Vài hôm trước khăn mỏng dùng để ngụy trang, hôm nay vừa vặn để che chân, ngăn cản ánh nắng từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào.
Chống nắng, cô rất chuyên chú!
Sắp đến, Lộ Nam gọi điện thoại vào máy bàn trong nhà, để Lộ Dương 10p nữa xuống tầng giúp cô xách đồ.
Thông báo cho tiểu đệ vác đồ, Lộ Nam phát hiện tài xế luôn nhìn cô qua gương: "Bác tài, có việc gì?" Nếu không phải thấy ánh mắt ông ta trấn tĩnh, ta sẽ báo công an đấy!
Bác tài phát hiện hành vi lén nhìn bị phát hiện, có phần xấu hổ cười nhẹ, sau đó hỏi ra nghi hoặc từ đáy lòng: "Cô bé là người địa phương hả?"
"Vâng ạ." Lộ Nam đương nhiên nói.
Bác tài lắc đầu: "Nghe cháu nói chuyện không giống lắm. Giống người phương Bắc hơn."
Lộ Nam mỉm cười: "Bác tài đoán chuẩn lắm, cháu hiện tại đang làm việc ở phía Bắc, khẩu âm nói lâu thành quen."
"Biết ngay mà, tiếng phổ thông quá tiêu chuẩn! À, bao lâu rồi cháu chưa về nhà?" Bác tài bắt đầu luyên thuyên kể cho cô bé trẻ tuổi rời xa nơi chôn rau cắt rốn ra ngoài nỗ lực làm việc, nửa năm không về, về những thay đổi của thành phố này trong nửa năm qua.
Tới cửa khu nhà, bảo vệ tiến lên hỏi một câu liền cho vào, khi xe tới tòa nhà của Lộ Nam, cô nhìn thấy em trai đang đứng chờ dưới bóng cây dưới nhà. Cậu thiếu niên cao lên khá nhiều, nhưng nhìn vẫn có phần gầy yếu.
Lộ Nam biết, thể chất của Lộ Dương không tốt như cô.
Hoàng nữ sĩ và cha Lộ Nam kết hôn sớm, 23 tuổi sinh Lộ Nam, 30 tuổi sinh Lộ Dương. Sau đó Hoàng nữ sĩ cũng nói, lúc mang thai em trai rõ ràng cảm thấy trạng thái thân thể không bằng hồi trẻ. Cho nên Lộ Dương từ nhỏ hấp thụ tiêu hóa không tốt, chính vì muốn điều trị thân thể cho nó, cộng thêm hỗ trợ Lộ Nam học các lớp phụ đạo và năng khiếu, Hoàng nữ sĩ dần dần rời khỏi việc công ty, cả ngày đảo quanh hai đứa con. Bà ấy thường dẫn Lộ Dương đi xem trung y, điều chỉnh đơn thuốc, đổi bài thuốc làm đồ bổ. Đến khi Lộ Dương vào tiểu học, thể chất không khác mấy so với những đứa trẻ khác, thì hôn nhân của Hoàng nữ sĩ lại xuất hiện vấn đề...
Có thể bởi vì tạm thời thoát khỏi công việc, trở lại nơi quen thuộc, Lộ Nam cảm thấy tư duy phát tán quá nhiều, tự dưng lại hồi tưởng những chuyện cũ!
Cô mím môi, ngẩng đầu hỏi: "Bác tài, bao nhiêu tiền?"
"155 tệ."
Trả tiền xe, bác tài xuống xe giúp cô xách va li.
Kỳ thực cô mang không nhiều đồ, tổng cộng chỉ 1 va li và 1 chiếc túi xách đeo vai.
Gọi Lộ Dương xuống tầng, chẳng qua là thói quen sai khiến thằng em thôi.
Đây, cũng coi như là một trong những cách biểu đạt thân mật giữa hai chị em - từ khi Lộ Dương nghe hiểu, bắt đầu biết đi, Lộ Nam đã rất tự nhiên dạy nó làm việc: giúp chị gái lấy cốc, chị gái muốn ăn anh đào, lấy dép lê cho chị gái...
Hoàng nữ sĩ tới giờ thỉnh thoảng đều sẽ ghen tị, chính vì cảm thấy Lộ Dương nghe chị gái hơn mẹ. Buông tay, hết cách, Hoàng nữ sĩ đời này tính khí có thể bớt chút đã là thành quả thay đổi to lớn, muốn tính nết bà ấy thay đổi hoàn toàn: không thể, tuyệt đối không thể!
"Em trai, cao thế." Lộ Nam chỉ lấy kính đen và ô che nắng, nhìn Lộ Dương cao bằng mình tay trái xách va li, tay phải đeo túi xách, hết sức chân thành khen ngợi: "Bắt đầu có dáng vẻ đàn ông rồi."
Nghe thấy từ này, Lộ Dương liền lải nhải: "Chị, em nhớ hồi em còn bé, chị dắt em đi leo núi gần nhà bà, bảo em dẫn đầu, bảo em là đàn ông, phải bảo vệ chị. Sau đó em bị cỏ tranh cọ vào ngứa ngáy toàn thân." Đi đường núi, đương nhiên là người đi trước mở đường tương đối thảm.
"Có chuyện này sao? A ha ha ha..." Lộ Nam suy tư, bản thân khi đó hình như còn làm ra chuyện này: "Không phải chính em đã nói, trong nhà trẻ bé trai và bé gái đi wc không giống nhau, cô giáo nói, bé trai phải bảo vệ bé gái. Chị cũng là con gái, em bảo vệ chị, đúng rồi còn gì?"
Đương nhiên không thể trách cô, sống 10 năm, bỗng nhiên từ con một biến thành chị gái, lên lớp 9 còn biết sẽ không lấy được 5 điểm cộng thêm, trong lòng tương đối khó chịu được không? Sau khi thi hết cấp, nghỉ hè, mang đầu sỏ hại cô mất 5 điểm lên núi, chỉ bắt nó mở đường thôi, thế nào? Không vứt Lộ Dương ở trong núi đã là lương tâm còn tại.
Hơn nữa, Lộ Dương cũng không phải ngoan ngoãn ngay từ nhỏ.
Khi đó bởi vì sức khỏe không tốt lắm, người trong nhà ít nhiều đều sẽ chiều chuộng nó, biến nó thành đứa yếu ớt, ăn cơm kén ăn, động tí lại gào khóc.
[Còn không phải ta, thừa dịp không có ai chỉnh đốn lại nó.]
[Nó có thể trưởng thành ngoan ngoãn như hiện tại, sau này còn rất có tiền đồ, công lao của người làm chị gái như ta là lớn nhất!]
Lộ Dương biết không nên tranh cãi với bà chị, thường thường không thắng, may mắn thắng thì thực tế vẫn thua.
Cậu hỏi: "Chị, lần này về nhà ở mấy ngày?"
"3-4 ngày. Mẹ nói ngày mai em biết điểm, chị nghĩ thuận tiện về mở tiệc lên cấp cho em, làm xong chúng ta mang bà cùng nhau tới BK, sau đó mọi người chơi ở đó vài hôm." Lộ Nam cười tủm tỉm: "Muốn ra nước ngoài chơi không? Giữa tháng này chị đi công tác, có thể mang mọi người đi cùng, tới lúc đó chị làm việc, thuê hướng dẫn viên cho mọi người, mọi người tự đi tham quan chơi đùa."
Lộ Dương mặc dù thường ở nhà, nhưng thực ra là vì không thích (đi cùng mẹ và chị gái) đi dạo phố, chứ cũng vẫn thích đi du lịch, đặc biệt, nước ngoài rất có sức hút.
Mắt cậu bé sáng lên, nhưng vẫn tỉnh táo nói: "Đắt lắm, mẹ sẽ không đồng ý."
"Chuyện tiền nong, trẻ vị thành niên đừng suy nghĩ. Chỉ cần mọi người muốn đi, chị nhất định sẽ làm kế hoạch xuất hành tương đối phù hợp kinh tế. Tùy tiện tìm lý do, coi như em thi không tồi, khen thưởng một chút, mẹ cứ giao cho chị. Em chỉ cần nói muốn đi hay không?" Lộ Nam nhướn mày: dễ giải quyết!
Lộ Dương ngại ngùng nói: "Đã có điểm đâu..."
[Vậy là muốn đi.]
Em trai lần này thi được bao nhiêu điểm, cụ thể cô không nhớ rõ, nhưng Lộ Nam xác định, nó thi rất tốt, trong top 200 của thành phố, không phải lo lắng nó sẽ không vào được ban trọng điểm của trường trọng điểm.
Lộ Nam kiêu ngạo hồi tưởng: ta năm đó cũng có thành tích không kém mấy, đáng tiếc sau đó yêu sớm. Khụ khụ, quả nhiên đối với đại đa số thanh thiếu niên, yêu sớm vẫn sẽ ảnh hưởng tới thành tích. Đến khi học lớp 11 phân ban Văn, Lý, việc học mà nói với ta dễ như trở bàn tay, nhưng chuyện cha mẹ ly hôn lại xuất hiện, dẫn tới gia đình chấn động, chậc, ta thật là...
Nói tới thành tích, Lộ Dương nhỏ giọng: "Mấy hôm trước, cha gọi điện thoại cho em, nói chờ biết thành tích, cùng nhau ăn cơm. Chị, chị bảo em có nên đi không?"
"Đi chứ, dù sao ông ấy vẫn là cha em - cho dù là trưởng bối trong họ hàng, bảo em đi ăn cơm, em có đi không?"
Lộ Dương gật đầu, biểu thị đã hiểu, nhưng: "Em không dám kể với mẹ."
"Như vậy để sau rồi nói."
"Ừ." Lộ Dương gật đầu mãnh liệt. Vừa rồi việc này quấy nhiễu cậu bé vài ngày, đi, mẹ sẽ không vui, không đi, cha sẽ không vui. Thiếu niên sắp sầu chết rồi. May mà bà chị trở về.
Hai chị em cười nói, về nhà. Khu nhà của họ trồng nhiều cây xanh, dựa lưng vào một dốc núi nhỏ đã cải tạo thành công viên. Bởi vì thực vật tươi tốt nên cả mùa hè đều liên tục vang tiếng ve kêu rầm rì.
Vào nhà, hơi mát điều hòa khiến Lộ Nam cảm giác như được sống lại.
Bà dạo này đang ở trong nhà của Lộ Nam - Lộ Dương được nghỉ, Hoàng nữ sĩ hiếm khi mới về, bà bèn tới nấu cơm cho Lộ Dương.
Lộ Dương mở cửa, nhỏ giọng bảo chị: "Bà từ tuần trước đã bắt đầu hỏi chị hôm nào về, biết hôm nay chị đi máy bay, từ sáng tới giờ đã hỏi đi hỏi lại 6 lần, nghe thấy dưới nhà có tiếng xe hơi, liền bảo chắc là chị về rồi."
Lộ Nam mỉm cười, vào vào nhà đã bắt đầu nũng nịu gọi bà.
Bà nghe thấy tiếng, vội vàng bê đĩa dưa hấu đã cắt ra: "Nam Nam, mau tới ăn trái cây. Bên ngoài nóng không?"
Trong bát thủy tinh cắt dưa hấu thành từng miếng ngay ngắn, đều là mới cắt, bởi vì bà thường nói, thời tiết quá nóng, cắt sớm sẽ dễ hẩu.
Lộ Nam nhin bát dưa hấu, phần trắng đều bị cắt sạch, từ khi cô gọi điện thoại cho Lộ Dương tới giờ, mới có 15p, bà nhất định nhanh chóng chuẩn bị thứ này.
"Nóng." Lộ Nam vội vã chạy tới, ôm bà bắt đầu làm nũng, không biết vì sao nước mắt chực trào.
Vì không dọa tới bà, cô ôm bà hơn nửa phút, mới nhẹ nhàng hít nước mắt trở về.
Vài phút sau, Lộ Nam ngồi trong sofa phòng khách, ôm bát thủy tinh, lấy dĩa nhỏ cắm từng miếng dưa hấu: "Ngọt lắm ạ, nhất định là bà chọn dưa, phải không?"
"Buổi sáng tới chợ mua, cuống dưa còn xanh, tươi mới."
Lộ Nam xót xa: "Xách dưa nặng lắm." Bà thích tới chợ nông sản, cũng không gần nhà Lộ Nam.
Bà cười tủm tỉm: "Hôm nay Lộ Dương đi cùng, nó xách về cho bà."
Lộ Nam lập tức thản nhiên nói: "Thiếu niên, đủ sức."
Lộ Dương: đúng là chị ruột ta nha.
Cơm tối còn có món thịt dê thái sợi xào măng, Lộ Nam không cần đoán cũng biết, đây là măng hồi tháng 5-6 bà lên núi hái xuống, lột vỏ, nấu chín, để đông, đặt tới bây giờ, cố ý làm cho cô ăn.
Cơm! 1 bát rưỡi!
Người già không có ai lại không thích nhìn vãn bối ăn cơm ngon miệng, không có ai lại cảm thấy con cháu ra ngoài làm việc trở về trông béo.
"Thích thì ăn nhiều chút, bà đào ra, làm sạch sẽ, để đông hai túi lận, còn phơi măng khô, tới lúc đó cháu mang hết về, mang hết về đi." Bà cười đầy nếp nhăn.
Lộ Nam ra vẻ nghiêm túc nói: "Bà, bà lại tự lên núi đấy à?"
Bà lập tức bổ sung: "Không phải, không phải, bà đi với dì cả cháu."
Hoàng nữ sĩ lúc về đã 8-9h tối, vừa vào nhà đã hỏi: "Buổi tối mọi người ăn gì, còn gì thừa không?"
"Mẹ chưa ăn cơm tối à?" Lộ Nam không đồng ý, hỏi.
"Ăn rồi, dừng lại ở trạm nghỉ một chút. Nhưng đồ khó ăn quá, không no." Hoàng nữ sĩ lải nhải.
Lộ Dương nhìn mẹ, lại nhìn chị, bỗng nhiên phát hiện bà chị "kén ăn" nguồn gốc ở đâu.