ăn cơm, Lộ Nam ra vẻ vô tình nhắc tới.
Mợ tỏ ra tiếc nuối: "Cậu của cháu muốn mua xe, tháng trước mợ lấy hết tiền ra rồi, kết quả ông ấy săm soi mãi không mua được cái gì."
Lộ Nam thầm nhủ: ổn rồi. Sang năm, bất luận bác hay mợ đều sẽ không mua thêm. Đương nhiên cũng có khả năng cực kỳ nhỏ bé là họ muốn mua vào lúc giá cổ phiếu xuống rất thấp... nhỉ? Như vậy không liên quan gì tới ta nữa, bởi vì bọn họ biết có chuyện mà vẫn cố chấp mua thêm.
Hoàng nữ sĩ nghe vậy, vốn còn định nói bà ấy định bán lại xe. Nhưng con gái huých nhẹ vào tay để dưới bàn, bèn im lặng không nói.
Lộ Nam tán đồng: "Nếu cậu không vội mua xe, cháu đề nghị tầm tháng 4-5 hẵng mua, lúc đó Nhà tiêu thụ của xưởng xe muốn đạt được mức nhiệm vụ nửa đầu năm, ưu đãi sẽ lớn hơn."
"Phải không?" Mợ vội vàng hỏi Lộ Nam có kiến nghị gì.
Lộ Nam cũng không biết quá nhiều, nhưng trước sau cô ít nhất từng có kinh nghiệm mua xe 3 lần, thừa sức nói vài chuyện cần chú ý cho mợ nghe.
Mợ nghe xong, nói với Hoàng nữ sĩ: "Chị Hai, người đi làm ở thành phố lớn hiểu biết rộng nha!"
Hoàng nữ sĩ cười rụt rè.
Ăn xong cơm trưa, tán gẫu một lát, dọc đường về nhà, Hoàng nữ sĩ hỏi Lộ Nam: "Lúc ăn cơm con đụng vào mẹ làm gì?"
"Nếu con nói vô tình huých mạnh, bất cẩn đụng tới, mẹ tin không?" Lộ Nam nói đùa.
Mới không tin!
"Kinh tế nhà cậu mợ con không dư dả, mẹ định hỏi hai đứa nó có muốn mua lại xe của mẹ không, có thể bán rẻ mà." Hoàng nữ sĩ nói bán rẻ, tối thiểu chỉ rẻ hơn giá niêm yết 10 nghìn tệ.
[Nhưng chuyện đẩy đưa giá xe này, dù sao không giống với giá niêm yết xe mới! Mẹ cảm thấy mẹ bán rẻ cho người ta, nhưng người ta chưa chắc sẽ thấy thế. Con biết mẹ nghĩ vậy, nên mới ngăn cản.]
Lộ Nam kéo tay Hoàng nữ sĩ: "Chưa biết chừng cậu mợ thích xe mới hơn thì sao? Mẹ đừng hỏi họ, dù sao tháng Giêng họ cũng sẽ không mua. Sang năm mẹ lái xe con, nếu họ muốn chiếc xe để không còn lại của mẹ, sẽ chủ động hỏi nha."
Hoàng nữ sĩ nghe: quả thật là đạo lý này. Ai ui cái con bé tinh ranh này, không biết giống ai!
Buổi chiều, Khâu Huyên hẹn Lộ Nam đi chơi, cố ý nói: "Không có Diệp Nhất Minh."
Lộ Nam bấy giờ mới phản ứng lại: a, đúng, tính thời gian cậu ta tốt nghiệp năm ngoái, chắc là về nước phát triển rồi.
Nhưng điều này chẳng liên quan gì tới cô, cô cười bảo: "Hôm nay chắc tớ không rảnh."
"Này Nam Nam, chúng ta bây giờ một năm thấy mặt có một lần, sao cậu lại không tới? Không coi tớ là bạn nữa à?"
Kỳ thực cũng không phải, chỉ vì tuổi tâm lý chênh lệch khá lớn, trong cuộc sống thường nhật lại ít xuất hiện điểm chung, cho nên gặp mặt cũng chẳng biết nên nói gì.
Hơn nữa Lộ Nam biết, trong số các bạn cấp 3, không thiếu người tràn ngập tò mò và thích gán ghép người khác, Khâu Huyên bây giờ nói Diệp Nhất Minh không có mặt, không có nghĩa lát nữa sẽ không tới.
Không có ý nghĩa, không cần thiết.
"Đương nhiên không phải, chủ yếu năm nay tớ ăn Tết ở nhà bà ngoại (và dì cả), phải biết điều giúp đỡ chuyện bếp núc." Lộ Nam giải thích.
Khâu Huyên biết chuyện cha mẹ Lộ Nam ly hôn, nghe vậy bèn hiểu, còn thương xót nói: "Vậy hai hôm nữa gặp nhau nhé, tới lúc đó cấm không được từ chối."
"Được."
Tới lúc đó hẵng nói.
Giao thừa, Lộ Nam nhận được điện thoại của Trần Kiêu, cô vừa ngồi trên sofa xem TV vừa nói chuyện, Hoàng nữ sĩ lén liếc mắt ra hiệu cho con trai, bảo nó nghe trộm.
Lộ Dương: con mặc kệ.
Lộ Nam bất đắc dĩ: "Lát nữa em gọi lại cho anh."
"Được~" Trần Kiêu cười bên kia điện thoại.
...
Mùng 3, như thường lệ là ngày Lộ Nam đi theo cha Lộ tới nhà họ hàng, tế bái tổ tiên.
Tin tức của cha Lộ linh thông hơn cô tưởng tượng, lúc chạm trán bèn hỏi Lộ Nam: "Nghe nói bây giờ con làm việc ở BK? Quy mô công ty con cũng lớn nhỉ."
Lộ Nam gật đầu: "Tạm được ạ." Cô suy đoán chắc là lúc Hoàng nữ sĩ tán gẫu với cô Cả thuận miệng nói tình hình công việc của mình.
Còn rốt cuộc quy mô Nguyên Xuyên có lớn hay không - nó quanh năm suốt tháng liên tục quảng cáo trên CCTV từ kênh 1 tới kênh số mười mấy đã đủ chứng minh.
Mặc dù mấy năm trước lúc Hoàng nữ sĩ đưa quà tết Trung thu cho cô Cả, biết chuyện chồng cũ lại có con, nhưng chuyện này không đại biểu Hoàng nữ sĩ không qua lại với cô Cả nữa.
Trái ngược, trải qua một khoảng thời gian hai bên đều khó xử, Hoàng nữ sĩ dứt khoát chủ động giải hòa.
Đây là sự bất đắc dĩ của người trưởng thành, cũng là trí tuệ của người trưởng thành.
Hoàng nữ sĩ suy nghĩ có một ngày, con cái kết hôn, không thể không cho một ai trong họ hàng nhà chồng xuất hiện đi? Sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Hơn nữa, chị chồng coi như là người hiểu chuyện, qua lại gần với chị ấy, có thể hỏi thăm tình hình lão chồng cũ - không liên quan tới yêu hận tình thù, chỉ vì còn có lợi ích dính dáng.
Bởi vì con gái không muốn trả lời, cho nên cha Lộ định hỏi gì đó, cuối cùng nói rằng: "Nếu công việc không tệ, vậy nỗ lực làm việc đi."
Ông ấy ít nhiều cũng nghe nói, con gái bây giờ sống rất tốt.
Thân là người cha, ông ấy đương nhiên kiêu ngạo vì con gái, nhưng ông ấy có tính cách hoàn toàn bất đồng với vợ cũ.
Nếu vợ cũ quan tâm tới người thân gần như tới tình trạng muốn khống chế, thì ông ta tuân theo việc chỉ cần không dính dáng tới đạo đức cơ bản, bất luận con cái gặp phải chuyện gì, ông ấy đều sẽ không nhúng tay.
"Em trai con năm nay lên lớp 9, không biết nó có thể thi đỗ trường cấp 3 nào." Cha Lộ không lời nói tìm lời nói.
Lộ Nam cười khách sáo: "Thành tích của nó tốt hơn con, có lẽ sẽ đỗ vào trường cấp 3 trọng điểm."
"Thành tích của con trước kia cũng rất tốt, nhưng lên cấp 3 bị tiểu thuyết phân tâm."
Lộ Nam rũ mắt: cha cảm thấy vì con đọc tiểu thuyết, vậy coi như thế đi.
Sau đó, một đường im lặng.
Cho dù tới nhà cô dì chú bác mỗi năm một lần, Lộ Nam cũng không thể tránh khỏi bị hỏi đã yêu ai chưa, bao giờ thì kết hôn.
[Thời điểm này, nếu Hoàng nữ sĩ có mặt thì thật tốt. Ta không thể nói thẳng ta bây giờ một lòng tập trung vào công việc, không muốn yêu đương nha...]
[Hơn nữa, có nói họ cũng không hiểu ta đang làm công việc, có chức vụ gì. Được rồi, vô tình tiết lộ đang làm giám đốc ở BK là được.]
Quả nhiên, đề tài quay quanh việc này, con cái của hai bác trai và cô Cả đều lớn hơn Lộ Nam, lại không thể so sánh với cô; con gái của cô Hai thì cùng tuổi với Lộ Nam, bởi vì sinh ra đầu năm, cho nên nhập học muộn hơn Lộ Nam 1 năm, cho dù như vậy, cũng có thể coi như đã tốt nghiệp được 2 năm.
Em họ bây giờ làm nhân viên đặt hàng ở một công ty ngoại thương trong Hải Lâm, vốn dĩ cô Hai còn cảm thấy công việc của con gái không tệ, nhưng nghe Lộ Nam nói đã tới BK làm giám đốc - người nhà họ Lộ sẽ không cảm thấy cha Lộ và Lộ Nam đang khoác lác, bởi vì điều kiện kinh tế nhà Lộ Nam luôn tốt nhất trong nhà họ Lộ, Lộ Nam ưu tú như vậy trong mắt họ là đương nhiên.
Chính vì ưu tú như vậy, cho nên càng phải làm mai mối!!!
Hai cô còn tương đối bình thường, nhưng hai bác gái thì khao khát gọi điện thoại lôi mấy đứa cháu ngoại hình tuấn tú, có tiền đồ trong nhà mẹ đẻ tới, hoàn toàn mặc kệ bây giờ có phải đang ăn Tết hay không.
Lộ Nam khó lòng chống đỡ, thậm chí bắt đầu nghĩ sau này có nên bảo Lộ Dương tới thay mình: nuôi em ngàn ngày, dùng em một lần.
Dù sao, có thể đoán ra, cô càng già thêm một tuổi, sau này về nhà ăn Tết chuyện này sẽ càng lúc càng thái quá.
Lộ Nam không làm ra chuyện trở mặt tại chỗ, chạy lấy người.
Như vậy chỉ có thể nhẫn nhịn, một năm nhịn một lần.
[Nhưng, ta lại không phải chưa từng trải qua "ý tốt" của 3 cô 6 bà, nhưng lặp lại một lần cũng quá ngược rồi.]
Chập tối tách ra, cha Lộ lấy ra 2 bao lì xì, giống những năm trước, Lộ Nam không từ chối, nhận lấy.
Cha Lộ nửa thật nửa giả cười: "Đều đi làm mấy năm rồi còn lấy tiền lì xì của cha à?"
Lộ Nam nhìn ông ấy, chuẩn bị trả lại một cái.
Cha Lộ vội nói: "Cha đùa thôi, cha chuẩn bị tiền lì xì cho con tới khi kết hôn, sau này cha làm ông ngoại thì đưa tiền lì xì cho cháu ngoại."
Lộ Nam rũ mắt: a, vậy cha cứ việc chờ đi.
Về nhà đưa hai bao lì xì cho Hoàng nữ sĩ, Hoàng nữ sĩ theo thường lệ "giữ giúp Lộ Dương", nói với Lộ Nam: "Cái còn lại con tự cầm đi."
Bà ấy nghĩ thoáng rồi, chồng cũ cho gì thì cứ cầm, không thể ghét bỏ tiền, ghét bỏ đồ vật được.