- Khách khanh của Vương phủ chính là dạy con cháu Thiên gia!
Phan Hồng Đạt quát:
- Chuyện như thế há có thể là trò đùa. Hôm nay nếu chỉ là một hội thơ, một kẻ nào đó vào đây tính lừa gạt lấy chút thanh danh, như thế đuổi đi là được. Nhưng người đó thành thầy của vương phủ, mặt mũi Thiên gia, dạy hỏng tiểu vương gia với tiểu quận chúa rồi, ai có thể gánh nổi trách nhiệm. Chuyện này thường Phan mỗ không hỏi đến, nhưng quản lý trường học hơn mười năm, nếu hôm nay đã gặp, Phan mỗ chỉ có thể tra tới tận cùng. Ninh Lập Hằng, ngươi hãy nói đi, ta chờ xem liệu có hiểu lầm ngươi hay không!
Lời này của Phan Hồng Đạt hiên ngang lẫm liệt, mạnh mẽ khí phách, khiến người xung quanh đều hưng phấn cả lên. Nghiêm Lệnh Trung nói:
- Mấy ngày trước, Nghiêm mỗ từng gặp quận chúa Chu Bội của Khang vương phủ, sau khi kiểm tra qua tài học thì nhận thấy, điện hạ là người trí tuệ, học thức cũng cực kỳ xuất chúng, không phụ cái danh tài nữ. Sau lại hàn huyên một phen, thì thấy điện hạ cực kỳ tôn sùng Ninh công tử, bởi vậy Nghiêm mỗ nguyện ý tin tưởng Ninh công tử thực sự xứng với danh tiếng ấy. Chỉ là những gì hắn thể hiện hôm nay khiến giờ lão phu phải nghi ngờ. Ninh Lập Hằng, hội thơ hôm nay ngươi quả thực không viết gì, mà một năm nay lão phu cũng chưa nghe nói ngươi có bất kỳ tác phẩm mới nào cả. Nếu ngươi có thể viết ra giai tác như "Minh nguyệt kỷ thời hữu" hay "Nhất dạ ngư long vũ", rồi sau đó lại chẳng nghe thấy có câu nào truyền ra, đó không phải là ... rất kỳ quái ư?
Từ lúc bắt đầu, vị Đại học sĩ này rất ôn hòa với Ninh Nghị. Ông ta nói xong, bên kia Chu Tình đã tiếp lời:
- Đã nhiều ngày nay, Chu Bội đường muội lên kinh, khi nhắc tới người thầy này, quả thật là toàn những câu khen ngợi cả. Bản cung rất tò mò, người có thể được đường muội tôn sùng như vậy sẽ là nhân vật bực nào. Hội thơ hôm nay, vốn là muốn hiểu biết về tài hoa của Ninh công tử, nhưng những gì bày ra thật là khiến người ta thất vọng.
Nàng nói như vậy, mấy tên công tử theo nàng ta đến đây cũng nhao nhao lên, hoặc là lắc đầu, hoặc là cười nhạo. Lúc này, đang có vài tên công tử né ra xa một chút, vì bọn họ đã thấy được bóng người ở cửa viện xa xa kia. Kỳ thật trong số những nam tử theo Chu Tình tới đây, phần đông đều có hảo cảm với Chu Bội, chỉ là khi nhắc tới Ninh Nghị thì Chu Bội luôn vong hình, thành ra bọn họ cũng muốn tới xem trò, đặc biệt là để chứng minh Ninh Nghị không hề lợi hại đến thế. Lúc này thấy nàng đến, bọn họ không nhịn được mà muốn phủi sạch mọi thứ.
- Này, Bội quận chúa chạy tới rồi ...
- Sao nàng biết được ...
- Làm sao bây giờ ...
- Còn làm sao được nữa, có tới cũng chẳng cứu được thầy của nàng đâu, chẳng lẽ nàng còn thay thầy mình chịu tra khảo sao ...
- Liệu có biết là do chúng ta làm không ...
Trong những tiếng ồn ào la hét là những tiếng xì xào bàn tán. Nghiêm Lệnh Trung nói:
- Chuyện hôm nay, trước khi chưa định luận thì ta nguyện ý tin tưởng Ninh Lập Hằng ngươi là kẻ có tài. Những người đang ngồi ở đây đều là người có thân phận địa vị, ban nãy đã cùng bàn bạc trao đổi, rằng ngày hôm nay có thể vì nước cử tài, chính là Niệm nô kiều này, cũng nên đề cử Vu Thiếu Nguyên vào Quốc Tử Giám. Lập Hằng ngươi còn trẻ tuổi đã có thể trở thành khách khanh cho vương phủ, nếu thật có tài học như vậy, chúng ta cũng sẽ đề cử ngươi vào Quốc Tử Giám thì có làm sao! Lúc này đệ tử Quốc Tử Giám đều là do các nơi đề cử, nhưng phần lớn là con cháu quan viên mới có thể có được danh ngạch. Mấy người đang ngồi đây tuy rất có ảnh hưởng ở Biện Lương, nhưng hàng năm cũng chỉ có thể đề cử một vài danh ngạch. Mà một khi đã vào Quốc Tử Giám, từ nay về sau con đường khoa cử, làm quan tham chính đều có cái bậc tiến thân tốt hơn, đám tài tử học sinh phải nói là tranh nhau. Mà ở một bên, đám người Tình quận chúa tuy chỉ là một vài kẻ nhàn rỗi nhà phú quý, lúc này cũng quả quyết rằng nếu hắn thực sự có tài học thì sẽ hỗ trợ hắn.
Mà phía bên kia, Tiết Công Viễn vẫn nói:
- Mặc dù hắn thực sự có tài học, lão phu vẫn nghi ngờ nhân phẩm của hắn!
Nghe Nghiêm Lệnh Trung nói là sẽ đồng thời đề cử cả Vu Thiếu Nguyên và Ninh Nghị, Vu Thiếu Nguyên cũng cười, chắp tay:
- Đa tạ Tư nghiệp đại nhân! Nếu đã như vậy, tại hạ cũng nguyện cùng Ninh công tử, cùng các vị ở đây so thi từ tài học một lần, để cho danh ngạch giám sinh này thành cuộc cạnh tranh của quân tử.
Lời ấy đã biến chuyện này thành võ đài, mọi người đều vui vẻ đứng nhìn, chờ Ninh Nghị bẽ mặt. Quả nhiên, lại nghe được Ninh Nghị nói:
- Tại hạ không có ý gì với Quốc Tử Giám cả, phần thưởng đó, xin miễn.
Có kẻ liền cười:
- Xem xem, thật quá vụng về, quả nhiên ra vẻ ta đây không ham công danh.- Giả vờ thanh cao, quá giả rồi đó ...
Ở phía trước, Nghiêm Lệnh Trung đã nghiêm túc hẳn lên:
- Chúng ta đọc sách, tập võ nghệ là để cống hiến cho Đế vương gia, nếu nói người tâm tính đạm bạc thì Nghiêm mỗ chưa phải là chưa thấy bao giờ, nhưng Ninh Lập Hằng người chừng đó tuổi, nếu lấy điều này làm cớ thì chẳng phải coi thường tất cả mọi người ở đây là kẻ ngu xuẩn ư?
Ninh Nghị còn chưa kịp nói hết:
- Chỉ là tại hạ vừa đến Biện Lương mấy ngày, cũng không bái phỏng ai, nên rất tò mò những lời đồn đại về Ninh mỗ kia là từ đâu mà đến, vì sao lan truyền có vẻ kì diệu đến như vậy ...
Bên kia, quận chúa Chu Tình đã cắt lời:
- Nghiêm sư phụ nói rất đúng! Ninh Lập Hằng, bản cung lúc đầu là tò mò, không biết người được đường muội tôn sùng như vậy rốt cuộc là nhân vật xuất sắc bực nào, nhưng lúc này ngươi lại từ chối mãi như vậy, thế là có ý gì. Bản cung cũng nói sẵn, nếu ngươi thật sự là kẻ mua danh chuộc tiếng, dùng thủ đoạn lừa gạt lấy vị trí khách khanh của vương phủ, lừa dối đường muội của ta, ta dù không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cho rằng lời của Phan lão kia là không ai làm được ư!
Nàng nói xong lời này, đám người xung quanh lại phụ họa. Mà ở một bên, một giọng nói khác lại vang lên:
- Cửu vương tỷ, dù thế nào thì chuyện này cũng là chuyện riêng của Khang vương phủ ta. Ninh tiên sinh là thầy của tiểu muội, các người làm vậy ... không phải quá đáng quá rồi sao?
Lúc này, một thiếu nữ xuất hiện trong đám người, đó tất nhiên là Chu Bội.
Thấy tình thế phát triển như vậy, Chu Bội không rõ ý tưởng của Ninh Nghị, nhưng biết rằng mình không thể không xuất hiện. Lúc nàng tới đây, người bên ngoài không nhận ra, nhưng đám người Chu Tình thì đã sớm thấy, bèn cười nói:
- Thì ra Tiểu Bội cũng tới rồi. Chuyện này tuy không liên quan đến Sùng vương phủ, nhưng ta và muội chính là tỷ muội, nếu muội thật sự bị kẻ này lừa gạt, tỷ tỷ lý nào lại có thể ngồi yên không để ý cho được.
- Nhưng ở tình huống như thế này, làm thế cũng không khỏi có phần hơi ẩu tả rồi.
Trong lúc tỷ muội đối thoại, đám người chỉ trỏ, khẽ nói với người không biết chuyện:
- Đây chính là quận chúa Chu Bội của Khang vương phủ.
Tiết Công Viễn bèn nói:
- Quận chúa chớ để hạng tiểu nhân lừa gạt ...
Đám người Nghiêm Lệnh Trung cũng nói rằng cần phải nghiệm chứng chuyện này. Chu Tình cũng tỏ ra quan tâm. Thực tế thì trong kiểu tình huống muôn miệng một lời này, dù Chu Bội có lớn lên ở vương phủ, nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua nhiều cảnh đờinhư vậy cũng khó mà chống đỡ được.
Nàng tranh luận hai câu thì đột nhiên nghe được Ninh Nghị nói:
- Thì ra là như vậy ... Tiểu Bội, trò lại đây.