Bây giờ anh ấy hoàn hồn một nửa, mạnh hơn mộng du ban nãy, thần sắc toát vẻ vui mừng khó tin và bồn chồn suy tính thiệt hơn.
Lộ Nam cười nhẹ, vẫy tay xua đuổi đám côn trùng nhỏ bay quanh đèn đường: "Nóng quá, bên ngoài lắm muỗi, anh muốn "lý luận" với em ở đây hả?"
Trần Kiêu còn tưởng rằng anh ta đã đủ hiểu Nam Nam: cô ấy cần nhiều thời gian hơn, hiện nay quan trọng hơn cả là sự nghiệp.
Nhưng, cử động của Nam Nam vừa nãy quá ngoài dự đoán.
Trần Kiêu cảm thấy nếu hôm nay không nghe được câu trả lời khẳng định, chắc sẽ mất ngủ cả đêm: "Vậy, ra xe ngồi?"
"Ngồi xuống, nói chuyện, sau đó anh lại tiễn em lần nữa?" Lộ Nam buồn cười hỏi ngược lại, cô lấy thẻ mở cửa tòa nhà: "Đi lên nói đi."
Thế là, Trần Kiêu vốn nắm tay Lộ Nam muốn "giải thích" lại bị phản khách thành chủ, đi theo cô ấy vào tòa nhà, vào thang máy, đến khi Lộ Nam ấn tầng anh mới hoàn toàn tỉnh táo: này này này, đêm hôm, ta tới chỗ ở của Lộ Nam có phải không ổn lắm? Ta đương nhiên không nghĩ linh tinh gì, nhưng ta cũng là đàn ông trưởng thành mà...
Trần Kiêu hết sức hiếm thấy bày tỏ tâm trạng qua nét mặt, khiến Lộ Nam âm thầm quan sát vẻ mặt anh ấy bật cười: "Nhân phẩm của anh, chẳng lẽ không đáng tin tưởng? Hơn nữa, em chỉ không muốn lăn qua lộn lại thôi, không có ý gì khác."
"Chân đau sao? Cho nên hôm nay đôi giầy đó quả thật cọ da hả?" Trần Kiêu bắt được trọng điểm hết sức kỳ quái, lo lắng nhìn thoáng qua gót chân cô.
[A, Trần Kiêu ngốc nghếch dễ thương quá hiếm thấy, sẽ làm ta muốn phạm sai lầm.]
[Lộ Nam, kiềm chế đi.]
"Đừng hòng ném giày em đi, đôi này em rất thích, mới đi mấy lần thôi." Lộ Nam cười lắc đầu: "Tới rồi, bên này."
Mở cửa vào, cô quay lại nói: "Không có dép lê, cũng không có túi bọc giày, anh cứ đi thẳng vào."
"Xin lỗi, anh..." Nếu làm bẩn chỗ ở của em, hay là anh đứng ngoài cửa trò chuyện. Trần Kiêu định nói vậy.
Nhưng anh ta còn chưa mở lời, Lộ Nam đã đoán ra.
Cô như thể đọc thuộc lòng hướng dẫn sử dụng: "Đèn cảm ứng mỗi lần sáng 10s, sau đó phải cần anh liên tục đi lại hoặc phát ra tiếng vang mới sáng lên. Đã giờ này rồi, đừng quấy rầy hàng xóm, em không muốn nổi tiếng trong tòa nhà đâu - chẳng lẽ chúng ta cứ nói vài câu lại "hô" lên một tiếng à?"
Hình ảnh này bỗng khiến Lộ Nam nhớ lại một video khôi hài đời trước: vì tiết kiệm (vì hút fans), blogger lắp đèn cảm ứng trong bếp, về sau mỗi khi nấu nướng rửa bát, người nhà động tí là ha! ha! ha!
Trần Kiêu còn đang suy tư tới nụ hôn đó, lúc này cũng không nhịn được bật cười.
"Nhanh lên, đừng để muỗi lọt vào." Lộ Nam ra hiệu không muốn giữ cửa, nghiêm túc dọa dẫm: "Khoa học nghiên cứu cho thấy muỗi thông thường chỉ bay được cao nhất tới tầng 5-6, em thuê tầng này mặc dù cao, nhưng muỗi cũng sẽ leo vào thang máy nha!"
Trần Kiêu vừa rồi còn bồn chồn, bây giờ ổn định lại, anh ta đưa tay đỡ cửa, đợi Nam Nam đổi xong giày, anh ta cũng không từ chối, đi thẳng vào.
Lộ Nam thuê một phòng một sảnh, căn hộ không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ.
Phòng khách bố trí đơn giản, có chiếc sofa và bàn trà màu gỗ, phòng khách ít nhân khí, có thể thấy, bình thường cô ấy ít dùng phòng khách.
"Giờ này, em không hỏi anh uống trà gì nhé." Lộ Nam mở điều hòa, lấy một hộp sữa chua và ống hút ra khỏi tủ lạnh, đưa cho anh ấy.
Trần Kiêu đứng dậy nhận bằng hai tay, bất giác nói tiếng cảm ơn.
Lộ Nam tỏ ra "bị em bắt được": "Anh xem, có khi nói cảm ơn không phải vì khách sáo, mà là thói quen thôi."
Cô ngồi xuống đầu kia sofa, chọc ống hút vào sữa chua.
Trần Kiêu phải thừa nhận, Nam Nam nói đúng.
Hai người họ có rất nhiều điểm bất đồng trong cuộc sống, nhưng lại có nhiều điểm tương tự trong công việc. Thường phản xạ có điều kiện nói với người xung quanh mấy câu như "làm phiền", "nhờ bạn", "cảm ơn", cho dù với thân nhân, bạn bè cũng thế, không muốn thất lễ.
Nhưng, chuyện vừa rồi hình như có liên quan tới cảm ơn, lại giống như cũng không liên quan, xét đến cùng - "Vừa rồi em nói, không phải bởi vì cảm ơn, mà bởi vì thích..." Trần Kiêu cầm sữa chua, ngước mắt lên nhìn cô ấy.
"Đúng vậy." Lộ Nam vừa hút sữa chua, vừa nghiêng đầu nghiêm túc nhìn vào Trần Kiêu: "Đương nhiên là vì thích, nếu không chẳng lẽ em tự dưng muốn hôn má chào hỏi?"
Trần Kiêu lắc đầu, đặt sữa chua và ống hút xuống bàn trà, khuỷu tay chống đầu gối, cúi đầu mím môi cười: "Anh chỉ bất ngờ thôi." Chỉ bất ngờ, em lại vào lúc này, vào thời điểm này, đâm thủng tầng giấy cửa sổ.
Bọn họ đều là người thông minh, rung động và mập mờ trước kia đều ngầm hiểu không nói.
Thậm chí trong lòng Trần Kiêu còn rất bất an. Anh ta biết, ban đầu, lúc ở Hải Lâm, Nam Nam giữ khoảng cách với anh ta là có ý gì.
Hộp sữa chua nhỏ khối lượng ít, hút một lát là xong.
Ống hút phát ra tiếng, Lộ Nam còn chưa đã thèm đặt hộp sữa chua xuống bàn trà.
Cô trịnh trọng nói: "Trước kia em không suy nghĩ rõ ràng. Dù sao quan hệ giữa chúng ta tương đối phức tạp." Lộ Nam muốn nói là bản thân từng ngắn ngủi thầm mến anh, anh xem như là thứ hiếm thấy khi cô cầu mà không được trong 10 năm trước - đương nhiên, phát hiện sống lại, anh ngã vào người mình, lòng hư vinh của cô được thỏa mãn, cũng đồng thời nảy sinh nghi hoặc.
Là nghi hoặc, không phải ý tưởng ấu trĩ kiểu "anh từng giữ khoảng cách với tôi, bây giờ anh với không nổi tôi".
Trước kia Trần Kiêu không có lỗi với cô, chỉ là không thích cô mà thôi.
[NDT cũng không phải người gặp người thích, khi đó ta không phải gu của Trần Kiêu cũng... bình thường.]
Lộ Nam nghi hoặc ở chỗ: Trần Kiêu thích "ta của sau này", như vậy "ta của sau này" còn sẽ thích "Trần Kiêu của hiện tại" sao?
Cô để một thời gian, phát hiện bản thân mình vẫn dần nảy sinh thiện cảm với anh ấy, thậm chí sống lại, hai người có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, thiện cảm của cô rõ hơn so với đời trước đơn thuần thích vẻ ngoài và lối cư xử dịu dàng của anh.
Nhưng khi đó chỉ là thiện cảm mà thôi, Lộ Nam cảm thấy, cùng với Trần Kiêu chuyển đi, thời gian và không gian sẽ hòa tan phần thiện cảm này. Dù sao anh bận, cô cũng bận.
Chỉ là Lộ Nam cũng không ngờ, chỉ thông qua tần suất mỗi tuần 1-2 lần điện thoại và nửa năm một năm mới thấy mặt một lần, hai người cũng không cắt đứt liên lạc.
Như thế, 1 năm, 2 năm, năm nay là năm thứ 3.
Lộ Nam trước giờ không phải người chậm chạp, cô rất mẫn cảm với thiện ác của người khác.
Lúc cô tính kế Đổng Tuệ, tương kế tựu kế thuận tiện xác nhận Trần Kiêu thích mình, như vậy không thể không phát hiện, từ khi Trần Kiêu trở lại trụ sở, 2 năm rưỡi này, luôn là anh ấy cố gắng duy trì từng chút liên lạc giữa họ, nỗ lực kéo gần khoảng cách giữa họ.
2 năm rưỡi, luôn như thế.
Nếu còn đóng dấu cho Trần Kiêu là "nhất thời kích động", "tò mò mà thôi", "xao động nhẹ", thì có vẻ không đủ tôn trọng anh ấy - cũng là, không tôn trọng nội tâm của mình.
Cho nên, Lộ Nam suy tư, chọn ngày không bằng nhằm ngày, thẳng thắn vạch trần: "Vậy bây giờ anh biết rồi đấy, em hôn anh là bởi em..."
"Chờ chút!" Trần Kiêu lại lần nữa nói câu này, anh hiếm khi xen ngang lúc người khác đang nói, lúc này lại làm chuyện "không lễ phép" như vậy, anh ngồi thẳng người lên, đối diện với Lộ Nam: "Em vừa rồi đã nói 2 lần, lần này, để anh nói."
Lộ Nam chớp mắt: "Được."
Trần Kiêu nhìn đôi mắt rõ ràng của cô, mím môi lần nữa: "Anh thích em, có thể để anh làm bạn trai của em không?"
"Chào anh, bạn trai." Lộ Nam nghiêng đầu, vươn tay phải ra.
A, cái này, không cẩn thận lại bày ra lễ nghi thương mại.
Trần Kiêu nắm tay, Lộ Nam cảm nhận được lòng bàn tay anh ấy ẩm ướt.
Hai người nhìn nhau cười. Vẫn là sự hiểu ngầm đó, nhưng nụ cười có vẻ nhiều vài thứ gì đó - hình như là vị ngọt.
"Anh về trước, em nghỉ sớm đi." Trần Kiêu có được danh phận mặc dù không muốn rời đi, nhưng vẫn rất kiên quyết đứng dậy.
Nói tới đây, Lộ Nam cười nhẹ: "Đợi chút, anh lau mặt đi đã."
Son không phải sơn, dễ lau, bây giờ trên mặt anh ấy sáng choang một dấu hôn, mang về khách sạn không tốt lắm.
Quan hệ đã thăng cấp, vậy giúp bạn trai lau mặt cũng không phải động tác du củ nha.
Lộ Tiểu Nam dám làm dám chịu: không sai, ta thích sờ mặt anh ấy đấy, thì sao.