Hắn suy nghĩ một chút, lại cười nói tiếp:
- Nếu trò là nam tử thì sẽ chẳng phải phiền muộn nhiều như vậy, nhưng ai biết được tuân theo phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn liệu có cưới phải ác nữ không. Ôi, hãy nghĩ thoáng ra.
- Nếu là nam tử vậy cũng tốt ...
Chu Bội cúi đầu, thì thào:
- Thầy, thầy cảm thấy ... đệ tử nên chọn thế nào? Chọn người như nào?
- Ta làm sao biết được.
Ninh Nghị không khỏi bật cười:
- Gần đây ta mới biết được, trong chuyện tán gái này, ta vốn chẳng lợi hại gì.
- Tán ... tán gái? Cái gì cơ ...
- Chính là mấy chuyện giữa nam và nữ đó ... Muốn chọn người như nào vẫn phải do chính trò quyết định.
Ninh Nghị dọn dẹp xong thì di chuyển ghế dựa quay lại đây, nhìn tiểu quận chúa:
- Nhưng trò đã gọi ta một tiếng thầy, ta cũng nói những gì ta cảm thấy được ... Chu Bội nè, trò có tầm mắt rất cao, nhưng kỳ thật người trên đời đều không sai biệt lắm. Ngoài đám nhị thế tổ kiểu công tử bột hay ác danh rõ ràng bị gia đình làm cho hư không còn thuốc chữa, phần lớn người đều ở trong phạm vi bình thường. Bọn họ tính tình sẽ không quá xấu xa, cũng nguyện ý yêu thương thê tử, hy vọng mọi chuyện trong nhà mình đều tốt đẹp.
Hắn sửa sang lại mấy tờ giấy, cười cười:
- Chuyện nam nữ này đều là mị lực lớn thay đổi mị lực nhỏ. Tiểu Bội xuất thân hoàng gia, xinh đẹp lại thông minh hiểu chuyện, tùy tiện tìm nam nhân chắc hẳn cũng sẽ kính trò yêu trò. Chuyện vợ chồng ở chung, chỉ cần trò có thủ đoạn, nhu hòa một chút, đối đãi hắn ngang hàng, như vậy thì đàn ông sẽ chẳng phải loại vong ân phụ nghĩa gì. Nếu hắn cưới người khác, có lẽ sẽ ra sức tìm tiểu thiếp hay dạo thanh lâu, cưới trò thì sẽ không như vậy. Hãy nhìn Khang phò mã đi, không phải bọn họ sống rất hạnh phúc sao? Một nửa là vì Khang phò mã vốn không tệ, mà nửa khác là do Thành Quốc công chúa điện hạ làm nên, cho nên ... đừng quá soi mói. Điều ta có thể nói chính là những điều này, hãy thoải mái thả lỏng tinh thần, sau này còn rất nhiều hội thơ, trò có thể từ từ mà xem xét.
Ninh Nghị nói xong những điều này, Chu Bội hỏi:
- Thầy có đến hội thơ nhìn không?
- À, chuyện giúp trò tuyển phu tế này, ta không làm đâu, làm không nổi.
- Nhưng là thầy ...
Chu Bội nghĩ một lát rồi nói:
- Có thể giúp thử bọn họ mà, ừm, thí dụ như thi văn nè, tri thức nè ...
- Đừng dùng đó để chọn phu tế!
Ninh Nghị vung tay, lắc lắc đầu:
- Mấy thứ đó tạm được là được rồi, chọn vị hôn phu đương nhiên phải tìm kẻ lương thiện chút, tâm địa tốt, sau này cưới trò về rồi sẽ đối tốt với trò ấy. Mấy người giỏi thơ từ thì trò đừng để tâm làm gì, những người này tâm cao khí ngạo, có tài nhưng không gặp thời thì hơn phân nửa là sẽ phẫn nộ vì bất công, nếu thuận buồm xuôi gió lại dễ tạo nên tính cách ngạo mạn không dễ hầu hạ! Bởi vì cuộc hôn nhân tạo nên từ sự ưu tú thường đều là bi kịch ... Trò tốt nhất là nên tìm người tốt, chứ đừng tìm kẻ lợi hại.
Dù sao Ninh Nghị cũng không am hiểu mấy về chuyện hôn nhân đại sự, chỉ là đời sau chứng kiến rồi, nếu nam nữ đều ưu tú, hoặc là vì loại ưu tú này kết hôn, thường là không có kết quả tốt. Chuyện chung sống thì khắp các phương diện đều là một người thoái nhượng. Ở thời này thì người thoái nhượng phần lớn là nữ tử, nam nhân có thể tự do phát huy. Nhưng Chu Bội là người của hoàng tộc, cho dù có muốn thoái nhượng thì cũng không thể thoái nhượng được bao nhiêu. Nếu kết hôn với nam nhân ưu tú, cơ bản là tương đương với việc khiến tuổi già mình không yên không vui.
Hắn nói tới đây cũng là đủ rồi, mà Chu Bội thì nhíu mày lại, cảm xúc có phần hỗn loạn. Ninh Nghị có thể để nàng từ từ tiêu hóa những điều này. Sau đó hai thầy trò còn nói tới vài việc vặt khác. Chu Bội cảm thấy hứng thú với mấy thứ Ninh Nghị viết ra kia, Ninh Nghị cũng thuận tay đưa nàng xem, đồng thời còn cùng nàng thảo luận một lúc về mấy chuyện quản sổ sách chi tiêu hay quản lý hạ nhân. Nếu là bình thường, Chu Bội nhất định sẽ rất hưng trí mà nói, nhưng lúc này vì tâm tình không tốt, cầm lấy bút lông chim nghiên cứu, cảm thấy chữ viết kia thật quá xấu, nhưng Ninh Nghị lại viết lách hăng hái như vậy, khiến nàng không thể hiểu được.
Sau khi ăn tối ở đây, Chu Bội mới rời khỏi Văn Hối lâu, đồng thời cũng biết rằng trước mùng mười tháng năm, Ninh Nghị sẽ rời Biện Lương tới Sơn Đông. Lần này hắn tới đó là để đối địch với Lương Sơn, có khi trong vòng mấy tháng cũng không có kết quả, mà sau thọ yến Thái hậu, nàng có lẽ cũng phải quyết định người được chọn làm vị hôn phu, khi thầy trở về từ Sơn Đông thì chắc rằng nàng đã rời khỏi kinh thành, trở về làm vợ người khác. Tưởng tượng tới cảnh một đi một về như vậy, thật làm cho người ta cảm thấy phức tạp.
Lần này tới đây, nàng tất nhiên không chỉ là vì nói mấy chuyện vụn vặt kia, nhưng cụ thể là định nói gì thì bản thân nàng lại khó quy kết cho rõ được.
Trước kia khi ở Giang Ninh, nàng có lo sợ không yên về chuyện hôn sự, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, lúc trốn vào trong rương theo thuyền lên phía bắc, nàng còn cảm thấy hưng phấn, giống như một tương lai đầy hy vọng đang trải ra trước mắt nàng. Trên đường đi cùng thầy và những người kia, lại có đám cường đạo Lương Sơn tới tìm chết, phấn khích vô cùng, nàng chẳng hề cảm thấy phiền muộn chút nào. Nhưng trong mấy ngày khi chân chính bước vào kinh thành, có thứ gì đó cuối cùng cũng ép xuống. Cho dù Thất hoàng thúc luôn thân thiết yêu thương nàng, Tần Tự Nguyên cũng để nàng nhân cơ hội vui chơi nhiều hơn ở kinh thành này, nhưng nàng bỗng hiểu ra, chuyện này là không thể tránh được.
Hôm nay tới tìm Ninh Nghị, nàng vốn muốn hỏi vì sao hắn lại không tới hội thơ.
Ninh Nghị không biết rằng, sau khi tới kinh thành, tuy đám tỷ muội Sùng vương phủ phụ trách tiếp đãi nàng, nhưng kỳ thật một đám người lớn ở chung chưa chắc đã hòa thuận được. Ngay từ đầu đối phương coi nàng là một đứa quê mùa mà đối đãi, nhưng Chu Bội cả tài năng lẫn dáng vẻ đều xuất chúng, đã nhanh chóng khiến mọi người phải thay đổi cái nhìn, sự thay đổi này chưa hẳn đã khiến mọi người sùng bái nàng, mà ngược lại còn đưa tới không ít ghen tỵ và địch ý. Trong đám biểu huynh đệ thì có lẽ là dùng ánh mắt quý mến nhìn mình, nhưng phía nữ tử thì chưa chắc đã vậy, hoặc là nói mát sau lưng, hoặc là nghĩ cách khiến nàng mất mặt, đủ mọi loại.
Chuyện như vậy cũng không lọt ra ngoài, sống trong hoàng tộc, dù là ở Giang Ninh, loại đấu đá ngầm này nàng đã thấy nhiều, tất nhiên là có cách ứng phó, chỉ cần tỏ ra hào phóng không để ý tới người khác, người ta tất nhiên sẽ rơi vào thế yếu thôi.
Chỉ là khi nói tới thi văn thì Chu Bội tự hào nói tới từ tác của Ninh Nghị, hơn nữa nói rằng người này là sư phụ mình, cũng đã tới Biện Lương, như vậy liền khiến người ta bắt được đề tài.
Một số không tin rằng thầy của nàng lợi hại, cũng có nhiều người lại đơn thuần là tâm lý bài ngoại, cho rằng đệ nhất tài tử Giang Ninh tất nhiên không thể sánh được với tài tử Biện Lương. Vả lại lúc trước Ninh Nghị từng nói "Từ tác thị đạo sĩ sở ngâm", ở Giang Ninh thì mọi người đều đã quen rồi, đương nhiên biết đó chỉ là một câu nói giỡn, nhưng ở đất Biện Lương này, sẽ có người nói những lời như "Nghe nói thơ đó là đạo văn đấy", những kiểu như vậy không phải là cá biệt. Số còn lại thì kêu la bảo Ninh Nghị kia tham gia hội thơ, làm vài bài thơ từ đến xem.
Chu Bội bội phục Ninh Nghị, nhưng cũng hy vọng Ninh Nghị có thể đứng ra, cho mấy người này một cú đánh vào mặt thật là mạnh. Trong lúc châm chọc khiêu khích lẫn nhau, nàng tất nhiên không có trực tiếp nhận lời cuộc tỷ thí này cho Ninh Nghị, nhưng lại đưa ra vài giả thiết, ví dụ như nói là "Thầy mà ra tay là các người sẽ biết". Nàng hy vọng Ninh Nghị có thể tham gia hội thơ ở Thái Mộc viên, nên nhờ Tần Tự Nguyên mời, nhưng Tần Tự Nguyên tất nhiên là không thể nào nói với Ninh Nghị rằng "Cậu nhất định phải đi", mà lại cảm thấy Ninh Nghị vừa tới Biện Lương, có khi sẽ tới góp vui cũng nên, cũng tận lực nói với Ninh Nghị rằng hy vọng có thể mang theo Ninh Nghị tới chơi. Nếu không phải xảy ra chuyện với Cẩm Nhi, Ninh Nghị vùi đầu làm việc, có lẽ hắn sẽ tới Thái Mộc viên xem hội thơ ở kinh thành sôi nổi cỡ nào.
Một ngày trước hội thơ, có một người tên là Nguyễn Vệ Đồng đưa thiệp mời tới, đó là thuộc về đám con cháu nhà giàu đối lập với Chu Bội. Đại khái là bọn họ cho rằng nếu là đệ nhất tài tử gì đó thì chắc chắn là muốn dùng tài hoa để thăng chức, mà hội thơ ở Thái Mộc viên chính là sự kiện bậc nhất thành Biện Lương, ai mà không hào hứng tham gia. Bên này mời hắn tới, sau đó trên hội thơ so tài hơn hẳn hắn, như vậy là có thể khiến Chu Bội mặt xám mày tro. Ai biết Ninh Nghị chẳng thèm nể mặt, cuối cùng hai bên đành phải dùng miệng mà đấu đá nhau.
Mà phía Chu Bội dĩ nhiên là càng bị chế giễu quá đáng hơn, nàng lại chỉ có thể dùng vẻ cao ngạo và im lặng để đối mặt với chuyện này. Không coi là thất bại, nhưng người đứng về phía nàng lại không có mấy.
Ninh Nghị không thể nào biết được quá trình khúc chiết tới như vậy. Mà ở phía khác, khi sự sầu muộn vì hội thơ và áp lực lập gia đình chân chính ép lên đôi vai nhỏ bé của mình, Chu Bội bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, chuyện đã không cho phép nàng tiếp tục không quan tâm nữa, lúc ở hội thơ nàng tất nhiên là có quan sát đánh giá đám tài tử, nhưng sau đó nàng không thể không thừa nhận, tiêu chuẩn khi nàng xem xét những người này đều dùng người thầy lớn hơn nàng mấy tuổi để làm thước đo.
Chuyện như này mà ở hậu thế có lẽ sẽ tương tự với mối tình đầu của thiếu nữ với thầy chủ nhiệm anh tuấn, sau khi lớn lên rồi có lẽ vẫn còn giữ trong lòng, nhưng sẽ không có kết quả gì. Nhưng Chu Bội không thể nào đạt được quỹ đạo cuộc đời như nữ sinh đời sau. Chuyện thích thầy này, ngay thời điểm ban đầu kỳ thật là nó nảy sinh, lúc đó nàng có thể không thèm để ý, không thèm nghĩ ngợi, cũng có thể phủ nhận toàn bộ, nhưng lúc này đây lại không là được. Chuyện như vậy với nỗi uất ức tủi thân trên hội thơ hợp lại khiến nàng cảm thấy ... muốn khóc.
Nàng mang theo cảm xúc đó tới đây, nhưng khi nhìn thấy Ninh Nghị, nàng chợt hiểu ra thầy mang theo mối huyết thù một nhà trên trăm nhân khẩu lên kinh, hắn cũng chưa từng đáp ứng nàng là sẽ tham gia hội thơ, nếu nàng vì thế mà cảm thấy tủi thân thì quả thực như một đứa con nít không hiểu chuyện. Còn mặt kia liên quan tới tình cảm của nàng, nàng đương nhiên không thể nào nói ra được.
Nàng vốn không thể gả cho thầy, tất cả đều rõ, cho dù nàng có làm bất cứ giá nào thì cũng không có khả năng. Nàng là người thông minh, chuyện này không cần thiết phải nói, nói ra chỉ làm cho người ta rối rắm và khó xử.
Cho nên đến cuối cùng, nàng chẳng nói được gì cả.
Xe ngựa đi xa Văn Hối lâu, ánh đèn rực rỡ vừa được treo lên. Nàng quay đầu nhìn khách sạn dần trôi xa, ánh đèn xung quanh đường phố chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ, lúc tối lúc sáng. Thành Biện Lương lớn hơn thành Giang Ninh mà nàng lớn lên từ nhỏ kia nhiều lắm, phồn hoa hơn nhiều, phấn khích cũng nhiều. Khi tới đây, nàng cũng từng nghĩ tới rồi là phải xem thật nhiều cảnh vật khác nhau, nơi đây quả thực có, nhưng đột nhiên tất cả mọi thứ đều không còn ý nghĩa nữa. Không biết nên đi thế nào, không biết tiếp sau sẽ thế nào, nên đi đâu về đâu, được ai tiếp nhận, có thể quyết định như thế nào ... Gió đêm thổi tới, vuốt ve làn tóc mai. Nàng ngồi trong xe ngựa trở về, xung quanh trống rỗng, chẳng có gì cả. Sự trống rỗng đó cứ kéo dài không ngừng, chở nàng vội vã đi trên con đường đầy người trong thành Biện Lương. Đó là ... Sự mờ mịt cực lớn mà lần đầu tiên sự trưởng thành mang tới cho cuộc đời nàng.