Tham gia hội Đường rượu xuân có thể rút trúng rượu cao cấp của họ, Triển lãm tơ lụa lại đối diện với họ, trước kia nghiên cứu phân tích số liệu rượu Hài Hòa xuất khẩu không quên chú ý tới con ngựa ô tiềm ẩn, bây giờ còn cùng ngồi trước mặt khách hàng tiềm năng, là con la hay là ngựa dắt ra xem.
Nhưng đây là đề nghị của khách hàng tiềm năng (lớn), nói hợp tình hợp lý, Lộ Nam sao có thể từ chối?
[Duyên phận kiểu này lại cảm thấy tốt đẹp hơn nhiều so với nghiệt duyên giữa Nguyên Xuyên và Lệnh Dương. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của ta, ai biết lát nữa người phụ trách của Di tửu sẽ nghĩ thế nào.]
Dù sao tính theo góc độ trước sau, thì quả thật Di tửu đã hẹn với Lâm lão tiên sinh trước.
"Tôi hiểu, thời gian của ngài quý giá, đương nhiên nên sắp xếp thế nào cho thuận tiện nhất, tôi đều có thể phối hợp." Lộ Nam vui vẻ đồng ý, không hề miễn cưỡng chút nào, còn hơi nhích về phía sau, thả lỏng cơ thể, hoàn toàn không giống sắp đối diện với đối thủ cạnh tranh.
A Vĩ ngồi cạnh ông chủ có phần khó hiểu: vị Lộ tổng của Nguyên Xuyên này, do trẻ tuổi quá mức, không biết ông chủ ta đàm phán kinh doanh quy mô cỡ nào, hay quá mức tự tin, cảm thấy Di tửu không thể là đối thủ của Nguyên Xuyên họ? Cơ hội tốt như vậy, cô ta lại không tranh thủ thời gian kể lể ưu thế khi hợp tác với Nguyên Xuyên... thật là kỳ quái.
Trên thực tế, Lộ Nam không phải "bãi lạn", mà quan điểm và kết luận của cô đã nằm trong tablet, không cần thiết tỏ ra nôn nóng thuyết phục đối phương. Nhịp điệu đàm phán có thể nhanh, nhưng tuyệt đối không thể vội, một khi vội vàng, quyền chủ động sẽ rơi vào tay đối phương.
Vả lại, vừa rồi cô chào hỏi bằng tiếng Anh với Dennis, hàn huyên vài câu, đối với Nguyên Xuyên và Lộ Nam, quả thật đều là chó ngáp phải ruồi - xem xem, đã có thương nhân nước ngoài lắm tiền nhiều của có ý định hợp tác với chúng tôi đấy nhé.
Chắc không ai nghĩ Dennis chỉ biết nói tiếng Nga đấy chứ? Anh ta chỉ là nói tiếng Anh với giọng Nga hơi nặng, giao lưu hàng ngày thì dễ dàng.
Lát sau, người phụ trách của Di tửu tới.
Lâm lão tiên sinh cho tablet vào ốp bảo vệ, trả lại cho Lộ Nam.
Người phụ trách Di tửu thấy thế, trong lòng hơi bất an.
"Chào ngài, Lâm tiên sinh, thật xin lỗi, để ngài phải đợi lâu rồi." Người phụ trách của Di tửu mau chóng vừa xin lỗi, vừa gật đầu với Lộ Nam.
Lâm lão tiên sinh có thân phận và tuổi tác lớn hơn, tự nhiên không cần đứng dậy nghênh đón anh ta: "Từ tổng không tới muộn, do tôi tới sớm, ngồi đi."
Lộ Nam biết, Chủ tịch Di tửu lúc này còn đang ở Diễn đàn tơ lụa, người tới là giám đốc của Di tửu. Cô cũng không cần đứng dậy, chỉ hơi cúi người là được.
"Từ tổng, Lộ tổng, giữa hai vị, chắc không cần tôi giới thiệu đâu nhỉ?" Lâm lão tiên sinh hỏi.
Từ tổng của Di tửu cười nói: "Không cần không cần, Lộ tổng của Nguyên Xuyên, ngôi sao mới nổi trong ngành rượu, tôi biết." Chỉ là cô ta xuất hiện ở đây, là địch không phải bạn.
Lộ Nam cũng biết ý nịnh hót: "Tôi cũng nghe đại danh Từ tổng đã lâu."
Hàn huyên xong, Lâm Gia Tường nói với 2 người phụ trách của 2 xưởng rượu: "Tôi đều đã nói với 2 vị, trước khi tới triển lãm rượu trắng này tôi không ôm hi vọng gì, chỉ xuất phát từ sở thích, định thu gom ít chủng loại của hệ liệt Bạch sứ và những loại rượu cất chứa lâu năm của các xưởng rượu khác." Hành vi này rất phù hợp với tuổi tác và địa vị của ông ta, thu thập những thứ này, một để chứng tỏ thân phận và năng lực; hai là một kiểu đầu tư, ba mới là để uống.
Sau câu này thường sẽ có chữ "nhưng": "Nhưng 2 công ty của các vị quảng bá sản phẩm ở Triển lãm tơ lụa đều rất thú vị, khiến tôi muốn đào sâu tìm hiểu. Đáng tiếc, lần này tôi ở BK không lâu, cho nên muốn phẩm rượu Di Quân Tử và rượu Hài Hòa nhanh nhất có thể."
Lộ Nam liếc Từ tổng, đạt thành hiểu ngầm, để Từ tổng nói trước: "Lâm tiên sinh, chúng tôi bất kỳ lúc nào cũng có thể sắp xếp buổi Phẩm rượu, nếu ngài có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ, tối nay cũng được."
Lâm Gia Tường nhìn A Vĩ, A Vĩ gật đầu nói: "Ông chủ chiều mai lên máy bay rời BK, tối nay 8-10h tối rảnh." Cũng có nghĩa là, chỉ tối nay mới rảnh.
Từ tổng vui mừng nói: "Tốt quá rồi?" 2 tiếng, 2 loại rượu bất đồng mùi hương, căn bản không đủ thời gian tách ra tinh tế nhấm nháp, nếu người Nguyên Xuyên đòi chen ngang, như vậy có vẻ thất lễ, Lâm lão tiên sinh cũng chưa chắc đã vui.
Khó đấy, bây giờ Nguyên Xuyên gặp vấn đề khó, bọn họ căn bản không đủ thời gian giới thiệu tỉ mỉ rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên cho Lâm lão tiên sinh.
"Mạo muội hỏi một câu, Lâm tiên sinh không nán lại BK lâu hơn, có phải để chuẩn bị về quê nhà tỉnh Mân một chuyến không?" Lộ Nam hơi nghiêng người thăm dò.
Lâm Gia Tường sờ miếng ngọc trên gậy chống: "Đúng vậy, khó được trở về một chuyến, lại vừa khéo Đoan Ngọ, tôi dự định tế bái tổ tiên. Sao, Lộ tổng có đề nghị gì khác?"
Lộ Nam mỉm cười, hết sức thông cảm, nói: "Nếu Lâm tiên sinh và Từ tổng đã hẹn tối nay phẩm rượu, mà chiều mai lại phải rời khỏi BK, vậy xét tới vấn đề sức khỏe, trưa mai không phù hợp uống rượu. Tôi nghĩ, nếu ngài muốn tới tỉnh Mân tế bái tổ tiên, tất nhiên còn phải thết đãi họ hàng trong tộc, tôi có thể bảo đồng nghiệp nơi đó chuẩn bị rượu dùng trên bàn tiệc và để tế tổ, coi như là tỏ tấm lòng thành."
Từ tổng hồi hộp trong lòng: vừa rồi chỉ nghĩ tới phải nhanh nhất có thể xác định thời gian phẩm rượu với Lâm tiên sinh, căn bản không nghĩ quá nhiều, không ngờ Lâm tiên sinh rời BK không phải về Thái Lan, mà là tới tỉnh Mân! Cái này...
Lộ Nam nói tỏ tấm lòng thành = tặng rượu, đương nhiên là không thu tiền.
Lâm Gia Tường sững sờ giây lát, mau chóng phản ứng lại - không phải khoe khoang. Lâm gia của ông ấy, ở tỉnh Mân cũng coi như là gia tộc lớn, dòng chính, mấy chi thân cận tính ra phải gần nghìn người, hơn nữa phụ cận mấy tòa lầu đất... Vị Lộ tổng này có biết, cô ta đồng ý một câu, phải bỏ ra bao nhiêu rượu không?
A Vĩ lên tiếng giải thích: "Lộ tổng, ông chủ chúng tôi về tỉnh Mân dự định mở tiệc ngoài trời suốt 9 ngày." Không phải 1-2 bữa tiệc thôi đâu, chi tiêu lớn thế nào, nghĩ là biết.
[9 ngày mới tốt, 9 là một con số hết sức thần kỳ trong ngôn ngữ TQ.]
[Không sợ quy mô bữa tiệc của gia tộc họ ở tỉnh Mân lớn thế nào, chỉ sợ động tĩnh không đủ lớn ấy chứ.]
Anh ta vừa nói số ngày, Lộ Nam càng nắm chắc trong lòng, cô ngước lên cười, nghiêm túc nhắc lại lần nữa: "Lâm tiên sinh bày tỏ chữ hiếu, nếu bảo tôi thu hồi lời ban nãy, có vẻ quá hẹp hòi, tôi đã hứa hẹn, đương nhiên đã đánh giá tối thiểu lượng rượu ngài cần, điểm này ngài cứ yên tâm. 9 ngày tự nhiên là được, coi như tư tâm nho nhỏ của tôi, ngài vinh quy về hương, bày bữa tiệc lớn, nhất định sẽ tạo thành chấn động ở bản địa, coi như là cho rượu Nguyên Xuyên tôi có cơ hội rạng danh ở tỉnh Mân."
Nguyên Xuyên cần tài trợ, đương nhiên sẽ không dùng loại rượu mức giá trung bình, để phù hợp với mở rộng ảnh hưởng của Triển lãm tơ lụa, tất nhiên là dùng rượu Hài Hòa.
Đã dự tính dùng rượu cao cấp, vậy loại 6 năm xét về giá, có vẻ không đủ trang trọng, rượu Hài Hòa 9 năm tên "Minh nguyệt trường cửu" thì phù hợp cho tiệc cưới hơn, cho nên muốn có tác dụng, vẫn phải dùng tới rượu 12 năm thân bình đen nạm vàng!
Từ tổng của Di tửu hít sâu một hơi, liên tục 2 ngày đối diện nhau, anh ta đương nhiên biết mức giá của rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên: nghĩa là, vị Lộ tổng trẻ tuổi này mặt không đổi sắc đồng ý bỏ ra lượng rượu trị giá mấy trăm nghìn tệ thậm chí cả triệu tệ, chỉ để rượu Nguyên Xuyên có cơ hội nổi danh.
Từ tổng âm thầm cảm thấy bất an, vừa rồi đối diện tầm mắt với Lộ tổng, anh ta còn tưởng bản thân chiếm được tiên cơ, bây giờ bỗng phát hiện dã tâm của cô ta còn lớn hơn - luận chức quyền, trong tình huống khẩn cấp, anh ta tự nhiên cũng có thể không qua xét duyệt của công ty tiền trảm hậu tấu tài trợ hoạt động này, chỉ cần có thể bảo đảm hiệu quả (điểm này có vẻ rất mạo hiểm, dù sao mấy chữ "đảm bảo hiệu quả" rất khó hứa hẹn), trong vòng triệu tệ thì vẫn có thể. Nhưng vấn đề là, bây giờ anh ta nói ra, chính là bắt chước lời người khác, ngược lại rơi xuống hạ phong, không những kết thù với Nguyên Xuyên, còn sẽ trở thành trò cười trong ngành. Từ tổng suy nghĩ có nên "hèn hạ" chút, chỉ cần Lâm lão tiên sinh đồng ý, như vậy Di tửu sẵn sàng tài trợ còn nhiều hơn. Nhưng chậm chạp không thể mở miệng.
Đến khi thấy Lâm lão tiên sinh nhìn Lộ tổng với vẻ mặt đầy tán thưởng, Từ tổng liền biết, bản thân hôm nay, xem như giành trước hẹn được Lâm lão tiên sinh, nhưng lại kỳ thực kém Lộ Nam một nước cờ.
Lâm Gia Tường tự nhiên có thể thấy Lộ Nam không hề có ý miễn cưỡng, chỉ riêng điểm này đã đủ để chứng minh sự quả quyết và quyết đoán của cô.
Lâm Gia Tường biết việc nhà mình, một khi tế tổ và thết đãi thân tộc dùng rượu Nguyên Xuyên, cho dù lần này không hợp tác thành công với Nguyên Xuyên, thì lượng tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên ở tỉnh Mân - ít nhất trong nửa năm tới là không lo.
Còn nửa năm sau?
Đây là vấn đề ngớ ngẩn.
Có nửa năm dùng sản phẩm lên men bầu không khí, Nguyên Xuyên là công ty quy mô lớn như vậy, chẳng lẽ còn không thể chỉnh đốn lại cục diện thị trường rượu trắng tỉnh Mân hiện có, chiếm trước thị trường?
Về ngắn hạn, Lộ Nam đây là lấy lùi làm tiến.
Về lâu dài, Lộ Nam đang lấy đại cục làm trọng, thả dây dài câu cá lớn.
Lâm Gia Tường bật cười: "A Vĩ, giúp tôi đổi vé máy bay, ngày kia hẵng về. Tối mai, Lộ tổng mời tôi uống rượu, tôi mời Lộ tổng ăn cơm."
Này đã cho thấy, Lâm lão tiên sinh vẫn chưa đáp ứng đề nghị tài trợ rượu của Lộ Nam.
Từ tổng của Di tửu một lần nữa thở phào nhẹ nhõm: thật may!
Lộ Nam không hề nhụt chí, thản nhiên cười: "Vinh hạnh của tôi."
...
Bên kia.
Trần Kiêu hôm trước quả thật uống say, sáng nay bị tiếng chuông điện thoại của khách sạn đánh thức, vừa mở mắt, liền nhìn thấy di động đã tự động tắt máy.
Trí nhớ tối qua nảy lên.
Anh ta vỗ trán, ảo não kêu một tiếng: anh ta, không những gọi "Nam Nam", còn bắt cô ấy nhắc đi nhắc lại.
Trần Kiêu luôn cảm thấy rượu phẩm của mình rất tốt, cho dù uống rượu hỗn hợp, cũng sẽ cố gắng tìm nơi an toàn, phù hợp mới nằm xuống ngủ, nhưng anh ta không nghĩ tới, bản thân tối hôm qua lại giống thằng ngốc.
Anh ta nghĩ: xong rồi, xong rồi, chững chạc thành thục của ta đi đâu rồi.
Vốn định gọi điện thoại cho Lộ Nam, nhưng trợ lý Địch đã ở ngoài cửa chờ lâu, nói không xuất phát thì sẽ tới muộn.
Lần đầu tiên, Trần Kiêu nhanh chóng đánh răng rửa mặt, ăn sáng trong xe.
Hạ tổng cùng ngồi hàng sau với anh ta ân cần hỏi: "Cậu có khỏe không?"
"Còn, tạm ổn."
Hạ tổng không mấy tin tưởng.
Với tác phong thông thường của Trần Kiêu, rất trầm tĩnh. Hôm qua say thành kiểu gì, sáng nay ngay cả thời gian ăn sáng đều không có thế này!