Chuyện này... hình như cũng không khó hiểu.
Lộ Nam nhớ rất rõ ràng, đời trước Hoàng nữ sĩ phấn chấn tinh thần lại là khi em trai cô vào ĐH, cách hiện tại còn hơn 3 năm. Tới khi bà ấy nỗ lực mùa xuân sự nghiệp thứ hai, chính là 5 năm sau.
Lộ Nam tận mắt chứng kiến con đường tỉnh táo của Hoàng nữ sĩ khó khăn thế nào: sa sút tinh thần nhiều năm không những khiến thân thể và tâm lý bà ấy đều kiệt quệ, không dễ đối mặt hiện thực, cố gắng nỗ lực nhiều lần nhưng luôn bị đánh về nguyên hình càng khiến con người ta tuyệt vọng. Đó là cảm giác cuối cùng đã mở to mắt, nhưng phát hiện bị xã hội vứt bỏ không có trợ giúp.
"Ngại quá, công ty tôi muốn tuyển người trẻ hơn..."
"Ngại quá, bác không phù hợp lắm với yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi..."
"Hoàng nữ sĩ, kinh nghiệm làm việc liên quan của bác quá ít, hay là bác sang chỗ khác thử xem..."
"Chị Hoàng, hay thử làm công việc nội trợ xem? Tôi thấy chị cũng nhanh nhẹn, dọn vệ sinh, nấu cơm làm được không?"
"Ngại quá..."
"Không phù hợp..."
"Quá lớn tuổi..."
Hoàng nữ sĩ phỏng vấn nhiều lần thất bại, bạn bè họ hàng xung quanh tất nhiên cũng có người hảo tâm giới thiệu công việc, bà ấy suy đi tính lại, tới công ty cho thuê nhân viên bảo mẫu, không nhận ở lại nhà, chỉ làm theo giờ, đồng thời lợi dụng thời gian rảnh, cắn răng thi chứng nhận liên quan tới kế toán.
Trí nhớ thua kém thanh niên, bà ấy chỉ có thể khắc khổ nghe khóa học trên mạng, làm bài tập, kiên trì 1-2 năm như vậy.
Có giấy chứng nhận, Hoàng Lệ tự đề cử mình và bị từ chối khéo, trải qua không biết bao nhiêu lần lặp đi lặp lại, cuối cùng bà ấy thành công tranh thủ tiếp công việc làm sổ sách cho mấy công ty nhỏ. Sau đó, Hoàng nữ sĩ thu nhập hàng tháng đạt tới 7-8 nghìn tệ, cộng với tiền lương hưu, mỗi tháng cũng thu vào hơn 10 nghìn tệ - đối với Hoàng nữ sĩ lúc đó đã hơn 50 tuổi, thật sự không dễ dàng.
Lộ Nam nhớ, Hoàng nữ sĩ lấy được lương tháng đầu tiên, khao Lộ Nam một bữa ăn nhà hàng, đồ ăn không đắt, nhưng bà ấy gọi 1 bình rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên.
Bà ấy nói cười, rồi bỗng nhiên bật khóc, vỗ mu bàn tay Lộ Nam, nói: "Nam Nam, mấy năm nay vất vả cho con, mẹ có lỗi với con."
Khi đó, Lộ Nam ngoài mặt mỉm cười nhã nhặn, nhưng trong lòng lại bình thản.
Câu xin lỗi này, có lẽ Lộ Nam 10 tuổi cần, Lộ Nam 22-23 tuổi cần, nhưng Lộ Nam 30 tuổi thì không cần.
[Thực ra cũng không liên quan tới vất vả hay không, bao năm qua, ta quen rồi.]
[Chỉ là ngài thế này, chung quy vẫn khiến ta hơi vui mừng, lúc trước nhờ mấy ông chủ, bà chủ công ty đó cho ngài cơ hội bỏ xuống thể diện, cũng coi như là không uổng phí.]
Chính vì biết sau này mẹ có tâm tính dẻo dai như vậy, nên Lộ Nam mới sau khi sống lại lựa chọn trợ giúp mẹ, để bà ấy tỉnh táo lại sớm hơn.
...
Hoàng nữ sĩ năm nay chủ động đề nghị mang con cái và bà ngoại cùng nhau du lịch ăn tết, Lộ Nam đã biết, bây giờ Hoàng nữ sĩ hoàn toàn khác biệt với Hoàng nữ sĩ của giai đoạn này kiếp trước.
Trước kia mỗi tới lễ tết, trong lòng bà ấy giày vò khổ sở gấp đôi.
Bởi vì đây là ngày gia đình nhà khác đoàn tụ.
Hôn nhân, gia đình bà ấy thì vĩnh viễn không hoàn hảo.
Anh chị em ruột gọi bà ấy tới tham dự, ăn tết. Bà ấy không tiện khiến họ mất hứng, trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng khó xử thì không thể nói ra, chỉ có thể tìm cớ phát hỏa với hai đứa con. Bà ấy biết làm vậy không đúng, là giận dỗi vô cớ, nhưng bà ấy không nhịn được.
Ngay cả nhìn thấy gia đình người ta đoàn tụ, bà ấy đều sẽ xúc động tới dây thần kinh, càng khỏi cần bàn mùng 3 tháng Giêng hàng năm là ngày mà nhà họ Lộ cố định tảo mộ, chúc tết lẫn nhau, đó quả thực là ngày rèn luyện thần kinh bà ấy mỗi năm 1 lần. Nếu không phải để họ Lộ nhớ lão ta còn có một cặp con trai con gái, tháng nào cũng phải gửi tiền sinh hoạt, Hoàng nữ sĩ còn không thèm cho con gái đi.
Bây giờ, Hoàng nữ sĩ nghĩ thông suốt rồi, nghĩ thấu triệt rồi.
Hôn, đã ly, nhưng con cái vẫn là của chung.
Bà ấy giữ chặt hai đứa con, mặc dù có thể tranh cường nhất thời, nhưng cũng vô hình trung từ bỏ vài thứ.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Hoàng nữ sĩ phải công nhận, đầu óc chồng cũ linh hoạt, kinh doanh hơn 20 năm tích lũy được chút của cải, số tiền này lúc ly hôn phân chia không công bằng, phần nên cho con cái, lão ta phải cho.
Hoàng nữ sĩ thầm nhủ: tục ngữ có câu có mẹ kế sẽ có cha kế. Họ Lộ mặc dù bây giờ vẫn không đăng ký kết hôn, nhưng con cái của tiểu tam sắp vào nhà trẻ rồi. Lộ Nam và Lộ Dương vốn ít qua lại với lão ta, bây giờ đứa bé của tiểu tam hàng ngày ở chung, sau này lão chia tài sản, nhất định sẽ bất công!
Đây chính là lý do chính yếu mà bà ấy để Lộ Dương cũng tới nhà họ Lộ chúc tết, tảo mộ.
Lộ Nam dừng nhặt rau, ngước lên nhìn mẹ ruột: "Mẹ, mẹ nói thật hả?"
"Con thấy mẹ giống đang nói đùa sao?" Hoàng nữ sĩ cáu kỉnh kêu.
"Hừm, không giống mẹ lắm nha. Có phải mẹ đang nghĩ muốn con và Lộ Dương thân thiết hơn với cha, tranh thủ giành lấy tài sản?" Lộ Nam nhỏ giọng thăm dò.
Mặc dù trong lòng tính toán thế, nhưng Hoàng Lệ không tính nói thẳng cho con cái nghe. Bây giờ bị Lộ Nam vạch trần, bà ấy không biết nên tỏ ra khó xử hay nên xấu hổ tức giận.
"Khụ khụ, con cảm thấy, không cần thiết." Lộ Nam định sờ mũi, nhưng thấy trên tay còn có nước rau, bèn kịp thời dừng lại: "Tính con vốn vậy, nhìn thấy ông ấy cũng sẽ không nói lời dễ nghe; em trai thì còn quá hơn, thấy cha, nó dứt khoát không hỏi thì không lên tiếng."
"Ngu ngốc! Con lấy ra bản lĩnh lừa gạt mẹ đi, chẳng lẽ còn không lừa gạt nổi cha con?" Hoàng nữ sĩ trừng mắt, nhưng không thấy hung ác tí nào.
Lộ Nam kêu oan: "Con lừa mẹ bao giờ."
"Có hay không chính con biết!" Hoàng nữ sĩ cứng nhắc đổi đề tài: "Lúc nghỉ hè, cha con mở tiệc học lên cho em con, chú bác bên đó đều cho Lộ Dương tiền lì xì, năm nay ăn tết nó không tới có phần không ổn."
[Mẹ ruột nhất định phải tìm cớ, vậy ta lại truy hỏi lát nữa có khi bà ấy lại không cho ta ăn cơm nữa ấy chứ. Được rồi... Mặc kệ em trai muốn thấy cha hay không, thì có thể thấy hay không là hai việc khác nhau, nó cũng lớn rồi, tự mình có phán đoán và quyết định, ta không nên từ chối hộ nó.]
Lộ Nam quan sát tỉ mỉ sắc mặt Hoàng nữ sĩ, xác nhận bà ấy không có chút miễn cưỡng nào, bèn rửa sạch tay: "Được rồi, vậy để con nói với em."
Nghe xong bà chị nói, Lộ Dương bình thản "vâng" một tiếng, cậu bé thường "nhẫn nhục chịu đựng" với mấy chuyện thế này.
Nếu đi mà khiến mẹ không vui, trở về lại bị mắng, vậy cậu bé không đi.
Nếu bây giờ mẹ thay đổi thái độ, bảo cậu đi, vậy cậu đi, dù sao chỉ có một ngày, không trễ nải việc học được.
Lộ Nam nhìn em trai còn cao hơn mình, thầm nhủ: kỳ thực tính cách như Lộ Dương mới đủ mạnh mẽ. Chính vì nó chuyên tâm vào một việc, sẽ không dễ dàng bị những chuyện vui buồn xung quanh ảnh hưởng, cho nên nó mới có thể tìm ra nghề nghiệp yêu thích, hơn nữa từ thời cấp 3 đã bắt đầu cố gắng, sau này học ĐH, đi làm đều thuận buồm xuôi gió - à, trừ phương diện tình cảm cũng đồng dạng không quá trôi chảy. Ôi ôi, vì sao ta lại dùng từ "đồng dạng" này?
Cô lắc đầu bật cười: "Vậy quyết định thế nhé, sáng sớm mai, à, nhớ đi đôi giày leo núi thoải mái."
Nói xong với Lộ Dương, Lộ Nam lại gửi tin nhắn cho cha.
Cô không có nhàn tâm cho ông ấy "kinh hỉ".
Bởi vì cha cô ấy mà, khống chế thời gian kỳ thực còn nghiêm ngặt hơn cô - tính ra, di truyền và lời nói việc làm của ông ấy ảnh hưởng rất lớn, Lộ Nam không thể không thừa nhận, lúc làm việc cô giống cha hơn.
Với tính cách cha Lộ, hôm nay sẽ chuẩn bị tốt tất thảy đồ cần dùng ngày mai.
Ngày mai chúc tết cô chú bác Lộ Nam đều cố định mỗi nhà 2 phần quà, cái này không quan trọng; nhưng tảo mộ phải chuẩn bị trước hoa tươi và hương nến, nếu không nói sớm, còn có thêm Lộ Dương, e rằng ngày mai trước khi xuất phát còn phải tới siêu thị Thiên đường mua thêm một phần.
Cha Lộ cũng trả lời rất ngắn gọn: tốt, biết rồi.
Lộ Nam nhìn tin nhắn, cười nhạo một tiếng.
Sáng hôm sau 7h, xe của cha Lộ chờ ở tiểu khu đón họ, Lộ Nam mở ghế lái phụ.
Lộ Dương thì ngồi vào hàng sau.
Trong xe thêm một người không khiến bầu không khí tích cực hơn so với những năm trước, bởi vì Lộ Dương từ bé đã hướng nội còn hơn cả bà chị.
Nhưng có thể thấy, Lộ Dương xuất hiện vẫn khiến cha Lộ vui vẻ hơn, cụ thể khi xe di chuyển được mười mấy phút, cha Lộ bắt đầu lên tiếng hỏi cuộc sống học tập của Lộ Dương ở cấp 3 thế nào.
Nói thế nào nhỉ.
Lộ Dương phải thừa nhận, bà chị nói đúng. Tình cảm giữa người với người đều do chung sống lâu dài sinh ra, cho dù là cha con ruột cũng vậy, bây giờ xem ra, cha thăm dò rất cứng nhắc, cậu trả lời cũng giống hệt bà chị thường nói "bị ép xã giao".
Kết luận: cậu chỉ có thể coi cha như trưởng bối trong họ hàng mà thôi.
Lộ Dương tới, khiến bác Cả bác Hai hết sức vui vẻ, kéo tay cậu bé bắt đầu nhét tiền lì xì, giới thiệu cho họ hàng tới nhà chúc tết đây là sao Văn Khúc của nhà họ Lộ, Lộ Nam cũng đồng dạng nhận được hoan nghênh nhiệt liệt - vị này là nữ cường nhân từng lên TV, còn là CCTV!
Lộ Nam nhìn thấy em trai mất tự nhiên, đáy lòng cười trộm. Nhưng rất nhanh cô cười không nổi.
Bởi vì, cô lại bị hỏi có bạn trai chưa, nhìn tình hình, chỉ cần cô nói không có, trưởng bối xung quanh sẽ lấy ngay điện thoại ra triệu tập mấy chàng trai tốt mà họ quen biết để cô gặp mặt.
Khác với năm ngoái, Lộ Nam năm nay tự nhiên hào phóng thừa nhận: "Đã có bạn trai ạ."
Với phong tục ở đây, không cô gái nào sẽ nói thật với họ hàng bạn bè cả, trừ khi bạn trai của họ đã tới mức có thể bàn chuyện cưới hỏi, nếu không lỡ như sau này kết hôn không phải người này, sẽ trở thành chuyện trà dư tửu hậu của nhà khác.
Cha Lộ không ngờ con gái sẽ trả lời như vậy, liếc nó một cái.
Cô Lộ Nam giảng hòa: "Con bé ưu tú như thế nhất định rất nhiều người theo đuổi, thành phố lớn khác nơi đây."
Chủ đề này mau chóng trôi qua, các trưởng bối chuẩn bị cầm điện thoại hết sức tiếc nuối.
Trên đường về, cha Lộ hỏi Lộ Nam: "Chuyện con có bạn trai, mẹ con biết không?"
"Biết." Lộ Nam hờ hững trả lời.
Lộ Dương ngồi hàng sau bổ sung trong lòng: còn gặp rồi.
Cha Lộ "ừ" một tiếng, chờ qua mấy cái đèn đỏ, lại không nhịn được, hỏi: "Người ở đâu? Làm gì?"
"Người Dung thành, đồng nghiệp công ty."
Cha Lộ nhíu mày: "...Hơi xa."
Lộ Nam thờ ơ nói: "Đã tới mức bàn chuyện cưới hỏi đâu, không cần sốt ruột nghĩ mấy việc này."