Đương nhiên đây là nói giỡn.
Thời gian làm việc tự do, không quan tâm tăng ca hay không.
Bây giờ Lộ Nam cho dù chỉ xuất hiện vào họp sáng ở tầng 6 và tầng 12 tòa nhà văn phòng BK, sau đó không thấy bóng người, thì cũng không ai dám hỏi xem hôm nay cô đi đâu, làm gì.
Hơn nữa, cô cũng không cần giống nghiệp vụ viên bình thường, giao báo cáo làm việc mỗi ngày hoặc mỗi tuần, cô chỉ cần viết báo cáo tháng là được.
"Tăng ca" chẳng qua là tình thú giữa đôi tình nhân nhỏ thôi.
Thông thường cô nói vậy, Trần Kiêu cũng sẽ cười tủm tỉm gọi cô Lộ tổng.
Buông tay, thú vị trong couple Tổng giám đốc, người bình thường đại khái không hiểu.
Nhưng hôm nay đầu kia điện thoại không có động tĩnh gì.
Bởi vì trong miệng có bọt kem đánh răng, Lộ Nam nói chuyện có phần mơ hồ.
Cô cho rằng anh không nghe rõ cô nói gì, thế là súc miệng: "Tín hiệu không tốt sao?"
Hay là không cẩn thận ấn tắt máy?
Lại đợi vài giây, vẫn không có tiếng động.
Lộ Nam mở màn hình, định cúp máy trước.
Song lúc này, cô nghe thấy đầu kia điện thoại truyền tới tiếng loa phát thanh máy bay hạ cánh, gì mà nhiệt độ hôm nay, thời tiết hôm nay, mời hành khách không được tùy ý đi lại hoặc mở kệ hành lý, đợi máy bay hoàn toàn dừng lại mới cởi bỏ dây an toàn...
Lộ Nam khó tin chớp mắt: "Trần Kiêu, nghe thấy em nói không? Anh tới BK?"
"Nghe thấy rồi. Phải, anh vừa hạ cánh." Đầu kia điện thoại cuối cùng nói ra vài chữ, trong giọng nói có chút khó hiểu, có chút bất đắc dĩ.
"Bây giờ là 8h30 tối, cho nên, anh vừa tan ca đã tới đây? Không đúng, tính cả thời gian chờ soát vé, thì hơn 4h anh đã tới sân bay Dung thành?"
"Ừ." Đầu kia điện thoại, vẫn là câu trả lời không mấy tự nhiên.
Lộ Nam lắng nghe: giọng nói, hành vi thế này... không đúng, chắc là đã xảy ra chuyện lớn gì.
Cô lưu loát lấy khăn mặt, lau sạch bong bóng bên miệng: "Trợ lý Địch có đó không? Có đặt xe đón anh không?"
Trần Kiêu trả lời dần khôi phục như thường: "Anh không bảo trợ lý Địch đi theo, cho nên không ai đón. Nhưng em không cần tới sân bay, gọi xe ở đây rất dễ."
Nhất thời, trong lòng Lộ Nam có muôn vàn suy nghĩ, cuối cùng biến thành câu: "Ừ, em tới khách sạn đặt phòng cho anh nhé."
Sân bay ở ngoại ô, cách Nhị Hoàn Lộ Nam đang ở cả quãng đường dài. Muốn nhanh nhất nhìn thấy Trần Kiêu, Lộ Nam hết sức quyết đoán tìm một khách sạn đắt tiền giữa hai nơi, sau đó gọi điện thoại hỏi xem bên kia có phòng không, đặt trước, sau đó gửi địa chỉ cho Trần Kiêu.
Cô sắp xếp không thể nghi ngờ là chu toàn hiệu suất cao nhất, hơn nửa tiếng sau, bọn họ đã gặp nhau ở khách sạn.
Trần Kiêu hai tay trống trơn tới BK, không có tí hành lý nào.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tới khi vào phòng, ngồi trên sofa, Lộ Nam mới có thời gian tỉ mỉ đánh giá sắc mặt Trần Kiêu: cũng không chán chường, nhìn vẻ mặt cũng không giống gặp phải biến cố trọng đại gì.
Trần Kiêu mấy tiếng trước dựa vào cơn giận này, làm ra cuộc đời lần đầu tiên bỏ họp tuần.
Nhưng khi nhìn thấy Lộ Nam, anh lại phát hiện cơn giận đã bay hết.
Đối diện với cô gái ân cần nhìn anh, cô mặc áo len rộng, tóc cũng tùy ý búi lên, hiển nhiên là nhận được điện thoại rồi vội vã ra ngoài.
Trần Kiêu biết, Nam Nam rất chú ý hình tượng, lại qua loa lao tới gặp anh, vừa gặp đã cất tiếng hỏi han anh làm sao, anh không nên hoài nghi tình cảm của Nam Nam với anh.
Trần Kiêu nhếch miệng cười nhẹ, ôm lấy cô: "Không có chuyện gì. Chỉ là, đột nhiên rất muốn thấy em."
Lộ Nam bị ôm siết vào lòng ngơ ngẩn:???
Theo cô thấy, Trần Kiêu chắc là đang mạnh miệng, anh ấy nhất định gặp phải chuyện khó khăn, mới lộ tâm tình ra ngoài như thế.
Thế là Lộ Nam căn cứ "tuổi tâm lý ta là chị gái", vỗ nhẹ lên sống lưng Trần Kiêu: "Anh nói đi, có em đây."
Trần Kiêu cụp mắt rất lâu, ghì chặt cô, hít sâu một hơi vào cần cổ cô: "Hôm nay, anh Cừu gọi điện thoại cho anh, vốn là hưng sư vấn tội, anh ấy kêu anh không coi anh ấy là anh em, trong thời điểm nguy cấp này lại cử anh ấy sang Mỹ..." Anh nói nửa đoạn trước về cuộc điện thoại của Cừu Siêu Quần.
Lộ Nam bật cười: là vì chuyện này ư? Xem ra Trần Kiêu thật sự coi trọng tình anh em giữa họ.
Lộ Nam vỗ nhẹ lên vai Trần Kiêu: "Vậy anh giải thích cẩn thận cho anh ấy nghe, anh cũng không muốn anh ấy lo lắng và khó xử thôi."
"Nam Nam." Trần Kiêu đột nhiên mở miệng, xen ngang lời Lộ Nam. Đây cũng là hành vi thất lễ anh chưa từng làm.
"Sao?"
Trần Kiêu rầu rĩ: "Em, có lúc nào vì không muốn để anh lo lắng, nên thiện ý nói dối?"
Lộ Nam khựng lại.
Đây là đề tài toi mạng: "Có không?" Trần Kiêu nhỏ giọng, cố chấp hỏi.
Bởi vì tư thế ôm nhau, cằm Lộ Nam cũng đặt ở xương quai xanh Trần Kiêu, cô ngay lập tức đoán được đại khái.
Lộ Nam kiên định gật đầu, cằm đập vào xương anh, hơi đau: "Đương nhiên có, chẳng hạn như Tưởng tổng và Tống tổng của Trung Tập tới tìm em, em biết rõ họ không có ý tốt, nhưng vì để thị trường Mỹ có đủ thời gian chiêu thương, em không thể không ứng phó họ, vì không để anh lo lắng, nên em quả thật che giấu chuyện này."
Trần Kiêu sửng sốt.
Nam Nam thành thật như vậy, dứt khoát thừa nhận như vậy.
Tạm thời, anh không biết nên nói thế nào mới tốt.
Nên chất vấn đau lòng gần chết: thiện ý nói dối cũng là nói dối! Vì sao em lại giấu anh, chẳng lẽ em không tin tưởng anh?
Vẫn là tự trách hối hận không thôi: vì anh không thể đầy đủ cho em cảm giác an toàn, mới khiến em một mình thừa nhận áp lực?
Mặc kệ loại nào, đều không phải việc Trần Kiêu sẽ làm ra.
Lộ Nam khẽ cười: ta có tính là phán đoán được dự định của Trần Kiêu, cho nên khiến anh ấy không đường để đi?
"Ngoài ra, còn có cha con họ Lâm dạo này tới BK." Nếu nói, chi bằng một lần nói hết, Lộ Nam đẩy vai Trần Kiêu ra chút, hai người có thể nhìn thấy vẻ mặt nhau: "Em biết Lâm Kỳ Vĩ có tâm tư bí ẩn với mình, nhưng em cảm thấy em có thể xử lý tốt mối quan hệ này, cho nên không cố tình nói với anh."
Trần Kiêu ngơ ngác nhìn cô.
Lộ Nam sờ má anh: "Lúc em làm những chuyện này, cảm thấy đương nhiên. Bởi vì em luôn nghĩ, mặc dù chúng ta yêu nhau, nhưng cũng là cá nhân độc lập, bất kể trong công việc hay cuộc sống gặp phải khó khăn gì, đầu tiên phải suy nghĩ tự giải quyết bằng sức của mình, không thêm phiền phức cho người yêu mới là lý trí thành thục nhất. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như em làm không đúng lắm, cho dù có thể tự mình giải quyết, cũng nên trước khi giải quyết nói cho anh biết, hoặc cùng lắm thì, giải quyết xong nói với anh một tiếng cũng tốt. Nhưng em lại nghĩ việc nhỏ hóa không, tính ra, em quả thật nên xin lỗi anh."
"Nam Nam, anh không có ý này." Lúc này người ngơ ngác biến thành Trần Kiêu.
"Anh Cừu coi anh là anh em, anh cảm thấy không để anh ấy tham dự vào chuyện tranh giành quyền lợi ở trụ sở là vì muốn tốt cho anh ấy, nhưng anh ấy lại tức giận tới dậm chân ở Mỹ. Suy bụng ta ra bụng người, em tự chặn lại lạn đào hoa, lại vẫn giấu anh, là em sai." Lộ Nam dùng ánh mắt dò xét anh từ trên xuống dưới: "Cho nên, anh tha thứ cho em nhé?"
[Hôm nay vị "trà xanh" hơi nồng. Khụ khụ, phải tỉnh táo lại.]
Lộ Nam thoải mái nói rõ ràng, Trần Kiêu đầu tiên là khó tin nhìn đôi môi đỏ khép mở của cô, sau đó trong mắt dần toát ý cười.
Cuối cùng, anh hôn lên môi cô.
"Nam Nam không cần xin lỗi. Em làm đều đúng." Hôn tới mức hai người đều thở hồng hộc, Trần Kiêu nâng gáy cô mổ nhẹ từng cái lên miệng: "Là anh không tốt."
Lộ Nam thật sự ý thức được vấn đề của mình, nhưng cô do dự nói: "Em không nhất định bảo đảm được mình có thể lập tức sửa ngay."
Trần Kiêu đau xót trong lòng: "Không sao, sau này anh sẽ hỏi em nhiều hơn, chỉ cần em không chê anh phiền."
Điều tra tình hình. Là việc Lộ Nam không thích làm nhất, cũng là việc Trần Kiêu trước kia chưa từng làm.
Giữa họ dường như luôn có ăn ý ngầm kỳ quặc, nhưng không thể phủ nhận, tình yêu quá lý trí chững chạc, có khi cũng quá "bình thường".
"Em cảm thấy, có thể thử xem." Lộ Nam gật đầu đồng ý.
Nhạc đệm tranh chấp có khả năng phát sinh cứ như vậy biến mất.
"Phải rồi, anh nói muốn thấy em đua xe mà, ngày mai em mang anh đi nhé?"
"Ừ."
"Tối nay em không gọi xe về đâu, ở chỗ này vậy."
"Ừ... Hả?" Trần Kiêu bỗng dưng phản ứng lại, sau đó tai đỏ bừng.
Lộ Nam bật cười: "Đây là phòng đôi, em có thể ngủ phòng bên cạnh."
Trần Kiêu phì cười, được rồi, anh lại bị trêu chọc.
Nhưng chưa chắc không thể "trả đũa".
Chẳng hạn như, có thể hôn thêm chút, giải nỗi khổ tương tư.
Miệng Lộ Nam tê dại, cô đảo mắt: "Nếu Trần tổng tới cũng tới rồi, vậy nhìn bản báo cáo công việc lúc em chưa xóa giảm đi. Vốn định gửi riêng cho anh một bản... đấy." Lộ Nam còn chưa nói xong, cái tay định lấy điện thoại trên bàn trà đã bị cái tay khác giữ lại.
Trần Kiêu đan 10 ngón tay vào tay cô, thở d0c bên tai: "Lộ tổng, em quên rồi? Vừa rồi em đã nói. Hôm nay chúng ta, không nói chuyện công việc..."
...
Trần Kiêu ở BK một ngày, sáng hôm sau tới CLB đua xe với Lộ Nam.
Lúc Lộ Nam tới, giám đốc CLB vô cùng nhiệt tình mời cô làm thẻ.
Lần này nhét tiền vào thẻ VIP là Trần Kiêu, Lộ Nam không tranh với anh - bây giờ, bất luận là 6 số hay 7 số, đều là món quà cô có thể thừa nhận.
Cô như vậy, khiến Trần Kiêu càng vui hơn.
Cừu Siêu Quần lúc biết Trần Kiêu bay tới BK ở đó một ngày thì ngoan ngoãn như chim cút, cuối cùng gửi tin nhắn thăm dò Lộ Nam: em gái, anh không hại em đấy chứ?
Lộ Nam cười trả lời: anh Cừu phải ký nhiều hợp đồng triệu đô vào, nếu không em không phê duyệt cho anh về.