Trên mặt mặt sông nổi lên tầng sương mù mỏng manh, trời vừa tảng sáng, chỉ còn vài ngọn đèn dầu vàng ấm áp ở trong tiểu lâu le lói tỏa ra, có hai bóng người đang nói chuyện ở cửa, tư thế xoay người của Vân Trúc như là muốn đóng cửa lại, sau đó mơ hồ nghe được tiếng của Cẩm Nhi vọng tới:
"A, hắn tới rồi..."
Trước kia dù là hai người đấu võ mồm cũng xem như đã đấu ra được một cuộc cách mạng hữu nghị rồi, nhưng thường thường khi Ninh Nghị đến, bộ dạng của Cẩm Nhi đều là vẻ mặt khó chịu, lần này khó thấy được nàng hưng phấn như thế, rõ ràng là có gì đó muốn khoe khoang.
Mới vừa rồi cũng không biết hai người rốt cuộc đứng ở cửa để làm gì, lúc này nhìn thấy bộ dạng của Vân Trúc, tựa hồ có chút khó xử, nàng dở khóc dở cười kéo Cẩm Nhi vào trong phòng ánh mắt liếc sang bên Ninh Nghị, động tác vốn dự định đóng cửa cũng khựng lại. Ninh Nghị đã tới gần, ngửi thấy phòng bên có mùi thuốc đông y, có lẽ không phải là Vân Trúc, bởi vì lúc này Cẩm Nhi đang đứng trong cánh cửa ăn mặc trang nghiêm kín mít, hai lớp áo bọc lấy thân thể như gấu mèo, tư thế như là chỉ mong có thêm cái chăn quấn lên người nữa, nửa người dựa vào vai Vân Trúc, trong ánh mắt toát lên vẻ đắc ý, vẻ vang tuyên bố với Ninh Nghị.
"Ta ốm rồi!"
"Hở...?" Ninh Nghị ngẩn người.
"Vậy đứng đây làm gì?"
"Ta không đứng đây, mà là đang kéo Vân Trúc tỷ vào trong."
Bàn tay nhỏ bé trong áo bông giật giật y phục của Vân Trúc.
Giây lát, Ninh Nghị mới biết rõ mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì. Trước đây Vân Trúc sáng nào cũng dậy sớm đứng ở cửa chờ Ninh Nghị, việc này khiến Cẩm Nhi có chút khó chịu, nghĩ Vân Trúc tỷ xinh đẹp cao nhã mà lại nhẫn nhục chịu đựng giống như tiểu tức phụ, nàng từng kháng nghị vài lần, nhưng đều không có hiệu quả.
Sáng sớm hôm nay Vân Trúc săn sóc Cẩm Nhi bị ốm một lúc, nghĩ hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn sáng nay Ninh Nghị sẽ tới, vì vậy đi ra xem một chút, nào ngờ Cẩm Nhi bị ốm lại mặc một đống áo giống như pho tượng lảo đảo đi ra. Sáng sớm gió lạnh, bản thân Cẩm Nhi lại bị cảm mạo, sao có thể chịu đựng được gió lạnh nữa, Vân Trúc thấy vậy liền đẩy nàng trở lại trong.
Cẩm Nhi nói:
"Vân Trúc tỷ phải vào theo ta."
Bản thân nàng sợ lạnh, y phục mặc vào người dài rộng gấp đôi, thân thể thon thả cũng trở nên tròn trịa, nhưng miệng lưỡi thì đương nhiên vẫn đầy khí thế, bộ dạng là người không đáp ứng thì ta ở bên ngoài cho chết cóng. Vân Trúc dở khóc dở cười đành phải gật đầu, hai người đang quay vào thì đã thấy Ninh Nghị từ bên kia tới, Cẩm Nhi liền đứng ở cửa, muốn khoe khoang với Ninh Nghị: Trải qua biết bao nhiêu thời gian, đến lúc này rồi, Vân Trúc tỷ đã là của ta rồi!
Lúc trước hai người thừa dịp Vân Trúc không ở đây vẫn hay đấu võ mồm, trước nay lập trường đều như là tình địch, lúc này Ninh Nghị sao không nhìn ra ý tứ của đối phương, trong lúc nhất thời cũng dở khóc dở cười. Hôm nay Cẩm Nhi từ trên giường ra thẳng đây chưa kịp trang điểm, bình thường chưa trang điểm cũng đã là mỹ nữ thanh xuân xinh đẹp rồi nhưng lần này bởi bị bệnh, trên khuôn mặt khó giấu được nét tiều tụy, mặc dù là vậy, biểu hiện của nàng vẫn vô cùng đắc ý với Ninh Nghị, giống như kẻ điên.
Vân Trúc cũng vừa rời khỏi giường không lâu, trên người mặc y phục mộc mạc, mái tóc dài còn chưa vấn lên mà vẫn xõa xuống phía sau. Lúc này nàng đang lo lắng cho Cẩm Nhi, dowr khóc dở cười nói:
"Được rồi, được rồi vào trong đi"
Cẩm Nhi loạng choạng vài cái, cuối cùng cũng quay người vào trong nhưng nàng đang bị sốt, chân đột nhiên mất trọng lực, lúc quay người lại, chân trái bước lên vấp phải chân phải, ngửa mặt ra ngã xuống đất.
"Cẩm Nhi có sao không!"
Vân Trúc bị tình cảnh đó làm cho hoảng sợ, Ninh Nghị cũng giật mình, nhưng lập tức thấy Cẩm Nhi đang nằm tay lại khua lên: "Không sao cả..."
Cả người quấn trong mấy lớp áo bông nhìn như là quả pháo, hai tay nhỏ bé ở trong thò ra, nhìn như tay đứa trẻ ở trong nôi.
Vân Trúc cúi xuống đỡ Cẩm Nhi dậy, Cẩm Nhi cũng cố gắng giãy giụa vài cái trên mặt đất, lăn thân thể sang bên trái, sau đó lại lăn sang bên phải, tay ngắn chân ngắn vùng vẫy trên mặt đất chẳng khác gì con rùa nằm ngửa bụng lên trời, giãy dụa mấy lần cũng không đứng lên được.
Trên thực tế, cũng bởi vì nàng bị ốm mà không còn sức lực, mà Vân Trúc hôm qua lại bị thương ở vai, lúc này không dám dùng lực nhiều, hai nha hoàn Hồ Đào của Vân Trúc và Cẩm Nhi ở tiểu lầu này năm ngoái đã thành thân, nhưng bởi vì chuyện hôm qua, buổi tối còn chạy tới chăm sóc tiểu thư, chỉ là thông thường lúc Ninh Nghị và Vân Trúc gặp nhau, hai nàng theo thói quen hầu như không xuất hiện, trong lúc nhất thời các nàng cũng không chạy tới hỗ trợ được. Đợi khi Cẩm Nhi vài lần lăn qua lăn lại trên mặt đát vài lần không dậy được, cả nàng và Vân Trúc đều cảm thấy xấu hổ, Ninh Nghị thì ngạc nhiên rồi phá lên cười.
Vân Trúc tức giận lườm hắn một cái:
"Huynh cười cái gì, còn không mau đến giúp."
" Việc này...nam nữ thụ thụ bất thân. .."
"Không cần hắn giúp, chết cũng không cần hắn giúp."
Cẩm Nhi lúc này chân tay ngắn ngủn đều đã mở ra, nghiêng đầu, tức giận nói. Đầu của nàng cũng bị khóa trong áo choàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này tức giận đỏ bừng lên, càng giống một tiểu cô nương hờn dỗi.
Ninh Nghị vừa cười vừa ngồi xuống: "Nhưng nhìn bộ dạng cô gắng gượng như thế ta bỗng nhiên có ý định muôn giúp..."
" Huynh Ít phí lời đi, mau nhanh giúp đi nào, muội không còn sức nữa."
"Không cho chạm vào ta, không cho chạm vào ta, ta không đứng dậy được, thì ta nằm vậy..."
" Đừng ngốc nữa, mặt đất rất lạnh, mau đứng lên rồi trở về phòng."
"Không cho hắn chạm vào, Cẩm Nhi ta vốn trong trắng thuần khiết..."
Thuần khiết muội muội ơi, hiện tại cô là một viên bi đấy, y phục dày như thế, sao chạm vào được đâu chứ. Mà chẳng biết rốt cuộc cô mặc bao nhiêu…
Ninh Nghị vừa cười vừa cố gắng nâng Cẩm Nhi dậy, nếu là trước đây, Cẩm Nhi nhất định sẽ đáu khẩu lại với Ninh Nghị không chịu thua kém. Nhưng lúc này trong người đang có bệnh, đương nhiên tâm tình khác biệt, nghĩ mới vừa rồi mình như con rùa nằm ngã dưới đất đã bị hắn thấy, lúc này sau một hồi giãy giụa , vẫn không đứng lên được. Ninh Nghị vừa đỡ vai, thuận tiện ôm nàng đỡ lên.
Trang phục hôm nay Cẩm Nhi mặc, ôm khá khó khăn, mà nàng thì lại không chịu phối hợp, cũng may Ninh Nghị mạnh mẽ, chưa cần dốc hết sức cũng không đến mức bị nàng lại kéo ngã theo. Cảm Nhi mặc dày như thế, lưng và mông và đùi căn bản chẳng có gì khác nhau, Ninh Nghị cơ bản cảm thụ không được gì cả, Cẩm Nhi cũng đoán được hắn không chạm được gì mình, nàng giơ tay lên đặt huơ huơ trước mặt Ninh Nghị, sau cùng vụng về đặt tay lên vai hắn.
"Không được buông tay, ta móc mắt ngươi đó."
"Có gan thì móc đi."
"Cẩm Nhi đừng loạn nữa."
Cứ gây gổ như vậy một hồi, cuối cùng cũng đưa được Cẩm Nhi về giường ngủ. Vốn Cẩm Nhi và Vân Trúc ngủ cùng giường, nhưng hôm qua bị cảm, liền được an bài ở phòng khách, lúc vào cửa, Vân Trúc quay lại lấy nước nóng, Ninh Nghị đặt nàng lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, tuy rằng nàng vẫn còn đi giày, nhưng Ninh Nghị trước sau vẫn không tiện cởi cho nàng. Tận đến khi Cẩm Nhi bị khó chịu ở nơi nào đó, ánh mắt khó chịu:
"Ta mặc nhiều như vậy, người còn đắp thêm chăn cho ta, muốn ta nóng chết à. Ta không động đậy được, ngươi muốn mưu sát đúng không?"
"Vừa mới đắp lên có gì nóng chứ, mặc kệ cô. Vân trúc tới ngay đây, để cô ấy giúp cô cởi bớt y phục, thật không biết cô mặc nhiều như vậy làm gì. Nếu phong hàn nặng thêm thì làm sao bây giờ. "
Cẩm Nhi than thở một tiếng, thời đại này điều kiện chữa bệnh có vẻ cũng là có hạn, tuy rằng phong hàn cảm mạo cũng là bệnh phổ thông, nhưng người chết vì bệnh này cũng không phải là không có, trong lòng của nàng dù sao vẫn là sợ hãi.
Lúc này rồi, Vân Trúc vẫn ở bên ngoài mà chưa đi vào, Cẩm Nhi nói xong, sắc mặt chợt biến đổi, thân thể lại bắt đầu cố gắng lăn sang trái phải, muốn chống người ngồi dậy. Ninh Nghị nhíu mày, đi tới kéo nửa người nàng ở mép giường lại:
"Làm sao vậy?"
Tay Cẩm Nhi che miệng, lúc này Ninh Nghị mới hiểu, vội cầm ống nhổ bằng gốm để một bên tới. Đại khái là bởi vì hôm qua đã nôn nhiều, nên lúc này cũng không nhiều lắm. Ninh Nghị đưa tay ra sau lưng vỗ vỗ vào lưng nàng, lúc này để nàng nằm sát mép giường, hắn cùng ngồi ở mép, cười nói:
"Làm sao vậy?"
Tay Cẩm Nhi che miệng, lúc này Ninh Nghị mới hiểu, vội cầm ống nhổ bằng gốm để một bên tới. Đại khái là bởi vì hôm qua đã nôn nhiều, nên lúc này cũng không nhiều lắm. Ninh Nghị đưa tay ra sau lưng vỗ vỗ vào lưng nàng, lúc này để nàng nằm sát mép giường, hắn cùng ngồi ở mép, cười nói: "Mấy tháng rồi?"
Cẩm Nhi vừa nôn xong thoáng khá hơn, nghe hắn nói vậy, mặt hất lên: "Tránh ra, không cho chạm vào ta!"
"Không kéo ngươi thì người ngã xuống rồi."
Ninh Nghị tức giận kéo nàng trở lại giường, sau đó cầm chậu rửa mặt và cái khăn vào cho nàng lau miệng, đợi Vân Trúc đi vào, mới giao Cẩm Nhi cho nàng, đi ra cửa.
Một lúc lâu sau, Vân Trúc mới ra khỏi phòng, khi ở cửa chỉ thấy Cẩm Nhi nằm trên giường, chăn che tới ngực. Vân Trúc đã thay y phục cho nàng, thân thể đã không còn tròn tròn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhô ra khỏi chăn, hẳn là Vân Trúc vừa lau mặt cho nàng, đỏ rực, xem ra đã ngủ.
"Mỗi lần lại đây, chỉ biết đấu võ mồm với Cẩm Nhi. Muội ấy giống như đứa trẻ, huynh cũng thật giống..."
Lúc này trời đã sáng hẳn, Vân Trúc mang trà tới, ngữ khí hơi giận.
Ninh Nghị cười nói: "Có tính trẻ con là chuyện tốt... Đúng rồi, vai của muối thế nào rồi?"
"Vẫn không dùng quá sức được, nhưng đã không sao, còn huynh?"
"Đều tốt. Đúng rồi, muội cùng Cẩm Nhi gần đây tốt nhất là không nên ra khỏi Trúc Ký, khả năng xế chiều hôm nay ta cùng Lục A Quý bọn họ thương lượng tìm nơi ở khác cho các muội...
Vân Trúc uống một nmấy thích khách kia quay lại tìm các muội không lớn, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận. Hay là gụm trà, nhìn hắn gật gật đầu. "Vâng."
Đại khái lại hàn huyên chuyện ngày hôm qua, trò chuyện rất lâu, Ninh Nghị mới rời khỏi tiểu lâu, mặt trời phương đông đã ló ra, tia nắng ban mai chiếu khắp nơi.
Ninh Nghị không hề chú ý tới, từ lúc hắn đi vào Tiểu Lầu, đến lúc ra khỏi đó, vẫn có đôi mắt từ hướng đối diện tiểu lầu nhìn sang. Trong rừng cây cách đó không xa, một chiếc xe ngựa lặng yên đỗ ở đó, có hai tên bộ đầu vẫn luôn canh chừng ở đây, một người họ Trần, một người họ Từ, bọn họ là Chính Phó bộ đầu trong nha môn, lần này vừa lúc đụng phải vụ án người Liêu thích sát, liền gánh vác trách nhiệm, mấy ngày gần đây đều bận rộn ở trong thành Giang Ninh.
Nơi này chưa hẳn đã là nơi trọng điểm mà bọn họ chờ, dù sau khả năng người Liêu nhân cơ hội trả thủ hai cô nương hôm qua tham gia cuộc đấu là quá nhỏ, nhưng các nàng hẳn là cũng có chút bối cảnh, cấp trên đã an bài họ đi làm nhiệm vụ, yêu cầu nhất định phải bảo vệ các nàng chu toàn. Tối hôm qua ở đây vốn là do thủ hạ của hai người Trần, Từ trực, sáng sớm bọn họ tới liền thay thủ hạ khác trực, chẳng qua, ở đây một thời gian cũng không phát hiện ra chuyện gì.