- Sau khi Lệ nguyên soái Lệ Thiên Hữu Lệ trở về, phía Hàng Châu, chỉ e là phải có một trận náo động nho nhỏ.
Nhấp một ngụm nhỏ trong chén trà xanh, Lâu Thư Uyển cười tao nhã, lúc đặt chén trà xuống, chiếc lắc tay bằng sứ trên cổ tay khẽ chạm, phát ra tiếng "tinh tinh" trong trẻo.
- Lập Hằng ở thư viện dạy học, có thể đạm bạc một chút, nhưng ta cũng nghe nói, Thư viện Văn Liệt này sở dĩ có thể duy trì, phía trên còn có người chống đỡ sau lưng. Nhưng mà lần này có thể lan truyền rộng rãi hơn, nghe nói... Lập Hằng lúc trước ở trong thư viện đã từng nói đến chuyện liên quan đến Tiền Lão. Bây giờ thời cuộc nhạy cảm, có thể bị người khác nhắc lại chuyện xưa, Lập Hằng phải cẩn thận một chút... Nhưng cũng không sao. Bây giờ ở Hàng Châu Lâu gia có thể nói là cũng có chút tiếng nói, mặc dù... Mọi chuyện có thể là Lập Hằng có chút xem thường, nhưng nếu như có chuyện, Lập Hằng hoặc là có thể thông báo mấy câu, phía tiểu muội có thể giúp đỡ được, hy vọng Lập Hằng không cảm thấy khúc mắc...
Từ lần gặp lại ở tiệc Bách Quan, đây là lần tới thăm thứ năm của Lâu Thư Uyển. Mặc dù nói lúc trước bên ngoài không được yên ổn lắm, nhưng nếu thật sự muốn làm cho người khác có cảm tình, loại nữ tử như Lâu Thư Uyển cũng không phải là loại người khiến người ta ghét bỏ. Cử chỉ hào phóng khéo léo, lui tới có chừng mực. Đến nhà lần đầu tiên, trong thời gian một chén trà là chủ động rời đi. Lần thứ hai đến, cũng có vẻ vội vàng. Dựa theo cách nói của nàng, Lâu gia ở bên này cũng có chút sản nghiệp, nên đến đây xem một chút. Hàng Châu sau chiến tranh, nàng thật ra cũng mất đi rất nhiều người quen, bây giờ nếu gặp lại, thì sau này cũng phải đi lại nhiều.
Cứ như vậy, lần thứ ba đến nhà, đã có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều. Lâu Thư Uyển cũng không phải là người ki bo, trực tiếp tặng mọi người những đồ dùng hàng ngày mà mọi người dùng cùng với mấy tranh cuốn và sách cổ thời Trần, mấy thứ này ngày xưa ở Hàng Châu đại để đều là những món đồ quý hiếm được cất giấu.
- Bây giờ cũng chẳng đáng tiền nữa, đánh trận hai tháng, những thứ cần đốt cũng đốt rồi, những thứ cần ném cũng ném rồi, giữ lại chỉ khiến cho kẻ khác muốn giết. Mấy đồ này có đắt hơn nữa cũng chẳng đáng giá bằng một bát cơm. Lư Gia nhân cơ hội thu được không ít những thứ như vậy. Nói thật, vốn dĩ là muốn đem ra tặng người khác...
Lúc đó Lâu Thư Uyển vừa nói vừa cười rộ lên, ẩn chứa vài phần cô đơn.
- Nhưng, trong nghĩa quân cho dù có mấy người biết chữ, cũng không thích mấy thứ này lắm. Ngươi tặng hắn mười hòm này, thà rằng tặng một hòm vàng còn có lợi hơn. Bọn họ cũng biết rất đáng tiền, nhưng trong lòng không nghĩ đến.
Nàng nói tới đây, lại cười rộ lên:
- Một tháng trước, Phan Văn Đắc Phan Tướng Quân ở bên Tây Doanh cướp được một tòa nhà lớn, cũng sửa sang lại một lần, nói trong nhà chẳng có đồ gì cả, để bày biện một số sách tranh chơi. Chỗ chúng ta vội vàng tìm một hòm đồ rất đáng tiền đem tặng, Phan tướng quân sau đó lại rất không vui, nói Lâu gia tại sao lại tặng có một chút đồ như vậy. Một bức tường của một gian phòng cũng treo không đủ, lại còn toàn là đồ cũ. Chúng ta lại vội vàng tặng hai hòm vàng bạc để người ta nguôi giận. Mấy ngày sau, lại có một vị tướng quân muốn sách và tranh cổ, chúng ta vội vàng gom mười hòm. Vị tướng quân kia nói, bức tranh vẽ long bay phượng múa kia, đẹp hơn cái của Phan tướng quân... Thật ra mười hòm cũng không đáng giá mấy lượng bạc...
- Sau đó nghĩ kĩ, dù sao cũng chẳng nhìn ra, thì cũng không cần phải lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, về sau không tặng gì nữa. Nhưng những đồ này nhà chúng ta thu được cũng là minh châu bỏ vào chỗ tối rồi. Lập Hằng cũng là người biết phân biệt hàng tốt xấu, hãy cầm đi, bây giờ thời cuộc thế này, đều là việc nhỏ, Lập Hằng đừng từ chối tiểu muội mới phải.
Rất khó đoán ngày trước Lâu Thư Uyển qua lại cùng với đám tài tử thư sinh kia là tình hình thế nào, nhưng trong lúc sau chiến tranh mọi người đều bất an, Lâu gia ngày một phát triển, một bước lên trời, vị tiểu thư Lâu gia này có địa vị cao hơn so với ngày trước lại bày ra thái độ lạnh nhạt như nước của quân tử chân chính qua lại với người khác. Nếu như Ninh Nghị thật sự là loại tài tử nghèo túng cùng đường, có thể cũng đã bị phong thái và ý chí của đối phương thuyết phục, mà mặc dù trong lòng tỉnh táo, nhưng dưới tình huống phần nhiều là giúp đỡ, Ninh Nghị đương nhiên cũng sẽ không hoàn toàn cự tuyệt ý tốt của người khác.
Hai lần sau đấy tất cả đều tự nhiên hơn, Lâu Thư Uyển sau khi không biết từ đâu biết được chuyện Ninh Nghị giảng về Tiền Hi Văn trong thư viện, cũng mấy lần tự chế giễu quyền thế nhà mình không đáng là gì. Trên thực tế, điều này thật ra không coi là giả bộ, mặc dù bản thân không phải là nữ tài tử gì, Lâu Thư Uyển vẫn rất thích hướng tới những thứ như là văn nhân hay là khí tiết. Nếu không như thế, trước kia nàng đã không thường lai vãng tới chốn văn nhân. Nhưng đến lần này, nàng lại đem đến tin tức Lệ Thiên Hữu sắp quay về.
Nàng khuất phục vì Ninh Nghị, điều tra cũng không được coi là quá sâu, nếu nàng biết nguyên do thật sự của việc Ninh Nghị bị bắt đến đây hoặc là chơi hội của Lệ Thiên Hữu và Ninh Nghị, thì những điều lúc này nói đã không phải là những lời này.
- Ấy, sao ngươi biết?
Lúc nàng nói những lời này, thì Ninh Nghị đang ở trong phòng, thuận tay sắp xếp lại hai bản tin tức mà một thân vệ trong Bá Đao Doanh gửi đến. Hắn cũng biết chuyện Lệ Thiên Hữu sắp quay về, những chuyện tiếp theo xảy ra cũng đoán được, chẳng qua những phỏng đoán này được nói ra từ miệng của Lâu Thư Uyển, thật khiến hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên.
- Nghe nói ngày trước trong nghĩa quân có phái chiêu hàng...
Lâu Thư Uyển hạ giọng:
- Chỉ là Phương Lạp... thanh thế nghĩa quân càng ngày càng lớn, đặc biệt là sau khi đánh hạ Hàng Châu xưng đế xong, chiêu hàng đương nhiên là chuyện không thể. Trong những người này, có người thay đổi cách nghĩ, cam tâm tình nguyện đầu nhập, những người khác cũng không để lộ cách nghĩ ra ngoài. Nhưng cho đến nay, cấp trên cũng chẳng làm gì những người này. Chỉ là đất nước vừa mới thành lập, căn cơ chưa ổn định, không thể ngay từ đầu đã xử lí toàn bộ từ trên đến dưới. Nhưng trong vòng một tháng, tiếng đồn về những chuyện thế này thật sự đã rất nghiêm trọng. Những chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, những người bị giết vì những chuyện thế này ngày càng nhiều. Gia huynh nói, Nguyên soái Lệ Thiên Hữu lần này quay về, có thể sẽ muốn làm lớn chuyện, cho nên ta có chút lo lắng Lập Hằng sẽ bị liên lụy...
- Gia huynh... Là nhị ca của muội?
- Là đại ca, tên huynh ấy là Thư Vọng... À, Lập Hằng ngươi cũng gặp một lần rồi đấy!
- À...
Lúc trời chuyển xế chiều, Lâu Thư Uyển đi từ trong tiểu viện ở con phố nhỏ Ninh Nghị ở ra, đi lên xe ngựa, trên đường người qua người lại, dưới ánh mặt trời, xe ngựa đi qua những con phố liền nhau, sau đó mất hút trong tầm mắt. Trong viện tử, Tiểu Thiền thu nhặt đồ pha trà, ở hành lang nói mấy câu với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng cười đáp lại mấy câu, thỉnh thoảng vẫy vẫy tay vẽ thành những vòng tròn trên không trung, Tiểu Thiền bị trêu cười rộ lên. Cứ như thế trôi qua, Ninh Nghị cầm mấy quyển văn thư, từ cổng sân qua y quán, một mạch đi về phía chủ viện Doanh Bá Đao.
Buổi trưa, các lớp học trong thư viện Văn Liệt cũng đã không còn, không còn những đứa trẻ ríu rít, trong ánh nắng tráng lệ của buổi hoàng hôn, tất cả đều có vẻ yên tĩnh mà thanh thản. Con đường từ bên này đi đến Chủ viện phải đi qua hàng loạt các viện tử, sớm đã chật cứng người, nhưng lúc này hầu hết đều là phụ nữ và trẻ nhỏ. Cũng có những thành viên trong Bá Đao Doanh đã tan ca trở về, có người còn nhận ra Ninh Nghị, liền vẫy tay chào hắn. Cũng có đứa trẻ nhìn thấy hắn liền đi đến hành lễ, nói chuyện ríu rít.
Bọn trẻ con biết hắn là tiên sinh, nhưng hơn nửa là thích hắn, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì sau khi Ninh Nghị đến chỗ này, bọn chúng có nhiều câu chuyện để nghe hơn. Có khi là chính Ninh Nghị tự mình kể, có khi là giảng trên lớp học, rồi truyền miệng nhau. Tóm lại mọi người đều biết rằng hắn là người bụng chứa đầy những câu chuyện lí thú.
Ngày trước rất kinh doanh rất nhiều thứ, hắn thực sự không phải là một người hoạt bát, hài hước thì có hài hước, nhưng trong hài hước lại có hơn nửa là thâm trầm. Hắn không ngờ được lại trở thành người được bọn trẻ yêu thích như thế này. Hắn tự nhận cũng không thích lên mặt dạy đời, nhưng lại rất thích thú với việc sau khi người khác chịu ảnh hưởng của mình liền có nhiều thay đổi kì lạ.
Theo những tiểu thuyết mà ngày xưa hắn từng đọc, chỉ có những đại ma vương mới có sở thích quái ác như vậy.
tiểu toán bàn, 11/02/16-00:38