Với tư cách là một trong những địa phương linh thông tin tức nhất của thành Biện Lương, việc quân đội Vũ triều thừa dịp thời cơ Tông Vọng đang toàn lực tấn công thành, đã thành công tiêu hủy lương thảo của quân đội Nữ Chân, lúc sáng sớm đã truyền ra từ Phàn Lâu.
Vừa xuống giường đi giày thêu khoác xiêm y, người báo tin tức đầu tiên này cho nàng chính là nha hoàn trong lầu, rồi sau đó là Lý Uẩn vội vàng chạy tới.
Mặc dù không dám đi lên tường thành hỗ trợ, Lý mụ mụ vẫn được coi là người đại nghĩa tình thâm, trong khoảng thời gian này dù nàng thường xuyên đến đó, cũng không có hành động gì ngăn cản. Đợi khi nghe được tin tức chiến thắng này, bà cũng hưng phấn đến mức ngủ không yên, kêu người trong lầu giăng đèn kết hoa. Đợi đến lúc Sư Sư thức dậy thì lại lập tức tới báo tin.
Bất luận thế nào, nghe đều giống như thần thoại...
Tần tướng quân suất lĩnh bốn ngàn tinh binh Vũ triều, thừa dịp người Nữ Chân lơi lỏng phòng thủ hậu phương, đã tập kích đại doanh có trên vạn người đóng trú tại đồi Mưu Đà, nhanh chóng chiến thắng, thiêu hủy một bộ phận lớn lương thảo, toàn bộ rút lui an toàn.
Từ tin tức này mà nói, tấn công như vậy chính là cho người Nữ Chân một kích sấm sét, gọn gàng, làm phấn chấn lòng người. Nhưng rơi vào tai Sư Sư, lại khó có thể cảm nhận được độ chân thực.
Nàng ở bên tường thành đã được chứng kiến người Nữ Chân mạnh mẽ và hung tàn. Đêm qua khi những binh sĩ Nữ Chân kia xông vào thành, tuy nói sau cùng đã bị binh sĩ Vũ triều giết sạch, bảo vệ được của thành, nhưng chiến lực của người Nữ Chân quả thật là vô cùng đáng sợ đấy. Vì đánh đuổi chúng, bên ta đã phải trả giá bằng số sinh mệnh gấp mấy lần, thậm chí tại thương binh doanh ở phụ cận cũng bị đối phương quấy đến rối tinh rối mù, có binh sĩ bị thương ngoan cường chống lại, nhưng cuối cùng vẫn bị những binh lính Nữ Chân đó giết chết.
Chính bởi vì bên ta chống cự mãnh liệt mà vẫn bị chết như thế, Sư Sư càng hiểu, chiến lực của người Nữ Chân mạnh đến mức nào. Huống chi trước đó, chúng ở trên vùng bình nguyên ngoài thành Biện Lương đã đánh tan hơn ba mươi vạn quân đội Cần Vương rồi.
Bốn ngàn người tập kích bất ngờ hơn vạn người, còn thắng nữa, rồi thiêu đốt lương thảo? Làm sao có thể...
Bởi trực giác và lý trí như vậy, nên dù Lý Uẩn nói chắc như đinh đóng cột, những người khác ở trong Lầu cũng đều tin chuyện này, đồng thời chìm đắm trong niềm vui sướng, trong lòng Sư Sư vẫn tồn tại một tia tỉnh táo.
Nàng ở vị trí này, đã từng thấy quá nhiều chuyện lừa gạt dối trá rồi, nói dối quân công, hoặc là lý do tương tự như vậy lừa dối mọi người, đều không phải là chuyện gì mới mẻ cả. Người Nữ Chân đã mang đến áp lực to lớn như thế, nếu như nói có người cố ý làm giả tin tức chiến thắng, nhằm khích lệ mọi người, vậy cũng không phải là không thể.
Mọi người ở Phàn Lâu mãn nguyện trong niềm vui sướng này, trên đường phố bên ngoài, thậm chí có người vì hưng phấn mà bắt đầu khua chiêng gõ trống rồi. Không bao lâu đã có người đến Phàn Lâu để ăn mừng. Cũng có những bằng hữu bởi vì biết Sư Sư quan tâm chuyện này nên sau khi nhận được tin tức cũng lập tức tới muốn chung vui với nàng. Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong cũng nằm trong trong số những bằng hữu đó đến báo tin vui.
Ngoài trời bão tuyết đã ngừng, ngay từ sáng sớm hôm nay, dường như toàn thành Biện Lương đều đắm chìm trong thắng lợi nho nhỏ này mang đến. Sư Sư nghe được tin tức như vậy, trong lòng không những chẳng vui lên mà chỉ cảm thấy mệt mỏi trào dâng. Quy mô tuyên truyền lớn như vậy chỉ chứng minh mấy nhân vật lớn trong triều đình đã sốt ruột lợi dụng tin tức này để làm phấn chấn sĩ khí. Nàng đã từng có cuộc sống mạnh vì gạo bạo vì tiền, thỉnh thoảng gặp chuyện góp vui lấy lệ đều là chuyện thường, nhưng sau khi đã trải qua nhiều giết chóc và kinh hãi như thế, nếu như nàng vẫn cùng những người này ăn mừng vì một tin tức giả dối, dù là tin tức nhằm khích lệ tinh thần, nàng vẫn thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cảm xúc đó vẫn kéo dài như vậy cho đến khi Tô Văn Phương đến Phàn Lâu.
Thời gian này, Tô Văn Phương phối hợp làm việc trong Tướng phủ, chính là yêu cầu nhà giàu trong thành phái ra gia đình hộ viện thủ thành. Trong phương diện này dĩ nhiên có quan hệ với Trúc Ký và Phàn Lâu nhiều hơn, bởi vậy song phương cũng có không ít liên hệ. Tô Văn Phương đi tìm Lý Uẩn, thảo luận làm thế nào lợi dụng tin tức chiến thắng này một cách tốt nhất. Sư Sư nghe nói y đến, bèn vội vàng xin lỗi mọi người sau đó đi tìm Lý mụ mụ. Đợi sau khi Tô Văn Phương xong việc, nàng mới hỏi y về chân tướng sự việc.
- Rốt cuộc tin chiến thắng là thật hay giả? Văn Phương đừng giấu ta.
Mấy năm nay làm việc bên cạnh Ninh Nghị, được khảo nghiệm rèn luyện, Tô Văn Phương đã chín chắn lên rất nhiều, trở thành một người đàn ông rất đáng tin cậy. Nhưng trên thực tế, y nhỏ tuổi hơn Ninh Nghị, so với người sống nơi phong nguyệt nhiều năm như Sư Sư thì y vẫn khá non nớt. Hai người tuy rằng thỉnh thoảng qua lại, nhưng lúc này bị Sư Sư chắp tay, nghiêm trang hỏi, y vẫn thấy có chút khẩn trương. Nhưng bởi vì sự việc kia là sự thật, cũng không khó trả lời:
- Dĩ nhiên là thật rồi.
- Văn Phương đừng gạt ta. Người Nữ Chân lợi hại như vậy, đừng nói bốn ngàn người đánh lén một vạn người, dù là mấy vạn người, cũng chưa chắc đã thắng được. Ta biết việc này là do Hữu Tướng phủ phụ trách, nhằm tuyên truyền, phấn chấn sĩ khí, dù là giả dối, ta cũng nhất định giúp hết khả năng, diễn nó như chuyện có thật. Nhưng nhưng lúc này đây, ta thật sự không muốn không biết gì cả, cho dù biết một chút cũng được. Việc ngoài thành có thật sự tập kích thành công không?
Tô Văn Phương nhìn nàng, rồi sau đó nhìn nhìn hai bên chung quanh, vẻ mặt của y không phải là vì do nói dối, mà thật sự có một số việc cũng đè nặng trong lòng y:
- Ta sẽ nói với cô, nhưng việc này cô không được nói ra.
- Được.
Sư Sư gật đầu.
- Tần tướng quân và tỷ phu đều ở đấy.
Tô Văn Phương hơi có chút đắc ý:
- Từ sau khi Vô Thụy Doanh thất bại, tỷ phu luôn thúc đẩy việc này, hắn dùng kế vườn không nhà trống ngay dưới mắt người Nữ Chân, đồng thời thu nạp bại binh, gia tăng huấn luyện. Hiện tại đang ở ngoài thành Biện Lương, chỉ sợ đã không còn người và lương thực rồi. Lúc này huynh ấy và Tần tướng quân phát động một đòn sấm sét, chặn đường lui của người Nữ Chân. Chuyện lần này chính là Nhị thiếu gia và tỷ phu cùng lĩnh đội. Ta nói như vậy, Sư Sư cô nương tin rồi chứ?
- Lập Hằng ở đó?
- Vào đêm mà Võ Thụy Doanh thất bại, bản thân tỷ phu bị trọng thương.
Tô Văn Phương nói:
- Nhưng dù vậy, huynh ấy cũng chưa từng từ bỏ kế vườn không nhà trống. Ngay cả người trong Tướng phủ, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng việc này lại có thể tạo nên tác dụng lớn. Tận đến tối hôm qua tin chiến thắng truyền đến, trên dưới Tướng phủ đều bị chấn động. Niên công, Kỳ tiên sinh, Giác Minh đại sư bọn họ hưng phấn không ngủ được, Việc tập kích doanh trại địch không đáng gì, lương thảo của người Nữ Chân khả năng chỉ còn lại hai ba thành, mà quan trọng là từ đầu tới cuối vẫn do tỷ phu tính toán. Hiện tại chung quanh Biện Lương, người và lương thực đều không tìm được, ăn hết lương thực rồi, lúc đó bọn chúng sẽ chịu chết đấy.
Y nói tiếp:
- Ta đi theo tỷ phu làm việc lâu như thế, dù là Lương Sơn hay giúp nạn thiên tai, hay là đối phó với người võ lâm, lần nào cũng không giống lần nào. Lúc tỷ phu thật sự muốn ra tay, chúng làm sao chống đỡ nổi. Lúc này dù gặp phải người Nữ Chân, tỷ phu động thủ, chúng cũng phải thất bại. Hơn bốn ngàn người thắng lợi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Có điều nhân sự dưới tay huynh ấy không nhiều, chỉ sợ cũng rất khó. Nhưng tỷ phu của ta sẽ không sợ đấy. Dù khó hơn nữa, thì liều mạng. Chỉ là danh tiếng của tỷ phu không lớn, không thích hợp làm tuyên truyền, cho nên vẫn không thể nói ra.
Tô Văn Phương thoáng giương cằm lên, và tự hào. Là người Tô gia, thời khắc y phấn chấn nhất chính là lúc sau khi mọi người nhận được tin tức, mấy nhân vật phụ tá cấp cao trong trong Tướng phủ đã nói:
- Lập Hằng tính kế quá giỏi.
- Lập Hằng thật quá độc.
Trước những câu nói này vào mấy tháng trước là tình huống gần như không thể bày bố cục diện, rồi sau đó lại phát ra một kích sắc bén, linh hoạt, giống như báo săn trong đêm, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì khiến cho kẻ địch đau thấu nội tâm, có thể làm y không tự hào sao được.
Có điều tình huống trước mắt toàn bộ công lao dĩ nhiên thuộc về Tần Thiệu Khiêm. Dư luận tuyên truyền, cũng cần tin tức tập trung, mà không phải tuyên truyền những chi tiết gây rối loạn. Trong lòng Tô Văn Phương đầy tự hào, lại không thể nói ra, lúc này được giãi bày với Sư Sư, khiến y cảm thấy hết sức thoải mái.
Y nói xong, Sư Sư cười rất tươi:
- Hì hì.
Thân hình xoay tròn, hưng phấn múa vài vòng. Dáng người nàng mềm mại, bước chân nhẹ nhàng, lúc này vì vui sướng từ trong tâm mà toát lên một vẻ đẹp đến vô cùng. Tô Văn Phương nhìn mà đỏ mặt. Còn chưa kịp phản ứng, Sư Sư đã bắt lấy cánh tay trái của y, nghiêng đầu đối mặt với y:
- Ngươi hãy nói lại đi, không phải gạt ta đấy chứ.
Mặt Tô Văn Phương đỏ thêm lên, vừa ngượng ngùng, vừa tức giận, sau đó thì mặt đỏ lựng:
- Sư Sư cô nương, Tô Văn Phương ta chưa đến mức lấy chuyện của tỷ phu để khoác lác trước mặt cô đâu. Tỷ phu đang hết lòng ở ngoài kia, cửu tử nhất sinh, một đao cắt ngay mặt người Nữ Chân như vậy, ai làm được chứ! Người Nữ Chân đóng ở đồi Mưu Đà có đại tướng Hoàn Nhan Đồ Mẫu, Thuật Liệt Tốc, quân coi giữ trên vạn ngươi, ngoại trừ tỷ phu của ta...
Y muốn nói ngoại trừ Ninh Nghị ra ai có thể đánh bại chúng, lập tức cảm thấy lạc đề rồi, hơn nữa quá mức khoác lác, mặt càng đỏ lựng hơn. Sư Sư cũng không tra hỏi tiếp nữa, buông tay y ra:
- Ngươi nói vậy, ta tin rồi. Lập Hằng hắn không bị thương chứ?
- Không biết.
Tô Văn Phương lắc lắc đầu:
- Trong tin tức truyền đến không hề nhắc tới, nhưng ta nghĩ, không nhắc tới hẳn là rất tốt.
Sư Sư cười, gật gật đầu, một lát sau nói:
- Hắn thận trong nguy hiểm, mong hắn luôn bình an.
Tô Văn Phương mấp máy miệng, một lát sau, hỏi:
- Sư Sư cô nương nghe được việc này, có phải càng thích tỷ phu của ta đúng không?
Bình thường Sư Sư vẫn qua lại với Ninh Nghị, nhưng chưa có gì gọi là mờ ám cả. Dù sao nàng cũng là hoa khôi thanh lâu, có mờ ám với ai đều là bình thường. Dù đám người Tô Văn Phương bàn tán nàng có thích Ninh Nghị hay không, cũng là lấy địa vị, quyền thế của Ninh Nghị làm căn cứ so sánh, bình thường hay nói giỡn, nhưng không ai nói thẳng ra. Lúc này thốt ra miệng, cũng bởi vì tâm tình Tô Văn Phương lúc này thoáng chút đố kỵ. Sư Sư lại cười thoải mái:
- Đúng vậy, càng càng ngày càng thích.
Tô Văn Phương đánh một quyền vào không trung, hơi khó chịu, nói:
- Vậy Sư Sư cô nương muốn gả làm thiếp cho tỷ phu của ta rồi à?
Sau khi hỏi ra, lại hơi chút hối hận. Vốn chỉ là câu nói trêu trọc một chút, nhưng lúc hỏi lại trở nên hơi quá. Trên thực tế y giao tiếp với người khác nhiều năm, cũng chín chắn khéo léo, nhưng lúc này lại khá thất thố trước mặt Sư Sư.
Sư Sư lại không hề để tâm, chỉ cười nói:
- Những chuyện lớn lao mà Lập Hằng đã làm, nếu những tỷ muội trong lầu biết thì đều mong muốn được gả cho hắn. Nếu có thể làm thiếp, đó là vinh hạnh của Sư Sư rồi.
- Ta là ta nói hơi quá.
Tô Văn Phương chắp tay khom người xin lỗi.
Sư Sư lắc đầu, cười tươi khẽ nhún người:
- Có thể biết được việc này, thâm tâm ta rất vui. Nữ Chân thế lớn, lúc trước ta còn lo lắng thành Biện Lương không thủ được, giờ đã biết ngoài kia vẫn còn có người hăng hái chiến đấu, ta lại thấy có hy vọng rồi. Ta biết Văn Phương cũng bận rộn vì thế sự, ta sẽ đi lên tường thành trợ giúp, không nên trì hoãn thêm nữa. Lập Hằng ở ngoài thành, nếu lúc này có thể được gặp hắn, ta có vô vàn lời muốn nói với hắn. Nhưng lại nghĩ, thời khắc hiện tại nên đóng góp sức mình cho cuộc chiến này, về phần tình cảm nhi nữ thường tình, gặp mặt, sẽ không có gì đáng để nói.
Tô Văn Phương hơi hơi ngẩn người, sau đó chắp tay:
- Ừ Sư Sư cô nương hãy lượng sức mà giúp. Xin bảo trọng.
Y cảm thấy trong chuyện này không thể khuyên bảo gì, sau đó lại thêm một câu:
- Tỷ phu là người trong tình cảm. Lúc trước hắn từng nói, những việc hắn làm, đều vì người thân của mình. Sư Sư cô nương với tỷ phu có giao tình khá sâu đậm, lời ta nói có chút ích kỷ, nhưng nếu tỷ phu chiến thắng trở về không gặp Sư Sư cô nương, trong lòng ắt sẽ đau buồn. Nếu chỉ vì chuyện này, cũng mong Sư Sư cô nương bảo trọng thân thể, đừng bị thương trên chiến trường.
Sư Sư lặng yên một lát, sau đó cười tươi:
- Ta..Ừ, ta sẽ hết sức tự bảo vệ bản thân.
Tô Văn Phương là đệ đệ của Tô Đàn Nhi, theo lý mà nói nên đứng về phía Đàn Nhi, còn đối với phụ nữ có tình cảm mờ ám với Ninh Nghị thì nên giữ khoảng cách mới đúng. Nhưng y cũng không rõ giữa Ninh Nghị và Sư Sư có mờ ám hay không, chỉ hướng về nguyên nhân có khả năng mà nói "Nếu các ngươi có tình cảm, hy vọng tỷ phụ trở về cô còn sống. Đừng làm cho hắn đau lòng." Đây là xuất phát từ sự kính yêu đối với Ninh Nghị. Về phần Sư Sư, bất luận nàng có tình cảm với Ninh Nghị hay không, trước đó cũng không hề biểu lộ chút dấu hiệu nào đối với hắn. Giờ trả lời như vậy, hàm nghĩa đã có chút phức tạp.
Có điều đúng như lời nàng nói, đối mặt với chiến tranh, tư tình nhi nữ có gì đáng nói?
Nói chuyện với Tô Văn Phương xong nàng rời khỏi noãn các (buồng có lò sưởi), xuyên qua hành lang dài. Ngoài sân phủ kín tuyết trắng, nàng kéo váy dài, đi khá nhanh, lúc đến chỗ rẽ không có người mới đi chậm lại, ngẩng đầu lên, thở một hơi thật dài, cười thật tươi: Có thể xác định chuyện này, thật sự quá tốt.
Một góc viện tử, một ghế đá và một bàn đá trơ trọi, trên một cây hoa mai, thưa thớt những cánh hoa đỏ nở bừng trong tuyết.
Sư Sư trở lại viện tử của mình, một số người vẫn còn đợi nàng ở đó. Nàng nói xin lỗi, chuẩn bị đi vào thay quần áo. Mọi người liền khuyên can một hồi, nói nàng là nữ tử, không nên dấn thân vào chiến trường hiếm địa. Sư Sư chỉ lễ phép đáp họ vài câu. Đợi khi nàng mặc quần áo tiện làm việc đi ra, đám người Vu Hòa Trung vẫn chưa đi. Bọn họ trước đây có giao tình khá sâu với Sư Sư, Vu Hòa Trung nói:
- Chiến trường vô tình, chúng ta rất lo lắng cho cô, cũng biết thành Biện Lương đã bước vào cục diện nguy hiểm nan giải, chúng ta cũng muốn đi chiến trường, có điều trong người có chức quan, không thể đi được, chỉ hận hai tay trói gà không chặt, trong nhà còn có cha mẹ vợ con.
Sư Sư biết Vu Hòa Trung có chức quan trong người, có điều chức quan này không liên quan đến đánh giặc, cũng không liên quan đến trợ giúp hậu cần, hơn nữa trong nhà còn có cha mẹ vợ con, lên chiến trường cũng không chắc có thể giết địch được. Nàng hiểu nhược điểm của con người, bất kể ai cũng đều có hư vinh, kiêu ngạo, tham lam, háo sắc..., nàng không hề xem thường họ. Đám người Vu Hòa Trung vốn không có điều kiện thường xuyên lui tới với dạng hoa khôi như nàng, dù sao cũng không trả tiền nổi, thân phận địa vị cũng không đủ. Nhưng Sư Sư vẫn coi họ là bạn tốt, thường xuyên hẹn họ du ngoạn, giới thiệu làm quen một số người có địa vị cao.
Nàng cảm thấy, trong lòng mỗi người đều có nhược điểm, đối với bất kỳ người nào mà nói, đều là chuyện bình thường. Đơn giản nàng cảm thấy, bản thân mình cũng thế, không nên có chỉ trích gì. Ra chiến trường hỗ trợ, nàng cũng chỉ biết khuyên nhủ người khác chứ tuyệt đối không yêu cầu làm việc gì lớn lao hơn. Mạng là của mình, bản thân nguyện ý đặt nó nơi nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không nên dùng điều đó để bức ép người khác. Có điều lúc này trong thâm tâm nàng cảm thấy đám người Vu Hòa Trung thật sự làm người khác phiền chán, làm nàng chỉ muốn mắng to một câu gì đó.
Nhưng cuối cùng nàng không làm như vậy, sau khi cười cáo từ với mọi người, nàng không dẫn theo nha hoàn mà chỉ kêu phu xe trong lầu đưa nàng đến tường thành bên kia. Xe ngựa đi trên đường, nàng đã quên hết những người kia rồi, trong đầu chỉ nghĩ đến Ninh Nghị đang ở ngoài thành, hắn khiến người Nữ Chân ăn quả đắng như thế, người Nữ Chân cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Nàng lại nghĩ đến người Nữ Chân tối qua giết đi vào, nghĩ đến những người đã bị chết, bị đao chém vào thân thể, bụng bị xé rách, đầu bị chém đứt, máu chảy cuồn cuộn, mùi máu tanh nồng tràn ngập hết thảy. Ngọn lửa đã thiêu đốt những người bị thương, phát ra những tiếng kêu thảm thiết làm người ta cả đời không quên được. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy trên người không có chút sức lực nào, muốn cho xe ngựa quay trở lại. Đến nơi đó, có thể mình sẽ chết, chỉ cần người Nữ Chân tiếp tục tấn công vài lần nữa, hoặc giả chúng phá thành, mình lại gần đó, căn bản không trốn thoát được. Mà nếu người Nữ Chân vào thành, nếu mình bị bắt, có lẽ muốn chết cũng khó...
Không phải không sợ hãi đấy
Vì thế nàng chọn một cây trâm cứng và nhọn nhất, cầm ở tay, sau đó cài trên tóc.
Thời điểm bất lực, nàng nghĩ: Nếu mình chết, Lập Hằng trở lại, hắn thật sự đau lòng vì mình sao? Hắn vẫn chưa từng biểu lộ tâm tư gì cả. Hắn có thích mình không, mình có thích hắn không?
Nhưng rồi, nàng nghĩ: Nếu thật sự Lập Hằng có tình cảm với mình, dù chỉ muốn danh tiếng hoặc thân thể của một hoa khôi này, e rằng mình cũng không cự tuyệt. Vậy căn bản là không quan hệ.
Nếu mình chết...
Nàng cứ sa vào những ý nghĩ luẩn quẩn đó, xe ngựa đã đến khu phòng ngự phụ cận tường thành từ lúc nào rồi. Nàng vừa xuống xe ngựa, người Nữ Chân đã bắt đầu công thành.
Từng khối đá lớn đập vào tường thành, mũi tên gào thét, máu tươi tràn ngập, tiếng hò hét điên cuồng, thanh âm thê lương của một sinh mạng đã mất. Người chung quanh chạy hỗn loạn, nàng bị một người xông về phía tường thành đụng phải, một tay nàng chống lên đá sỏi, rướm máu. Nàng bò lên, lấy ra một mảnh vải vừa chạy vừa lau tay. Nàng dùng mảnh vải kia buộc lấy tóc, chạy về phía Thương binh doanh.
Ngoài tường thành cách đó không xa, vô số người đang mãnh liệt xông lên. Một trung tâm góc chết rất lớn bị dìm ngập, cắn nuốt, vô số người bị trọng thương nằm trong vũng máu. Chung quanh, tất cả đều là chém giết.
Một tuyến chết chóc.
****
- Người Nữ Chân tiếp tục công thành rồi.
Thám báo truyền tin tức tới, bên rìa tuyết địa, Ninh Nghị đang dùng bàn chải và bột đánh răng tự chế đánh răng. Sau khi nhổ bọt trắng, hắn đụng ngón tay vào răng cửa trắng tinh, nói với thám báo.
- Phải giữ gìn răng miệng thật tốt. Hắn nói.
Những âm thanh chấn động trên không trung...
Lúc Hồng Đề tới, thấy hắn đang ngồi trên tảng đá bên doanh địa, nhìn tuyết lớn mênh mông phía trước. Nàng đến ngồi cạnh, cầm tay hắn.
- Đang lo lắng cho Biện Lương à?
- Ừ, rất lo.
- Chàng lo cũng vô ích.
- Nhưng vẫn không kìm nổi.
Ninh Nghị cười cười, ôm lấy bờ vai của nàng.
Trong doanh địa tại trấn nhỏ hoang tàn, gần sáng mới được ngủ, khi thức dậy dân chúng bình thường một mặt ăn đồ ăn phát đến, một mặt nhìn bóng dáng binh sĩ xếp thành hàng cách đó không xa.
Rất nhiều thám báo đã được phái đi ra, cũng đã an bài nhân thủ phụ trách phòng ngự, một nửa binh lính chưa bị thương thì tiếp tục huấn luyện, phần lớn đều là người từ núi Lữ Lương tới. Họ đứng thẳng trong tuyết, xếp thành từng hàng từng hàng, người nào cũng hiên ngang thẳng tắp, không hề nhúc nhích.
Huấn luyện đơn điệu mà buồn tẻ, nhưng có thể rèn luyện ý chí.
Tần Thiệu Khiêm cũng đang chú ý tin tức của thành Biện Lương, nhưng sau đó không lâu, y cũng bị những binh lính đang huấn luyện này thu hút. Trong đội ngũ này cũng có một số quan quân vốn là tinh binh thủ hạ của y, khiến y cảm thấy hơi khó hiểu.
- Phải đứng như này bao lâu? Người Nữ Chân sẽ đến bất cứ lúc nào, cứ đứng mà không hoạt động, tổn thương do giá rét thì làm sao bây giờ?
- Tổn thương do giá rét?
Có người hỏi Ninh Nghị. Ninh Nghị lắc lắc đầu:
- Không cần để tâm.
Một quân đội binh Vương chân chính có thể đứng bất động vài ngày. Hiện giờ trong tình huống người Nữ Chân có thể đánh tới bất cứ lúc nào, không thể huấn luyện thể lực một cách cực đoan, chỉ có thể rèn luyện ý chí cho tốt. Dù sao thám báo phái đi được bố trí khá xa, người Nữ Chân thật sự đến, mọi người mới thư giãn một chút, cũng có thể khôi phục chiến lực. Về phần tổn thương gió giá rét, quân đội được Ninh Nghị dùng làm tiêu chuẩn kia từng vì đánh lén kẻ thù dù đã bị đông cứng trong trận địa băng tuyết ngập trời nhưng vẫn duy trì luôn tư thế mai phục. Đối với tiêu chuẩn này, tổn thương do giá rét không được suy xét đến.
Đương nhiên, quân đội như vậy, không chỉ đơn giản tạo nên quân tự, mà cần chính là lần lượt chiến đấu, lần lượt rèn luyện, lần lượt trải qua sinh tử. Nếu hiện tại thật sự có một quân đội như vậy, đừng nói tổn thương do giá rét, người Nữ Chân, người Mông Cổ, cũng đều không đáng lo nghĩ.
Mà nay, chỉ có thể từ từ thực hiện.
Bởi vì buổi nói chuyện của Ninh Nghị vào ngày hôm qua kia, cả một ngày hôm nay, trong doanh địa không hề có một khí tức kích động sau chiến thắng nữa, mà chỉ còn lại áp lực, yên lặng mà khát máu. Lúc chiều, mọi người được phép cử động một chút. Ninh Nghị thông báo với họ giờ phút này Biện Lương đang phát sinh chiến đấu. Đến buổi tối, mọi người được bố trí thành từng nhóm thảo luận cục diện trước mắt.
Những binh lính này hiểu sự việc không nhiều lắm, những gì nói ra phần lớn là xông lên chiến đấu, cũng có một bộ phận nhỏ đề xuất tập kích bất ngờ giống lúc trước, nhưng chú ý này phần lớn không có nguyên tắc gì cả. Ninh Nghị cũng không để tâm, hắn chỉ muốn duy trì truyền thống này trong quân đội.
Thời khắc chiến tranh, bất luận binh lính nào cũng đều không hiểu rõ tình trạng chiến tranh, dù trên chiến trường gặp địch, tiếp địch, chém giết lẫn nhau, bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy chung quanh mấy chục, mấy trăm người, hoặc là thấy soái kỳ xa xa, điều này làm cho một khi chiến cuộc sụp đổ, hoặc là soái kỳ vừa đổ, mọi người chỉ biết theo người bên cạnh mình chạy và chạy. Mà quân pháp đội có thể giết chết họ đấy, tuy nhiên là hàng binh lính cuối cùng mà thôi. Hiệu ứng tuyết lở thường thường do nguyên nhân như vậy. Tình huống toàn bộ chiến trường, không ai biết.
Lòng người giống như cây cỏ, ngả nghiêng theo chiều gió.
Tình huống như vậy, kéo dài suốt lịch sử chiến tranh từ cổ đại đến cận đại. Phần lớn quân đội đều như thế. Mà khi đó chỉ có quân đội "Thỏ" trong tình huống đó có thể toàn bộ biên chế đều bị đánh tan, thậm chí mất hết mệnh lệnh và liên lạc với tướng lĩnh, chỉ có thể lấy từng nhóm nhỏ tự phát chiến đấu, bao vây và phân cách kẻ địch, đánh cho chúng luống cuống chân tay, thậm chí còn không phân rõ rốt cuộc bị mình bao vây là ai.
Đến thời kỳ kháng Mỹ viện Triều. Nước Mỹ "Ưng" vô cùng kinh ngạc phát hiện, kế hoạch tác chiến của quân đội "Thỏ" từ trên xuống dưới gần như toàn bộ binh lính đều biết. Bọn họ căn bản đều được tham dự thảo luận kế hoạch tác chiến. Sự việc này cực đoan quỷ dị, nhưng nó lại đảm bảo một việc, tức là: Mặc dù mất đi liên lạc, mỗi một binh sĩ vẫn biết mình cần làm gì, tại sao phải làm như vậy. Dù chiến trường hỗn loạn, bọn họ sẽ vẫn tự điều chỉnh hướng tới mục tiêu của mình.
Nói đơn giản, đó chính là chủ quan năng động.
Đương nhiên, làm được như vậy, yêu cầu đối với quân đội cũng cực kỳ toàn diện. Đầu tiên lòng trung thành là quan trọng nhất, phải suy xét có thể tiết lộ bí mật tình báo hay không. Một quân đội hùng mạnh, tất nhiên không phải là cực đoan, mà là toàn diện.
Tuy nhiên, đặt ở trước mắt, dù thiếu sót nhiều cũng vẫn phải làm
Ít nhất trong trận chiến đấu ngày hôm qua, khi trong doanh địa người Nữ Chân bỗng nhiên dâng lên cột khói, chiến lực quân đội đánh chính diện có thể bành trướng, cũng chính là vì vậy mà đến.
Ngày hôm nay, trong khi bên trấn nhỏ đã vượt qua huấn luyện an tĩnh, thành Biện Lương cách đó hơn mười dặm, thế tấn công của Tông Vọng vẫn chưa ngừng nghỉ, nhưng mọi người trong tường thành gần như mang thái độ tuyệt vọng nhất chống đỡ lại trận công kích của y, dù máu chảy thành sông, thương vong thê thảm và nghiêm trọng, tư thế phòng ngự này vẫn vững chãi.
Tông Vọng có chút bất ngờ.
Thời điểm tấn công Liêu quốc, chúng cũng từng gặp phải đội ngũ hùng mạnh, như đám người Tiêu Can, Da Luật Đại Thạch. Đây đều là những cường tướng, đều có những tinh binh. Họ từng chống cự ngoan cường, từng dựa vào ưu thế binh lực khiến mình ăn quả đắng thất bại, nhưng trước mắt lại không giống.
Người Vũ triều yếu đuối nhu nhược, sợ chết, chiến lực quân đội thấp, nhưng giờ khắc này, họ vô cùng kiên cường
Vũ triều dĩ nhiên có một vài nho sinh ngu dốt không sợ chết, nhưng dù sao cũng là số ít. Cảnh tượng trước mắt này, bọn họ sao làm được?
Sao có thể làm được như vậy?
Y đột nhiên hiếu kỳ.
Đồng thời trong thời khắc công thành và nảy sinh nghi hoặc này, y cũng đang chú ý đến một sự việc khác.
Quân đội đánh lén đồi Mưu Đà cứ rình rập ở ngoài mười dặm kia rốt cuộc đang tính toán làm gì.
Quân đội Vũ triều thần bí đó xuất hiện vào thời điểm thành Biện Lương lúc này chỉ có thể phòng thủ, đã cho y một cảm giác áp bức.
Sau khi bị đánh lén ở đồi Mưu Đà, y đã tăng cường phòng thủ đại doanh ngoài thành Biện Lương, nhằm ngăn chặn khả năng lại bị đánh lén. Nhưng nếu đối phương thừa dịp lúc mình công thành không sợ chết đột nhiên giết đến, ép mình phải triển khai tác chiến hai hướng, rất có khả năng đó.
Nhưng mà dù mình công thành mãnh liệt như vậy, sau khi đối phương đánh lén xong kéo khoảng cách với đồi Mưu Đà, cũng không hề tiếp cận mình, cũng có khả năng không quay về quân đội sở bộ, mà tạo thế tam giác với Biện Lương, đồi Mưu Đà. Bởi vì sự hiện hữu và uy hiếp của quân đội này, người Nữ Chân tạm thời không thể phái binh ra ngoài tìm lương thực, thậm chí ngay cả lui tới giữa Biện Lương và đồi Mưu Đà cũng đều hết sức cẩn trọng.
Rốt cuộc đối phương không hy vọng mình biết nơi quay về của họ, hay là chờ đợi viện quân đến, đánh bất ngờ giải vây cho Biện Lương, hay là mai phục phụ cận. Bất luận thế nào, ruồi bọ xuất hiện, luôn làm cho người ta khó chịu.
- Quách Dược Sư đang làm gì đó?
Tông Vọng muốn tiếp tục thúc giục, nhưng mệnh lệnh còn chưa phát ra, thám báo đã truyền tin tình báo đến.
- Buổi trưa hôm nay, Quách Tướng quân dẫn Thường Thắng Quân tại bến Trình Phổ phát sinh chiến đấu với Tây Quân Vũ triều. Tây Quân tan tác rồi, Quách tướng quân phán đoán Chủng Sư Trung chủ động tháo chạy, ra về tư thái thất bại, thật ra là kế không thành, nên y đã suất lĩnh kỵ binh đuổi theo bọc đánh rồi.
Thường Thắng Quân tác chiến với Tây Quân. Tây Quân không chủ động lui lại, mà là giả vờ bị thất bại. Trên thực tế cũng là vì mê hoặc Quách Dược Sư, khiến y không dám đuổi theo. Nhưng là người trải qua trăm trận chiến, là giả bại hay thật sự bại, cũng kết luận đối phương không có năng lực mai phục phản đòn, bèn trực tiếp đuổi giết. Nhưng Tông Vọng lại không hề để ý đến trận chiến đấu này.
- Truyền lệnh đến đó, ta mặc kệ hắn chiến đấu với Tây Quân như nào, bảo hắn quay lại.
Tay của y vung lên trên bản đồ:
- Bảo hắn tiêu diệt bốn ngàn người này cho ta.
Nhận được mệnh lệnh, thám báo nhanh chóng rời đi.
Trong doanh địa tại trấn nhỏ hoang tàn, lửa trại hừng hực, những thanh âm tí tách vang lên. Trong phòng, đám người Ninh Nghị cũng nhận được tin tức.
- Chủng Sư Trung không muốn liều mạng với Quách Dược Sư, tuy rằng đã nghĩ tới từ lâu, nhưng vẫn hơi tiếc nuối.
- Thường tình của con người. Thường Thắng Quân có ba vạn sáu ngàn người, đều là tinh nhuệ của Tông Vọng. Dưới trướng Chủng Sư Trung chỉ có hai vạn tư, đánh nhau, thắng bại đều thảm, hơn nữa không giải vây được. Dù là Chủng Sư Đạo, chỉ sợ cũng làm như vậy.
Tần Thiệu Khiểm thở dài.
- Ta có một chuyện không rõ.
Hồng Đề hỏi:
- Nếu không muốn đánh, vì sao không chủ động rút lui, mà phải giả vờ thất bại rút lui. Hiện tại bị đối phương nhìn thấu, hắn cũng có thương vong.
- Ta cảm thấy dù sao Tây Quân cũng khá có danh tiếng, nên chắc đã kiên quyết muốn đánh. Mặt khác, lần này giả vờ bại, bị đối phương nhìn thấu, lần sau có thể là thật sự dụ địch xâm nhập, đối phương vẫn có lối suy nghĩ cũ, sẽ bị trúng kế. Có lẽ cũng bởi vì Chủng Sư Trung chỉ huy quân đội cao minh, mới dám làm như vậy. Ừm, ta cũng chỉ nghĩ được như thế thôi.
Ninh Nghị nghiêng đầu:
- Tuy nhiên, tiếp theo, khả năng sẽ quay lại tiêu diệt chúng ta rồi đó.
Dưới tay mình chỉ có hơn bốn nghìn người có thể đánh trận. Dù Ninh Nghị hay Tần Thiệu Khiêm đều hy vọng Tây Quân sẽ tiêu diệt được một bộ phận quân đội của đối phương, thậm chí còn cực khổ thả ra tin tức, chuẩn bị phá vỡ đê Hoàng Hà là Tây Quân, Quách Dược Sư mới giết qua đó. Nhưng Chủng Sư Trung không lòng dạ nào ham chiến, tuy đó là bình thường, nhưng ít nhiều cũng khiến người ta thất vọng.
Nếu Chủng Sư Trung biết việc này, không biết sẽ tức giận thế nào. Nhưng vào lúc này, bọn họ cũng hết cách, đành phải làm như vậy.
Hàn Kính đi đến:
- Có giải cứu hơn một ngàn người dời đi địa phương khác hay không, chúng ta cũng giả dời đi, để những người này thu hút sự chú ý của chúng?
Phía bắc Biện Lương, mấy tháng nay hơn ba mươi vạn quân đội đã bị đánh tan, lúc chỉnh đốn lại quân đội này chỉ còn có mấy nhánh, nhưng bọn họ đã không thể đánh trận, lúc này thì càng không cần nói đến.
Ninh Nghị lắc lắc đầu:
- Bọn họ vốn là quả hồng nhũn, một cú là bị phá, giữ lại còn có chút cảm giác tồn tại, tốt nhất là thôi đi. Về phần hơn một ngàn người này...
Hắn nói tới đây, hơi dừng lại. Mọi người tập trung vào hắn. Hơn một ngàn người này dù sao thân phận cũng rất nhạy cảm, bọn họ bị người Nữ Chân bắt tới, bị tra tấn, thể chất suy yếu. Hiện tại doanh địa bên này bị thám báo giám thị sát sao, di dời những người này như nào, đưa đến đâu, đều là vấn đề. Một khi người Nữ Chân thật sự dẫn đại quân đánh tới, di chuyện cùng với bốn nghìn người của mình cũng là một sự trói buộc.
- Hơn một ngàn người này, ta vẫn muốn đưa đến Hạ thôn.
Ninh Nghị nói:
- Sức khỏe họ không tốt, ý chí chiến đấu không cao, trên chiến trường, một ngàn người này gặp lại cũng không chống đỡ được ba năm chục người, đã vậy còn tốn cơm nữa. Nhưng để người Hạ thôn chăm sóc họ cũng rất tốt. Họ đã rất thảm rồi, cho nên rất có giá trị, để làm gương cho người khác, để tuyên truyền. Thêm một vạn người ở Hạ thôn, cũng tương đương gia tăng chiến lực của hơn ngàn người Sau đó, ta sẽ nghĩ biện pháp di dời bọn họ sau.
Mặc dù hôm qua đã nói rồi, nhưng lúc này lời Ninh Nghị nói vẫn ác nghiệt vô tình như cũ. Mọi người im lặng nghe xong. Tần Thiệu Khiêm gật đầu:
- Ta thấy rất hợp lý.
- Còn lại đi bước nào hay bước đó. Kế tiếp là xem người khác khi nào thì đến đánh chúng ta
Ninh Nghị tính toán:
- Xem xem Biện Lương chống đỡ được hay không...
Thường Thắng Quân có ba vạn sáu ngàn, đồi Mưu Đà hơn một vạn, ngoài thành Biện Lương hơn năm vạn, bất kể thế nào, bốn ngàn người này thật sự là quá ít.
Bên ngoài trấn nhỏ hoang tàn, trong rừng thẳm, tuyết lĩnh, một trận xung đột quy mô nhỏ ngẫu nhiên bùng nổ vào ban đêm. Thám báo đụng nhau, lục soát, chém giết, va chạm, chưa bao giờ ngừng nghỉ...
Biện Lương, Sư Sư ngồi ở một góc gặm bánh mỳ. Trên người, trên tay nàng đều toàn mùi máu tanh. Ngay vừa rồi, một gã binh sĩ bị thương đã chết ngay trước mắt nàng.
Chiến sự vào đêm đã ngừng, sau khi đại doanh bị đốt lương thảo, người Nữ Chân dường như trở nên thong thả hơn. Trên thực tế vào ban đêm, chênh lệch chiến lực song phương sẽ rút ngắn lại, người Nữ Chân thừa dịp ban đêm công thành cũng sẽ phải trả một cái giá lớn.
Buổi sáng được cổ vũ, đến lúc này, sau một ngày dài tựa như cả một mùa đông khắc nghiệt thì sự kích động kia trong nháy mắt tan biến. Bất kể thế nào, nhiều người chết như vậy, sẽ mang đến cho người ta sự dày vò và sợ hãi liên tục. Dù là tránh ở trong Thương binh doanh, nàng cũng không biết khi nào thì tường thành sẽ bị công phá, khi nào thì người Nữ Chân sẽ giết đến, mình sẽ bị giết, hay là bị cường bạo
Nhưng nàng cảm thấy, dường như nàng đã thích ứng với trận chiến tranh này rồi.
Cho nên nàng trốn ở một góc, vừa gặm bánh mỳ vừa nghĩ đến Ninh Nghị, như vậy, sẽ không đến mức buồn nôn.
Trong lòng của nàng lúc này duy nhất dùng tâm tư đó để chống đỡ. Mang theo tâm tư đó, nàng rúc trong một góc, không ai biết.
Tiết Trường Công đứng ở trên tường thành, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Đằng trước là đại doanh người Nữ Chân, thoạt nhìn gần trong gang tấc, công kích của người Nữ Chân cũng gần trong gang tấc. Trong mấy ngày này, chúng có thể tấn công đến bất cứ lúc nào, tấn công bất cứ chỗ nào, biến nơi này thành một dòng sông máu, giống như lúc này.
Nhưng bất kể như thế nào, giờ khắc này, trên dưới tường thành an tĩnh làm người khác thở dài. Chỉ trong vài ngày, Tiết Trường Công đã lên chức, thủ hạ càng ngày càng nhiều, cũng trở nên càng ngày càng xa lạ.
Người quen chết rồi, người mới bổ sung vào, một mình y đứng trên tường thành, cũng trở nên càng lúc càng cô độc.
Có đôi khi, y rất muốn đi Phàn Lâu, tìm Hạ Lôi Nhi, ôm nàng, tìm sự an ủi từ nàng, hoặc là gọi nàng đến quân doanh. Lấy địa vị hiện giờ của y, làm như vậy cũng không ai nói gì. Dù sao quá mệt mỏi rồi. Lúc người Nữ Chân ngừng công kích, y ở trong quân doanh nghỉ ngơi, cũng sẽ không ai nói gì. Nhưng chung quy y không làm như vậy.
Nói không chừng... toàn bộ cũng sẽ chết...
Quay đầu nhìn lại, nhà nhà trong thành Biện Lương đã sáng đèn, vẫn còn những tiếng ăn mừng thắng lợi buổi sáng vọng đến. Họ không biết tình trạng thảm thiết trên tường thành, cũng không biết tay người Nữ Chân bị đánh lén, song vẫn thong thả công thành. Dù sao số lương thực mà chúng bị hủy cũng chỉ có sáu bảy thành (60-70%).
Chúng vẫn có thể liên tục công thành đấy.
Vậy thì, họ còn có thể kiên trì được bao lâu?
Đêm nay, người Nữ Chân lách qua cường công tường thành phía bắc, phát khởi đánh lén tường thành phía tây thành Biện Lương, sau khi thất bại đã nhanh chóng rút khỏi.
Sư Sư đang ngủ bừng tỉnh.
Nàng nghĩ người Nữ Chân đánh vào rồi, kêu lên giật mình tỉnh lại. Vài thương binh nhìn nàng, có người nói với nàng:
- Sư Sư cô nương, cô tìm chỗ khác để nghỉ ngơi đi.
Nàng cười cười, xoa mặt đứng lên. Trong Thương binh doanh rất yên tĩnh, bên cạnh đều là những binh sĩ bị trọng thương, có người liên tục kêu thảm thiết thầy thuốc và người hỗ trợ chạy đến. Nàng xem một vài người bệnh, có một người vẫn luôn rên rỉ nhưng lúc này đã chẳng còn thanh âm gì rồi. Người này bị chém đứt một chân, trên người trúng vài đao, mặt có một vết đao lột da mặt ra, cực kỳ dữ tợn. Khi Sư Sư ngồi xuống bên cạnh y, thấy một bàn tay y thõng xuống, mắt trợn trừng, trong mắt toàn máu, răng nghiến chặt. Đó bởi vì y cố nén đau đớn mà cắn chặt răng, trợn mắt... Y đã dùng tư thái như vậy để chết.
Sư Sư quỳ xuống bên cạnh y, đưa tay chạm vào miệng vết thương trên mặt y. Vết thương cực kỳ đáng sợ nhưng trong lòng nàng không chút ghê tởm. Sau đó nàng vuốt mắt y, lại ra ngoài tìm người thu thập thi thể khiêng y đi.
Ánh trăng vẩy xuống, Sư Sư đứng trong ánh sáng bạc, chung quanh vẫn là tiếng người, binh lính qua lại, mọi người phụ trách thủ thành. Đây chỉ là khởi đầu của một loại dày vò lâu dài.
Nàng quay lại, thấy trong những người đang đau đớn, có người nàng biết, có người nàng không biết. Dù không hề kêu la thảm thiết, nhưng phần lớn họ đều rên rỉ, hoặc là thở dồn dập. Nàng ngồi xổm xuống cầm tay một thương binh trẻ tuổi. Người nọ mở mắt nhìn nàng, khó khăn nói:
- Sư Sư cô nương, cô nên đi nghỉ ngơi đi
- Ừ, ta sẽ đi.
Nàng gật gật đầu, nhìn mọi người, nói:
- Hay là ta hát một khúc cho mọi người nghe nhé.
Quả thật, đó là điều mà nàng am hiểu nhất rồi.
Sau đó tuyết lại rơi, trong thành Biện Lương, mùa đông kéo dài.
Ngoài thành, cũng gian nan và thảm liệt như vậy, trận chiến đấu mang tính quyết định cũng đang sắp bắt đầu...