A, không trông chờ được vào ai. Tần Nghiên cười khẩy một cái, bê ly rượu sâm panh bước đi quả quyết, Lão Du và Hướng Bắc đi theo chị ta như là cô dâu nhỏ.
Lộ Nam dặn dò các thủ hạ không cần tham gia tiệc tối trở về nội thành Hoa An nhất định phải kết bạn đi cùng nhau, đặc biệt để ý tới Lâm Yến và Trịnh Tinh, cô thì còn phải ở lại chỗ này một đêm, cho nên: "Họp sáng mai hủy bỏ."
Giống như chủ nhiệm lớp luôn nghiêm khắc nói "ngày mai cho nghỉ" vậy, vui vẻ bất ngờ nha.
Có câu này của giám đốc Lộ, Hoàng Đạt Phương vỗ ngực bảo đảm: "Giám đốc Lộ, cô yên tâm, tôi sẽ bảo Tiểu Hồ và Tiểu Tiền đưa hai cô gái tới tận cửa nhà."
Hoàng Đạt Phương làm việc chu đáo, Lộ Nam gật đầu nói với Hồ Duyệt Khánh và Tiền Hâm: "Hai cậu vất vả chút."
Điền Ái Trân cũng dự định trở về, nhưng thấy tiệc tối có nhiều vị lãnh đạo và lão tổng giới giải trí, bèn lấy ra di động gọi về nhà, nhờ cha mẹ buổi tối trông 3 đứa con hộ chị ta.
Tần Nghiên có qua có lại, rượu trắng dùng trong tiệc rượu toàn là rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên 20 năm, mặc dù mọi người vẫn lựa chọn rượu nho và sâm panh nhiều hơn chút.
Nhưng không sao, Lâm Yến lúc chưa mở tiệc đã chụp hình rượu được trưng bày, báo cáo công việc tháng này của văn phòng Hoa An lại có thể phong phú hơn rồi.
[Coi như rượu Kinh Điển tranh thủ cơ hội xuất cảnh một lần.]
Buổi tiệc này không cần Lộ Nam làm nổi bật, cô cũng không muốn làm, nhìn đồng hồ, bèn nói qua với Tần Nghiên, về phòng nghỉ ngơi trước, còn nói nhỏ rằng muốn tìm chị ta thảo luận về việc tuyên truyền phim.
Thông qua tiếp xúc lúc trước, Tần Nghiên biết vị giám đốc Lộ trẻ tuổi này khá là giỏi giang, hiển nhiên chị ta tin tưởng Lộ Nam, nghiêm túc gật đầu: "Được, giám đốc Lộ, tôi hết bận sẽ đi tìm cô." Nhưng nhìn dáng vẻ bận bịu của Tần Nghiên, tối nay chưa chắc đã có thời gian.
...
Chừng 12h, di động của Lộ Nam sáng lên, là Tần Nghiên gửi tin nhắn, hỏi Lộ Nam ngủ chưa.
Lộ Nam gọi lại luôn: "Chị Tần, tôi chưa ngủ. Nếu tiện thì... trò chuyện trực tiếp tốt hơn. Vâng, vậy tôi sang phòng chị."
Lộ Nam ôm máy tính ra cửa, bỗng nghĩ tới nội dung tin nhắn ban nãy, trong đầu chợt toát ra đầu đề kỳ lạ: "12h đêm, cô gái trẻ tuổi gõ vang cửa phòng khách sạn của nhà sản xuất nổi tiếng để làm gì?"
[Dừng lại, vừa rồi ta liệt kê phương án marketing, chứ không phải phương án tạo scandal. Mặc dù, scandal vẫn là một trong những cách thức quảng bá hữu hiệu...]
Tới phòng Tần Nghiên, Lộ Nam thấy chị ta dù mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng, bèn nói thẳng: "Chị Tần, có tiện kể cho em phương án marketing của chị không?"
Không vấn đề gì, dù sao Lộ Nam cũng không phải gián điệp do đối thủ phái tới.
Tần Nghiên chỉ vào bộ váy lộng lẫy của mình, nói câu xin lỗi.
Lộ Nam hiểu ý, cười bảo chị ta cứ tự nhiên.
Thế là Tần Nghiên vừa tháo trang sức, vừa kể phương án quảng bá "Chu kim sơn" với Lộ Nam.
Chị ta đã nhờ vả phía truyền thông, nhà bình luận điện ảnh tới tham gia buổi chiếu thử hôm nay, không mong bọn họ toàn bộ đều khen ngợi, chỉ mong bọn họ có thể viết cảm nhận sau khi xem khách quan hoặc khiến mọi người chú ý một chút; ngoài ra, trong lúc quay phim, đoàn phim ở cổ trấn Ôn Tuy, những cảnh ngoài lề cũng có thể phát lên mạng; thêm nữa, lão tiên sinh Chu Uẩn Lương chính là nguyên mẫu cháu trai trong "Chu kim sơn", truyền nhân duy nhất của Chu kim sơn, đang chuẩn bị thành lập viện bảo tàng nghề sơn mài khảm kim, Tần Nghiên dự định quyên góp dưới danh nghĩa đoàn phim 200.000 tệ; còn lại là vài cách quảng bá thông thường, preview poster, trailer, tranh thủ tham gia một số chương trình giải trí, phải nói thêm rằng, việc này hơi khó, Tần Nghiên đang cố gắng.
Không ngoài dự đoán của Lộ Nam, trừ việc ban nãy ra cửa cô bỗng nghĩ tới scandal đó, thì Tần Nghiên đều dùng tới những cách thức marketing đang thịnh hành.
Còn scandal mang lại hiệu quả nhanh nhất - không phải Tần Nghiên không muốn dùng, mà là bộ phim này, không tìm được ai mà tạo scandal!
Những nhà đầu tư khác kỳ thực từng đưa ra ý kiến tăng thêm vài nhân vật nữ, hoặc để bà chủ và con gái của quán rượu Ái Trân thêm cảnh tình cảm... Tần Nghiên vừa nói, Hướng Bắc đã mở đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm, dường như đang nói "chị bắt tôi đổi kịch bản xem, tình tiết rác rưởi này, bắt tôi viết tôi chết cho chị xem", Lão Du thì thở ngắn than dài kêu đau nhức toàn thân. Hết cách, Tần Nghiên đành phải lấy lý do "phim mang đi tranh giải", một mình chống lại áp lực của nhà đầu tư.
"Giám đốc Lộ có cao kiến gì?" Tần Nghiên tháo trang sức, tháo lông mi giả, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lộ Nam thầm nhủ: mọi người vào rạp chiếu phim hoặc là để vui vẻ, hoặc là theo đuổi sự kích thích, cho nên phim hài, phim hành động, phim 3D, phim kinh dị đều có suất chiếu cao trong chuỗi rạp chiếu, kiểu phim như "Chu kim sơn" vốn ít người thích. Hiện giờ những tờ báo giải trí suy yếu, blog của nhà phê bình điện ảnh cũng cơ bản không có tác dụng mấy; phát ngoại cảnh cũng là biện pháp tốt, nhưng tiền đề là có scandal, thứ nữa cũng phải có tin đồn nhảm nhí, chứ lên bài với đầu đề "những người đàn ông suốt ngày nghịch gỗ", đại khái chỉ có thể lừa được vài người click vào; quyên tiền cũng là ý kiến hay, nhưng Lộ Nam đoán, 200.000 tệ là đoàn làm phim có thể đưa ra tối đa, mức quyên tiền này đừng nói lên đầu đề báo, ngay cả ở giữa khe báo cũng không được; các phương án quảng bá thông thường thì khỏi cần nói, đều phải do đoàn làm phim thực hiện, "Chu kim sơn" lại không có ưu thế, bởi vì dự toán quảng cáo ít!
Suy nghĩ của Lộ Nam không cần phải nói ra miệng, bởi vì Tần Nghiên nhất định cũng biết khuyết điểm khi quảng bá loại phim này - chứ không từ đầu, chị ta sẽ không nhấn mạnh liên tục "Chu kim sơn" phải đi tranh giải, tối thiểu cũng phải được đề cử.
Nhưng giải thưởng có tiếng trong giới cũng chỉ từng đó, "Chu kim sơn" muốn tranh giải cũng là việc của cuối năm, không có trợ lực gì với việc xếp suất chiếu trong tháng 6.
Không có nhiều suất chiếu và doanh thu phòng vé kém cỏi, không khác gì chuyện gà và trứng cái gì có trước, nhưng chính là tuần hoàn ác tính.
Lộ Nam lựa chọn từ ngữ, nói: "Thực ra tôi luôn nghĩ, bộ phim này khán giả mục tiêu rốt cuộc là ai. Nghĩa là, ai sẽ chủ động tới rạp phim lựa chọn "Chu kim sơn", một bộ phim không có minh tinh, cũng không có hiệu ứng như phim bom tấn?"
Nhất định không phải thế hệ trẻ thời thượng.
Vậy là ai? Đàn ông trung lão niên ư?
Không không không, đa số đàn ông trung lão niên sẽ không vào rạp xem phim, bọn họ sẽ lựa chọn xem những phim truyền hình đề tài gia đình lông gà vỏ tỏi hoặc phim đuổi tà trừ ma.
Tần Nghiên nhíu mày cười khổ: "Đúng vậy, là ai?"
Trước khi quay chị ta đã biết, đề tài này căn bản không khiến người ta vui vẻ, bất kể là nhóm người nào, hoặc giả gần như tất cả mọi người, đều không thích kiểu phim này.
Đây là kịch bản hay, nhưng muốn ăn khách thì quá khó.
Lộ Nam đưa ra vấn đề này, không phải để tấn công Tần Nghiên, cô cười tiếp tục: "Sau đó, tôi suy nghĩ, có lẽ có một nhóm người sẽ vào rạp xem phim, cho dù lúc đầu không phải họ tự nguyện."
"Hả?" Tần Nghiên bỗng hứng thú.
"Tôi nhớ hồi nhỏ, trường học thường xuyên tổ chức cho học sinh xem những bộ phim giáo dục chủ nghĩa yêu nước." Lộ Nam không muốn úp mở, bèn nói thẳng: "Cho nên tôi nghĩ, chị Tần hãy bao rạp mời học sinh xem phim đi."
"Học sinh? Bao rạp?" Chuyện này nghe không mấy đáng tin, nhưng Tần Nghiên không lên tiếng xen ngang.
Lộ Nam gật đầu: "Chu kim sơn là di sản văn hóa phi vật thể của Ôn Tuy, Ôn Tuy thuộc về Hoa An. Tôi cho rằng, chị Tần nên gửi vé xem phim tới các trường cấp 3 trong Hoa An, ưu tiên tặng cho học sinh lớp 12." Nói rõ ràng, Lộ Nam còn khoanh phạm vi tham khảo cho Tần Nghiên.
Giám đốc Lộ nói năng quá tự tin, Tần Nghiên bất giác đi theo tiết tấu của cô, nhưng chị ta vẫn không hiểu: "Học sinh lớp 12 vài hôm nữa là thi ĐH rồi còn gì?" Lúc này đi xem phim, sẽ không ảnh hưởng tới việc học ư?
"Đương nhiên là không. Chính vì sắp thi ĐH, đa số trường học và phụ huynh mới càng hi vọng học sinh tốt nghiệp cấp 3 có thể thả lỏng tinh thần, giai đoạn này, trước khi thi, nếu trường học có thể tổ chức xem phim, cũng coi như là phong phú thêm cuộc sống của những học sinh chuẩn bị dự thi. Huống hồ, nội dung bộ phim này hoàn toàn không có vấn đề gì, đối với ban Văn, thậm chí còn có vai trò ôn tập lịch sử cận đại, hiện đại."
"Hả?" Tần Nghiên rời vườn trường quá lâu, không hiểu Lộ Nam muốn nói gì.
Lộ Nam bật cười.
Tần Nghiên phát hiện, vị giám đốc Lộ này mặc dù ngoại hình bình thường (? hử), nhưng mỗi lần nở nụ cười đều đẹp động lòng người, có lẽ vì thần thái tự tin tỏa ra từ trong ra ngoài mà tầm tuổi như cô ấy ít có?
Lộ Nam nhìn đồng hồ, đã 12h30, nên cô nói ngắn gọn: "Mở đầu phim nói rõ thời gian, năm Dân quốc thứ 19, vạn công kiệu của Chu gia 8/8 âm lịch đưa tới nhà Thường lão gia, tháng Chạp cùng năm, Chu lão mộc đầu bị mang đi - Thu Đông năm đó, có sự kiện lớn: ba lần phản chiến thắng lợi."
Tần Nghiên cố gắng nhớ lại: Năm nào? Ba lần nào?
Chị ta không phải không yêu nước, mà là tri thức này quá nhỏ bé, ngoại trừ học sinh thi ĐH, ai mà nhớ nổi.
"Nếu nghĩ xa hơn, người anh em họ hàng làm quan lớn của Thường lão gia liệu có phải Thu Đông năm đó bởi vì ba lần thất bại này mà nổi giận không? Còn nếu nghĩ gần, chiếc vạn công kiệu tốn thời gian 3 năm mới làm xong suy cho cùng để ai trong Thường gia dùng?" Vuốt rồng bị gãy, tội danh phong kiến buồn cười cỡ nào, nhưng khi đó Chu lão mộc đầu lại bị định tội, hoang đường không?
Lộ Nam không trả lời, hai vấn đề này cũng không cần trả lời.
"Năm sư huynh Búa bị bắt lính tương ứng có những sự kiện lịch sử gì... Lúc Chu Thành Lâm qua đời phim không ghi rõ vào năm nào, nhưng khi đó Thường gia đã ngã xuống, bởi vậy còn xảy ra một loạt việc lớn..." Kiến thức khá buồn tẻ, Lộ Nam biết nói nữa, Tần Nghiên e rằng sẽ "buồn ngủ", thế là cô nói khéo: "Chỗ này chính là lý do vì sao học sinh ban Văn lớp 12 lại phù hợp xem phim. Bởi vì trong bộ phim này nhắc tới nhiều chỗ về sử cận đại, hiện đại có lẽ sẽ có trong đề thi."
Tần Nghiên bất giác gật đầu: phải, khá nhiều!
"Chị Tần không phải người bản địa à?" Lộ Nam bỗng dưng hỏi.
"Không, chị là người miền Bắc."
Kế tiếp Lộ Nam giải thích vì sao phải đưa vé cho toàn bộ học sinh cấp 3 trong Hoa An: "Nhất Trung Hoa An khóa nào cũng có ban Chọn, mục tiêu là cả ban đều đỗ vào trường top đầu, top 5 của lớp xông tới Thanh Bắc, top 3 xông tới mục tiêu Trạng Nguyên tỉnh. Bất luận năm nay Trạng Nguyên tỉnh ta liệu có phải tới từ Nhất Trung Hoa An không, trường cấp 3 hàng năm thành tích thi ĐH đều được cả tỉnh chú ý, cũng là nơi mà truyền thông trong tỉnh hàng năm đều sẽ trước, trong và sau khi thi cắm chốt phỏng vấn, hễ lúc truyền thông phỏng vấn hỏi thêm một câu trước khi thi học sinh có những hoạt động nào..."
Câu hỏi thêm này đương nhiên không phải ngẫu nhiên, vận may trước giờ chỉ tới với người có chuẩn bị. Tần Nghiên hiểu đề nghị của Lộ Nam, trong lòng nhanh chóng tính toán, bao rạp hết bao tiền, sau đó lập tức muốn tìm hiểu xem trên toàn Hoa An có bao nhiêu trường cấp 3, bao nhiêu thí sinh lớp 12.
Lộ Nam lật tablet lên: "Số liệu ở đây, tôi đã tìm hiểu rồi."
Tần Nghiên mau chóng tính toán: tiêu phí không nhiều! Đây chính là phương thức quảng bá tiêu tiền ít, lại có thể giành được danh tiếng tốt, hơn nữa có vai trò tích cực trong việc thông qua văn hóa phi vật thể để tác động tới những ban ngành liên quan ủng hộ chị ta mang phim đi tranh giải.
Cuối cùng, Lộ Nam nói: "Thực ra chị Tần cũng có thể nghĩ tới việc đưa vé xem phim tới tất cả những trường cấp 3 trọng điểm trong tỉnh, đây mới là bảo hiểm nhất. Chỉ là một thì, giá thành sẽ tăng lên rất nhiều, hai là những trường cấp 3 bình thường và những trường nghề cũng có thí sinh tham gia thi ĐH, chỉ đưa tới những trường cấp 3 trọng điểm có vẻ hơi con buôn." Còn có lý do quan trọng nhất Lộ Nam không nói: với năng lực và quan hệ của Tần Nghiên, e rằng không thể trong ngắn ngủi 3-4 ngày tới sắp xếp xong bao hết rạp phim, cũng không có cách thuyết phục tất cả các trường cấp 3 trọng điểm trong tỉnh tổ chức cho học sinh đi xem phim.
Nhưng Hoa An thì bất đồng, Hoa An nhỏ hơn. Tiệc rượu tối nay còn có lãnh đạo, tài nguyên quá tốt còn gì?
Mắt Tần Nghiên càng ngày càng sáng lên, chị ta cảm thấy cả tối nay đều đang suy nghĩ chuyện quảng bá.
Nhưng vị giám đốc Lộ của Nguyên Xuyên này, thuyết phục đầy lý lẽ, tìm cách quảng bá khác biệt - móc nối bộ phim này với sự kiện trọng đại mà cả nước đều quan tâm.
Tần Nghiên cảm khái: "Nếu bài thi Văn ĐH mà có chỗ liên quan tới bộ phim thì càng tốt."
Lộ Nam hết sức tự tin: "Sử cận đại, hiện đại là bắt buộc có trong bài thi, nhất định sẽ có."
Không những có, còn có rất nhiều - đây chính là ưu thế tiên tri của cô, đời trước năm nay Trạng Nguyên ban Văn của tỉnh xuất hiện ở Nhất Trung Hoa An, mà cô bé này trước khi thi nhàn rỗi nên đi xem "Chu kim sơn", sau này lúc phỏng vấn chủ động đề cập, nói bộ phim này có vai trò rất lớn trong việc chải vuốt tuyến thời gian lịch sử, vậy nên... thúc đẩy một đợt bán vé.
Kỳ thực bây giờ nghĩ lại, vị "nữ Trạng Nguyên" này tới xem phim ắt là cử chỉ vô tâm, là trùng hợp, nhưng phỏng vấn và hướng gió dư luận trên mạng bùng nổ phong trào xem phim thì chưa hẳn là ngẫu nhiên.
[Nhưng, ta làm như bây giờ mới càng vẹn toàn.]
[Cho dù biết sẽ có ngẫu nhiên và may mắn, nhưng ta còn tin tưởng vào sự cố gắng tất nhiên.]
"Giám đốc Lộ, cô có hứng thú với nghề làm phim không? Có muốn đổi nghề không?" Tần Nghiên bất chợt hỏi.
"Chị Tần nói đùa, tôi tạm thời không có ý định này."
Lời tác giả:
Vở kịch lớn:
Xem đủ các kiểu truyền thông quảng bá.
Lão Du hỏi Hướng Bắc: Hóa ra kịch bản của cậu có nhiều tầng nghĩa như vậy! Lão Hướng lợi hại nha!
Hướng Bắc cười rụt rè, bụng bảo dạ: Ta đại khái biết vì sao bản thân tác giả làm Đọc hiểu cũng không lấy được điểm tối đa.