Chương Kỳ và Lộ Nam đều biết hợp đồng 10 triệu phải xử lý cẩn thận, nhưng cũng phải nắm chặt thời cơ, sớm ngày đàm phán xong, sớm ngày triển khai công việc - nửa cuối năm là mùa tiêu thụ rượu trắng thịnh vượng.
Hai người họ sắc mặt nhẹ nhõm hơn chút, khiến Lâm Yến ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ liều mạng tốc ký cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trùng hợp gần 12h, Chương Kỳ giữ hai người Lộ Nam ở lại ăn cơm, dù sao buổi chiều còn phải tiếp tục, cùng với anh ta nói thẳng còn có vấn đề nhỏ cần hỏi giám đốc Lộ.
Lộ Nam khiêm tốn: "Không dám. Chương tổng cứ hỏi, hễ tôi biết, nhất định nói hết."
Ngồi xe thương vụ của Tứ Phương Kiến Trúc ra ngoài ăn cơm, Lâm Yến lên xe cuối cùng đưa tay muốn đóng cửa xe, nhưng bị giám đốc Lộ lẳng lặng kéo lại, mới phát hiện hóa ra cái xe vẻ ngoài giống xe van này tự động đóng cửa. Lâm Yến thầm nhủ: nguy hiểm thật, suýt làm trò cười.
Tới khách sạn, thư ký Chương Kỳ đã đặt phòng riêng, lúc gọi đồ ăn, Chương Kỳ cố ý hỏi một câu: "Giám đốc Lộ và Tiểu Lâm có ăn kiêng gì không? Thử một lần đồ ăn đặc sắc của nhà này?"
Lộ Nam lắc đầu: "Nhập gia tùy tục, tôi không kiêng gì."
Lâm Yến cũng nói không có.
"Em đi sắp xếp đi." Chương Kỳ nói với em trai: "Buổi chiều còn phải thảo luận, không uống rượu, bảo họ mang nước ngọt tới."
Này cũng hợp ý Lộ Nam.
Sau đó, mọi người ngồi xuống, Chương Kỳ nói ra "vấn đề nhỏ": "Kỳ thực cuối năm ngoái, tôi cũng phát hiện mô hình điều hành công ty rượu tồn tại vấn đề rất lớn, nhưng khi đó không hạ quyết tâm chỉnh đốn. Bây giờ phải làm nghiệp vụ này cẩn thận, quả thật càng cần người phụ trách và đội ngũ tiêu thụ chuyên nghiệp hơn. Không biết giám đốc Lộ có đề nghị gì hoặc quen biết ai thì giới thiệu cho tôi?"
[Thật ra thì, Chương Kỳ năm ngoái không phải không hạ quyết tâm chỉnh đốn, mà là hoàn toàn không chú ý tới công ty con này.] Lộ Nam thầm nghĩ.
Cô cười xin lỗi: "Chương tổng, phương diện này tôi thật sự không quen ai để giới thiệu cho ngài - cho dù có, là người của xưởng, tôi cũng không tiện làm trung gian. Nhưng, tôi có thể để quản lý Lâm cung cấp một ít yêu cầu tuyển dụng đơn giản cho ngài tham khảo, như vậy nhân sự quý công ty càng có định hướng tiến hành chọn lựa người ứng tuyển."
Như vậy cũng được.
Chương Kỳ gật đầu, anh ta vừa rồi chẳng qua là thuận miệng, đương nhiên, nếu Lộ Nam thật sự giới thiệu người tới, anh ta cũng sẽ nể tình Lộ Nam mà nhận, sau đó xem xét sau: "Giám đốc Lộ nói cũng phải, về sau tôi sẽ sai người liên lạc với Tiểu Lâm, làm phiền Tiểu Lâm dạy dỗ cẩn thận."
Lâm Yến nghe vậy, trong lòng hơi bồn chồn, nhưng cô ấy cố gắng bắt chước vẻ mặt giám đốc Lộ, cười nói: "Phục vụ Nhà tiêu thụ là chức trách của tôi, không phiền."
Trả lời không tồi.
Lộ Nam quay sang hơi gật đầu tán thưởng với Lâm Yến.
Chương Kỳ hơi tiếc nuối: "Chỉ sợ tôi vẫn phải tốn thời gian và tinh lực khai quật tân nhân mặt này. Quá đáng tiếc, giám đốc Lộ là giám đốc thành phố Hoa An, bằng không, tôi quả thật muốn đào cô tới."
Lộ Nam coi như tâng bốc thương nghiệp: "Chương tổng cứ đùa."
Ăn xong bữa cơm trưa thoải mái vui vẻ, Chương Kỳ đưa mọi người về uống trà, tiếp tục chính sự, còn lại phản lợi và chi phí rốt cuộc nhiều 1% hay thiếu 1% thảo luận tương đối thuận lợi.
Chừng 2h chiều, bản hợp đồng tiêu thụ, tất cả những điều khoản có tranh luận đều được xem qua một lần, cường độ làm việc cao thế này, khiến đầu óc Lâm Yến sắp mụ mẫm tới nơi - may mà, giám đốc Lộ vẫn bình tĩnh tỉnh táo, tài giỏi có thừa.
Hiển nhiên vị đại Chương tổng này buổi chiều còn có việc khác, Lộ Nam thấy anh ta nhìn đồng hồ liền hết sức biết điều cáo từ.
Chương Kỳ đứng dậy: "Vậy tôi không giữ lại giám đốc Lộ nữa."
"Chương tổng cứ bận đi. Trở về, tôi sẽ gửi bản thảo hợp đồng cho tổng công ty xét duyệt, cũng thuận tiện chờ tin lành từ Chương tổng."
"Giám đốc Lộ yên tâm, tôi cũng sẽ đẩy nhanh tiến độ." Chương Kỳ gật đầu: "Đi thong thả."
"Chương tổng dừng bước."
...
Người của Nguyên Xuyên rời khỏi, Chương Lễ hôm nay vẫn không lên tiếng cuối cùng mở miệng, tủi thân nói: "Anh, đội ngũ tiêu thụ hiện tại của em có vấn đề gì? Không phải đang tốt sao, 1 tháng rưỡi nay chúng em đã gần như bán hết tồn kho rượu Kinh Điển rồi."
Chương Kỳ liếc em trai, như thể tò mò hỏi ngược lại: "Cho nên trước đó nhân viên của em không nỗ lực, lãng phí thời gian 7-8 tháng, để rượu Kinh Điển trị giá mấy trăm nghìn tệ nằm im trong kho, là muốn tồn trữ lâu năm tăng giá trị giúp anh hả?"
"Cái đó, em thừa nhận, trước đây bọn họ không tìm được đúng phương pháp và ý tưởng. Bây giờ không phải ai nấy đều biết, chỉ cần tập trung tấn công vào rượu dùng cho thương mại, rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên có thể bán chạy." Chương Lễ cầu khẩn: "Những nhân viên trong tay em đều không tồi, anh đột nhiên cần tuyển dụng thêm người, em không biết nói với họ thế nào."
"Anh chỉ nói thuê thêm người, có muốn sa thải ai đâu. Tuyển thêm người, đông người hơn, công bằng hơn." Chương Kỳ chọn một chiếc bút ký tên nhìn vừa mắt trong ống bút, chậm rãi mở nắp bút: "Chương Lễ, em phải làm rõ một việc. Anh tiêu tiền mời người là để họ tới làm việc, sáng tạo lợi nhuận cho anh. Anh phát tiền lương 5 nghìn tệ cho một người, kẻ đó phải sáng tạo ra giá trị 10 nghìn, 20 nghìn, thậm chí nhiều hơn cho anh."
"Em biết tiền lương của giám đốc Khách hàng lớn của em là bao nhiêu không? À, phải rồi, em biết. Dù sao câu hứa hẹn phát tiền lương gấp đôi so với lúc trước là em nói ra. Cho nên, cái cô Lưu Dương đó bây giờ tiền lương 12 nghìn tệ, không tính trích %... A, anh cũng không biết, bây giờ bán rượu có thể cầm lương cơ bản cao như vậy?" Chương Kỳ tiếp tục hỏi.
Chương Lễ tự biết đuối lý mấp máy môi, miễn cưỡng giải thích: "Nhưng, nhưng... Lưu Dương có kinh nghiệm hành nghề lâu năm."
"Kinh nghiệm ư... Nhiều năm ở Nguyên Xuyên học được kinh nghiệm chây lười và trộm chi phí hỗ trợ phải không?" Chương Kỳ sắc bén vặn hỏi.
"Là, là hiểu lầm mà. Em cảm thấy chuyện này do giám đốc thành phố trước kia làm. Hơn nữa, cũng có nhiều tiền đâu, không phải nói em bổ sung tiền vào là xong rồi à." Chương Lễ yếu ớt nói tiếp: "Hơn nữa 2 tháng nay cô ấy cũng nỗ lực làm việc, lần xã giao nào cũng không vắng mặt, uống rượu không ít hơn Lộ Nam."
"Uống nhiều chỉ chứng tỏ cô ta có thể uống, không chứng tỏ cô ta biết uống. Em cho rằng Lộ Nam là người không có đầu óc chỉ biết liều mạng uống rượu?" Chương Kỳ cười nhẹ: "Nếu cô ta chỉ có bản lĩnh như thế, hoạt động tài trợ đó anh đã không thể đáp ứng, càng không cần nhắc tới gia hạn hợp đồng với Nguyên Xuyên."
Chương Lễ suy nghĩ giây lát: dường như Lộ Nam mỗi lần kính rượu đều có lý do, thái độ chạm ly với mọi người cũng khiến họ thấy tự nhiên, không phải tư thế nịnh bợ thấp kém. Không thể nói rõ cô ta cao minh ở đâu, dù sao chính là tồn tại không thể xem nhẹ trên bàn tiệc.
"Một giám đốc Khách hàng lớn theo nếp xã giao cũ trên bàn tiệc, chỉ biết nói "ngài tùy ý, tôi cạn ly" - đương nhiên anh nói vậy có thể là đánh giá thấp kỹ năng chuyên môn của cô ta, nhưng cá nhân anh phán đoán cô ta chỉ tới mức đó là cao nhất - người như vậy dựa vào cái gì so sánh với tân nhân IQ, EQ cao, lại giỏi marketing. Anh tốn 12 nghìn tệ, có thể thuê được 4, thậm chí 6 kẻ tửu lượng tốt, chưa tính trích %. Nhưng thuê một người 12 nghìn tệ, lại không có được một người bản lĩnh tương tự Lộ Nam." Chương Kỳ thử bút ký tên, viết mấy chữ bát, cảm thấy mực ra không đều, thở dài một hơi: bút đắt tiền, ai biết dùng tới một nửa lại hết mực, có thể thấy dùng người cũng giống dùng bút, đều không thể kết luận quá nhanh.
Chương Lễ nghe anh trai cứ khen Lộ Nam, khó tin bảo: "Anh, không phải anh thật sự muốn đào Lộ Nam tới đây chứ?"
Chương Kỳ nhìn em trai chỉ lớn thân hình mà không lớn đầu óc, nói với chính mình: đây là em ruột, nhẫn nhịn đi.
Chương Lễ khẽ lải nhải: "Em công nhận, Lộ Nam có chút tài năng, nhưng nếu anh mời cô ta về làm việc, thành cấp trên của em, vậy sau này em còn đường sống sao... Hay là, anh đào cô ta tới đây làm cấp dưới của em đi, như vậy em có thể bố trí nhiệm vụ tiêu thụ cho cô ta rồi." Càng nói, Chương Lễ càng cảm thấy đề nghị này không tệ.
"Ha." Chương Kỳ cười lạnh: "Em rốt cuộc muốn thảo luận chuyện thuyên chuyển thuộc hạ, hay là muốn thương lượng với anh đào Lộ Nam thế nào."
Chương Lễ suy nghĩ giây lát, chọn cái nhẹ hơn: "Nói về việc nhân viên của em đi."
[Cái bút này tắc mực, không thể dùng nữa.]
Chương Kỳ vô cùng khắc chế đậy nắp bút ký tên lại, ném vào thùng rác: "À, việc này anh đã quyết định rồi, không có gì thương lượng hết."
Nhìn thấy vẻ mặt này của anh trai, liền biết anh ấy quyết định rồi sẽ không thay đổi.
Chương Lễ tiếp tục trở lại trạng thái héo hon, hỏi: "Cho nên ban nãy anh muốn đào Lộ Nam, là thật sự hay giả vờ?"
"Cô ấy là giám đốc thành phố của Nguyên Xuyên, lương một năm phải tầm trăm nghìn, hai trăm nghìn tệ. Hơn nữa tính cả thành tích của văn phòng Hoa An năm nay, anh phỏng đoán, thu nhập của cô ấy sẽ không dưới 1 triệu." Chương Kỳ lắc đầu: "Đúng là tân nhân, nhưng giá thành đào người quá cao, không cần thiết."
Chương Lễ thở phào nhẹ nhõm, không biết nên cảm thấy vui mừng, hay tiếc nuối.
"Hết việc rồi? Như vậy ra ngoài đi." Chương Kỳ nghiêm mặt nói.
"Vậy chuyện nhân viên..."
"Nếu anh là em, sẽ nhìn kỹ nội dung thông báo điều chỉnh lương tháng, mà không phải nghe tới hai chữ điều động đã nhảy lên." Chương Kỳ cuối cùng đổi sang một chiếc bút ký tên thuận tay, nói với em trai: "Ra ngoài nhớ đóng cửa, à phải rồi, hạ thấp điều hòa xuống.”
...
Lộ Nam lái xe rời khỏi không biết anh em họ Chương thảo luận tận 5p về việc “có cần đào cô ta hay không” và “đào cô ta có đáng không” - hết thảy chuyện giả thiết hoặc đang đánh giá, không cần mang ra nói. Lãng phí thời gian!
Lâm Yến cuối cùng véo đùi một cái: “Giám đốc Lộ, hợp đồng của Tứ Phương Kiến Trúc, đàm phán thành công rồi phải không?”
Điệu bộ này thật đáng yêu.
Lộ Nam thầm nhủ: chính mình lúc đầu bắt được Nhà tiêu thụ cỡ 10 triệu có tâm tình gì? Nhất định là mừng rỡ vạn phần. Bởi vì, cho dù sống lại một lần nữa, chuyện ký Nhà tiêu thụ 10 triệu vẫn có thể khiến ta hân hoan nhảy nhót.
“Đúng vậy, đã xác định xong, còn kém một bút cuối cùng. Vui vẻ không?” Lộ Nam hỏi ngược lại Lâm Yến.
Lâm Yến gật đầu như đảo tỏi: “Ngô tổng đã nói rồi, đây là Nhà tiêu thụ trọng điểm đầu tiên trong năm của tỉnh, giám đốc Lộ, tôi thấy anh Hoàng khẳng định sẽ đòi cô mời cơm...”
“Có gì đâu.” Lộ Nam cười.
Báo cáo tiến trình hôm nay cho Ngô Xuyên xong, Lộ Nam đưa bản thảo hợp đồng vào hệ thống, Ngô Xuyên mượn máy tính đăng ký vào tài khoản của mình ngay tại chỗ, nhấn thông qua, gọi điện thoại cho Đồng đại khu, nhờ lãnh đạo để ý. Đồng đại khu vui vẻ đồng ý.
Trước khi tan làm, Lộ Nam nhìn thấy tiến độ hợp đồng đã tới tổng công ty.
Tổng công ty hiển nhiên cũng rất coi trọng Nhà tiêu thụ 10 triệu, tốc độ xét duyệt tương đối mau, sáng hôm sau, Lộ Nam đã thu được hồi đáp: ban Pháp vụ, ban Nhãn hiệu, ban Thương mại xét duyệt toàn bộ thông qua, hợp đồng không có bất cứ vấn đề gì, nếu sau này không có sửa đổi, có thể tiến hành ký kết.
1 tiếng sau, Chương Kỳ nhận được xác nhận của luật sư cũng gọi tới: “Giám đốc Lộ, tôi có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào.”
Lời tác giả: Tiểu Chương không biết, anh ta không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.