Thời gian bay dài như thế, Lộ Nam tự nhiên sẽ không lấy thân thể bà ra đùa giỡn.
Một là, bản thân Lộ Nam trước khi sống lại đã rất chú trọng sức khỏe, sống lại có bàn tay vàng kỳ lạ cô càng coi trọng hơn - ai biết liệu có tác dụng phụ gì không? Lộ Nam nuôi dưỡng thói quen tốt mỗi năm khám sức khỏe định kỳ (chương 314), đồng thời cũng thường xuyên thúc giục Hoàng nữ sĩ và bà khám sức khỏe định kỳ, hai người họ năm nay đi khám thời gian ở tháng trước.
Hai là, Lộ Nam nhớ rõ, cho dù là 5 năm sau, cô mang bà ra ngoài chơi, lúc đó bà đi máy bay cũng không có vấn đề gì hết.
Cho nên cô không quá lo lắng bà đi máy bay.
Khụ khụ, có vấn đề, đại khái là Hoàng nữ sĩ.
Vị nữ sĩ này say xe say sóng, còn say cả máy bay - cũng không nhiều lắm, chủ yếu xem trạng thái cơ thể, thí dụ như "rụng dâu", cảm nắng, cảm cúm, lúc sức khỏe không ổn thì sẽ say.
Lộ Nam thầm nghĩ: Hoàng nữ sĩ có khi mở miệng châm chọc ta, nói ta giống trứng gà bóc - yếu ớt, lại không ngờ, bà ấy cũng không kém cạnh.
Nhưng nghĩ lại, nếu thời trẻ Hoàng nữ sĩ cũng nhu nhược, yếu ớt mềm mại, thì sao bây giờ lại biến thành như vậy?
[Có thể thấy cuộc sống hôn nhân nhiều năm tôi luyện bà ấy, bởi vì chuyện khó chịu quá nhiều, cho nên về mặt s1nh lý ngược lại không khó chịu tới vậy.]
Lộ Nam hoàn hồn, bảo em trai: "Không cần, cứ thế đi."
Hai chị em đối thoại rất khẽ, Hoàng nữ sĩ ngồi ở phía sau không nghe thấy, Trần Kiêu ngồi ở phía trước lại nghe thấy.
Khi máy bay vào tầng bình lưu, anh quay lại bảo Lộ Nam: "Ban nãy, trước khi máy bay cất cánh Lâm lão tiên sinh gọi điện thoại cho anh..."
Lộ Nam cười hàm ý: "Nói chuyện hợp đồng, phải không? Em lên máy bay đi rửa tay, nhận được điện thoại của Lâm Kỳ Vĩ sớn hơn anh vài phút."
Trần Kiêu tỏ vẻ trêu chọc, rồi nói: "Cho nên, về hợp đồng Vân Đình Malaysia..."
Trần Kiêu còn chưa nói xong, Hoàng nữ sĩ đã bảo Lộ Dương: "Lộ Dương, con đổi chỗ cho đồng nghiệp của chị đi, chị con cần nói chuyện công việc."
Em trai xoay lưng về phía mẹ, vẻ mặt khiếp sợ: mặt trời mọc lên từ phía Tây? Tuần trước nhóm chị rời khỏi Thái Lan, mẹ còn thở ngắn than dài 2 ngày, xem ra không thích bạn trai chị gái lắm, sao bây giờ còn chủ động sáng tạo cơ hội cho họ?
Thiếu niên không hiểu nổi thế giới của người trưởng thành.
Lộ Dương quay sang nhìn mẹ.
Trần Kiêu cũng cười nhã nhặn với Hoàng nữ sĩ, nói tiếp: "Bác, không sao ạ, Lộ Dương nghe cũng được."
Hoàng nữ sĩ kiên quyết, khách sáo nói: "Cứ quay đầu như thế mệt mỏi lắm, đổi chỗ đi."
Bọn họ dù sao cũng nói về chuyện công việc của Nguyên Xuyên, trong lúc nói chuyện khó tránh sẽ bị người ngoài cùng khoang nghe thấy, nếu dính tới cơ mật thương nghiệp thì sao?
Mẹ lần đầu tiên ra lệnh, Lộ Dương lén nhìn bà chị, biết nghe lời phải cởi dây an toàn: "Anh, hai người nói chính sự quan trọng."
Trần Kiêu hình như hơi ngại, cười nhẹ với Lộ Dương, còn đưa tablet cho cậu bé: "Được rồi. Em ngồi đây, có thể nhìn biển mây ngoài cửa sổ, trong này cũng có mấy trò chơi thú vị lắm."
Lộ Nam nhìn chuyện xảy ra trong 1-2p này, bí ẩn nheo mắt với Trần Kiêu: giỏi cho cảnh đã muốn còn từ chối.
(Cừu Siêu Quần làm quần chúng nhiệt tình: không sai, tên nhóc này hồi nhỏ đặc biệt am hiểu chiêu này! Bác đừng bị nó lừa gạt!)
Đổi chỗ ngồi, Trần Kiêu nghiêm trang thảo luận nội dung cuộc gọi mà Lâm lão tiên sinh gọi tới: "Lâm lão tiên sinh nói, nửa cuối năm khu giải trí Vân Đình sẽ có nhiều đổi mới, tới lúc đó xét duyệt rượu nhập vào sẽ càng nghiêm khắc. Ông ấy nói rất coi trọng rượu Hài Hòa, muốn dự trữ trước."
"Trùng hợp, Lâm Kỳ Vĩ cũng nói với em, bản thân anh ta muốn đại diện cho Vân Đình tăng lượng hợp đồng lên 4-5 triệu đô la nữa." Đương nhiên, không phải Lâm Kỳ Vĩ ngu ngốc để lộ ra giá mong muốn, mà là Lộ Nam khéo léo dò hỏi quá cao siêu.
"Bản thân anh ta?" Trần Kiêu đùa cợt, lại gần thì thầm: "Anh cho rằng anh ta rất muốn hồi quỹ tiền tài từ em đó."
Trần Kiêu đương nhiên nhận ra Lâm Kỳ Vĩ có ý với Nam Nam, anh cũng biết rõ Nam Nam tuyệt đối không thể dây dưa gì với Lâm Kỳ Vĩ, bắt chuyện vào bữa tiệc trưa cũng tuyệt đối không phải vì thành tích, mà vì tâm an mà thôi.
[Nam Nam cứu anh một mạng, anh còn muốn hẹn Nam Nam chạy đường núi? Đua xe?]
Trần Kiêu nhẫn nhịn ở Malaysia một ngày, vốn định tự mình tiêu hóa chuyện này, không ngờ Lâm Kỳ Vĩ còn đuổi theo gọi điện thoại cho Nam Nam? Thật là, bực bội.
Lộ Nam liếc Trần Kiêu, nhẹ nhàng chọc đầu ngón tay vào cánh tay anh: "Được rồi, nói chính sự."
"Em thấy thế nào?" Trần Kiêu giao quyền quyết định cho Lộ Nam, không chỉ vì cô là người phụ trách thị trường hải ngoại, còn bởi vì Lâm lão tiên sinh lần này muốn thêm tiền nói rõ là muốn trả lại nhân tình cho Lộ Nam.
Lộ Nam gõ nhẹ theo nhịp lên tablet: "Em nghĩ thế này. Vân Đình hàng năm lượng du khách có hạn, thay vì phí thời gian và tinh lực mời khách uống thêm chút rượu Hài Hòa trong lúc vui chơi, đánh bạc, thì chi bằng cung cấp rượu định chế lấy phong cảnh, nhân văn về khu giải trí Vân Đình, làm phần thưởng khi thắng tiền cũng được, làm quà tặng đi kèm cũng tốt, chắc chắn sẽ có hiệu quả tăng trưởng tiêu thụ rõ rệt."
Lộ Nam trước kia cũng từng làm rượu định chế, đơn hàng rượu định chế khu phim trường Ôn Tuy đã có quy mô tương đối.
Cái này đủ chứng minh, Nhà tiêu thụ trái nghề tài chính hùng hậu có nhu cầu nhất định với rượu định chế, hơn nữa rất dễ hình thành xâu chuỗi mở rộng thị trường, đạt được mục tiêu tiêu thụ.
Lộ Nam còn nghĩ trước tháng 9 cũng thuyết phục phía Dạ Yến Tửu Nghiệp, để Củng Thiệu Huy nửa cuối năm định chế một ít rượu liên quan tới tàu biển.
"Ý này không tệ." Trần Kiêu tỏ ra tán thưởng.
"Lát nữa xuống máy bay, em sẽ bảo Hồng Vĩ làm phương án sơ bộ. Em nghĩ thế này..." Lộ Nam bật tablet, bên trong có tư liệu thực tế về Vân Đình, cô phóng to hình ảnh: "Anh xem, kỳ thực bản thân Vân Đình đã có logo thương hiệu riêng - làm sòng bạc, logo dễ nhìn cũng rất quan trọng, thiết kế này rất đẹp, công nghệ mạ vàng làm được không nhỉ?"
Trần Kiêu ghé sát vào, phóng to hình ảnh hơn chút: "Có thể, nhưng phối màu trên thân bình nên đặc biệt chú ý."
Trong lúc nói chuyện, hai người họ tựa đầu càng lúc càng gần, ánh mắt Hoàng nữ sĩ thường liếc về phía trước, nhưng chuyện đổi chỗ là bà ấy đề ra, bây giờ lại há mồm kêu bọn họ đổi lại? Chuyện này Hoàng nữ sĩ không làm được.
Đại khái chỉ có bà đeo tai nghe nghe tướng thanh và Lộ Dương ngồi chơi bảo vệ củ cải ở phía trước là vui vẻ đơn thuần nhất.
Lữ hành đường dài, cho dù là khoang hạng nhất cũng không thoải mái bằng một chiếc giường.
Ăn xong hai bữa cơm trên máy bay, theo lý là tới giờ đi ngủ.
Trò chuyện công việc xong, Trần Kiêu không đổi lại chỗ với Lộ Dương, không những thế, anh còn lấy ra miếng che mắt và nút bịt tai đã chuẩn bị trước: "Em quen dùng cái này hơn phải không?"
Lộ Nam thản nhiên cầm lấy.
Động tác tư nhiên như thế, Hoàng nữ sĩ ngồi hàng sau thu hết vào mắt.
Cuối cùng, Hoàng nữ sĩ không chống lại nổi cơn buồn ngủ, thiếp đi.
Đến khi bà ấy tỉnh lại, mượn cớ đi wc nhìn về hàng trước - hai đứa nó an ổn nằm trên từng chiếc sofa.
Hoàng nữ sĩ thở phào một hơi.
Hiển nhiên, bà ấy hoàn toàn không nhìn thấy mười ngón giao nắm ở phía dưới tấm thảm của Trần Kiêu và con gái.
...
Lạc thành là là thành phố lớn đầu tiên ở Mỹ, nằm ở phía Tây, cũng là thành phố mà Từ Trừng Chi sinh sống.
Lúc nhóm Lộ Nam tới, Từ Trừng Chi đã chờ lâu ở sân bay.
Nói tới cũng thú vị, đây vẫn là 2 đời cộng lại Lộ Nam lần đầu tiên nhìn thấy bản nhân, mà không phải qua mạng.
Anh ta bây giờ hoàn toàn không giống năm trước, nếu nói năm trước Từ Trừng Chi vẫn là người đàn ông trung niên mang khí chất thư sinh, thì như vậy bây giờ trên người anh ấy đã có đặc tính thương nhân: "Đi thôi đi thôi, tôi mang mọi người tới khách sạn, nghỉ ngơi đỡ mệt sai giờ đã."
Sau đó, Từ Trừng Chi chiêu đãi nhóm Nguyên Xuyên.
Bởi vì đôi bên đều rất quen thuộc, làm tri kỷ qua mạng đã lâu, cho nên nhóm Hoàng nữ sĩ cũng được thịnh tình mời.
Lúc vừa ăn vừa nói chuyện, Từ Trừng Chi tự nhiên nói tới quảng cáo trên Quảng trường Thời Đại nước Mỹ 2 tháng trước.
Chuyện tìm diễn viên, tìm đài truyền hình bản địa vẫn do Lộ Nam nhờ Từ Trừng Chi làm.
Cũng tới bây giờ, Hoàng nữ sĩ mới biết nội dung công việc của con gái bao hàm rất nhiều lĩnh vực mà bà ấy trước kia hoàn toàn không hiểu, hóa ra, bán rượu không chỉ là bán rượu mà thôi.